Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 25: Cô có dám quỳ xuống xin lỗi tôi không?




Sáng hôm sau, Hà Nhiên đi học như bình thường, tiện tay mang cái bình mà Nam Cung Lân từng đưa cho cô theo. Cô treo cái túi nhỏ trước cửa phòng anh kèm theo một tờ giấy nhớ, trên đó viết hai chữ cảm ơn.

Nam Cung Lân rất nhanh liền nhận được tin báo từ anh bảo vệ:

“Thiếu gia, thiếu phu nhân đi ra ngoài rồi, còn treo cái gì trước cửa phòng của cậu đó.”

Vậy là anh ra ngoài, nhìn thấy món đồ quen thuộc treo trên nắm cửa, nhanh chóng mang nó vào trong.

Ngón tay của Nam Cung Lân sờ lên dòng chữ nắn nót xinh đẹp, sau đó dừng lại một chút và bật cười. Mặc dù Hà Nhiên đang né tránh anh một cách khó hiểu nhưng anh không thấy buồn mà còn thấy vui vẻ, bởi đây là bằng chứng xác thực nhất cho việc cô đã động lòng với anh.

Phát huy hoàn toàn câu nói “đẹp trai không bằng chai mặt”, tầm một giờ chiều, chàng bác sĩ trẻ thay quần áo rồi xuống nhà dắt chiếc cub 50 màu xanh nhạt của mình ra, lạch cạch khởi động.

Anh bảo vệ đứng trong chốt ngó đầu ra nhìn, hỏi:

“Thiếu gia, cậu đi đâu vậy?”

“Đón bạn gái tan học.”

Bỏ lại một câu như thế, Nam Cung Lân vặn ga chạy đi.



Bên này, Hà Nhiên vừa tan học bước ra khỏi cửa lớp liền nhìn thấy mấy cô bạn chung lớp với mình chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô khó hiểu nghiêng đầu quan sát họ, cuối cùng, một người không nỡ nhìn mà đi tới hỏi cô:

“Cậu chưa biết gì hết sao?”

“Chưa, chuyện gì vậy?”

Người kia là bạn cùng ngành của Hà Nhiên, không phải quá thân nhưng cũng tính quen biết. Cô nàng xoay điện thoại về phía cô, trên màn hình xuất hiện tấm ảnh hai người hôn nhau.



Hà Nhiên giật thót, cứ nghĩ chuyện của Nam Cung Lân đã lan rộng ra khắp nơi rồi, nào ngờ định thần lại thì phát hiện người kia là… Lăng Bách.

“Lăng Bách vừa công khai bạn gái mới vào mấy ngày trước đó.”

“À…” Hà Nhiên thở phào nhẹ nhõm. “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”

Mọi người đều nhìn Hà Nhiên bằng ánh mắt kỳ quặc, có đồng cảm, có thương hại, có khinh thường. Bạn trai cũ chia tay với cô chưa lâu đã lên mạng công khai người mới như thế, chẳng lẽ cô không thấy buồn sao?

Hà Nhiên đi trên hành lang nghe thấy những lời xì xầm to nhỏ.

“Trông xinh hơn Hà Nhiên nhỉ?”

“Ừ, ngực cũng rất to.”

Có người thô lỗ hơn, lớn giọng kể lể:

“Nghe nói lý do chia tay là vì một con mèo đó, cô ta coi trọng súc vật hơn cả bạn trai thì bị đá cũng đúng thôi, hừm. Gặp tôi thì con mèo kia đã thành hai đĩa thịt rồi.”

Một số câu nói so sánh vớ vẩn như thế cô vẫn chịu được, nhưng đến đây thì không thể giả câm giả điếc nữa. Bước chân của Hà Nhiên chậm lại, dừng hẳn, sau đó xoay người về phía sau. Vẻ mặt của cô cực kỳ nghiêm túc mà nói:

“Thứ nhất, là tôi đá anh ta, nếu cần đối chứng thì tôi sẵn sàng cho các người xem tin nhắn. Thứ hai, cô có thể không thích động vật, có thể ăn thịt chúng, tôi mặc kệ tư tưởng và quan niệm sống của cô thế nào, nhưng đừng động chạm đến sở thích của tôi. Đi học hơn mười hai năm, không ai dạy cô phải biết giữ lịch sự tối thiểu sao?”

Giọng của Hà Nhiên bình bình không giận dữ chút nào, chỉ là nghe vào trong tai của những người xung quanh thì đầy đanh thép. Cô gái kia nhún vai:

“Tôi không quan tâm chuyện tình cảm của cô đâu, ai cần xem tin nhắn của cô chứ?”

Hà Nhiên trước giờ luôn là một người khá hiền lành ít giao du với bên ngoài, điều đó không có nghĩa cô dễ bị ức hiếp. Cô liếc mắt nhìn đối phương:



“Vậy thì phiền cô đừng địa bặt về tôi.”

Người nọ vẫn khăng khăng giữ thái độ xấc xược:

“Ai bịa đặt? Rõ ràng là cô bị Lăng Bách bỏ rơi mà, nói cô một câu cô đã nhảy dựng lên rồi.”

“Bằng chứng đâu?” Hà Nhiên hỏi, bước tới một bước đứng trước mặt người kia. “Nếu cô chứng minh được lời mình nói là đúng thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô trước toàn thể mọi người, ngược lại, cô có dám quỳ xuống xin lỗi tôi không?”

Sự căng thẳng giữa họ ngày một tăng cao, rất nhiều người đang đi ngang qua đều dừng chân để hóng kịch hay. Khi Thất Thất đuổi đến nơi thì nghe thấy lời này của Hà Nhiên, có chút bất ngờ mở to mắt. Hôm nay cô bạn của mình ăn trúng cái gì mà đanh đá thế?

Hà Nhiên quyết đoán rút điện thoại ra, giả vờ lục tìm tin nhắn để đối chứng. Thấy thế, cô gái kia nói:

“Tôi không thèm nói với cô.”

Dứt lời liền ôm túi xách vội vã rời đi, bầu không khí ngượng ngùng cũng theo đó tan biến. Mọi người im lặng nhìn về phía Hà Nhiên, chỉ thấy cô khó chịu nhăn mày.

Thất Thất chen vào từ bên ngoài, xuyên qua đám đông đi tới bên cạnh Hà Nhiên và hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

“Thất Thất à, không có gì đâu, chỉ là mấy người rảnh rỗi bới móc thôi.”

Lời này không chỉ nói cho Thất Thất nghe mà cũng đang dằn mặt hết thảy những sinh viên to nhỏ nói sai sự thật, thầm thì sau lưng người khác.

Hà Nhiên nói thẳng:

“Không có việc gì làm thì học hành chăm chỉ, làm gì đó có ích cho bản thân chứ đừng chỉ lo vạch lá tìm sâu, lan truyền tin xấu.”

Ai chột dạ mặc ai, cô nắm tay Thất Thất rồi đi ra ngoài, mọi người lục tục tách ra nhường đường. Tuy rằng họ không lên tiếng, nhưng cũng biết Hà Nhiên đã nói sự thật.