Nhẹ Nhàng Bước Vào Tim Em

Chương 12




Hôm nay lớp chúng tôi có tiết thể chất vào buổi chiều, vậy nên sau khi học xong, rất nhiều học sinh đã chọn ở lại trường, trong đó có tôi và Nguyệt Thiên Dạ. Hắn kéo tôi xuống căn-tin mua đồ ăn trưa rồi ngồi ở ghế đá dưới tán cây rộng.

Vừa nãy Trình Nhiên Ngọc cũng muốn rủ tôi đi chung, thế nhưng cái tên này đã nhanh hơn một bước, “bắt cóc” tôi ngay khi tiếng chuông vừa reo lên. Nhìn Nhiên Ngọc ánh mắt tóe lửa ở bàn mình, tôi chỉ biết thở dài khổ não.

Sao mối quan hệ của bốn đứa lại thành ra như vậy chứ.

Sau ngày hôm đó, Vĩnh Kỳ vẫn tìm tôi như thường lệ, nhưng Nguyệt Thiên Dạ chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là sẽ ngay lập tức khó chịu ra mặt, hại tôi cũng thấy khó xử theo. Nhưng vì tôi chẳng có vấn đề gì với cậu ấy cả, nên dĩ nhiên tôi vẫn phải cư xử như bình thường rồi.
Nguyệt Thiên Dạ, hắn thật sự không có ý định xin lỗi Lâm Vĩnh Kỳ sao? Rốt cuộc hôm đó tại sao bọn họ lại xô xát với nhau nhỉ?

“Cô đang nghĩ gì vậy, sao không ăn đi?” Thấy tôi ngồi ngẩn cả người ra, Nguyệt Thiên Dạ tưởng tôi bị làm sao, nghiêng đầu nhìn tôi hỏi.

“Không có gì, chỉ là…” Tôi hơi mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, không biết nên mở miệng hỏi về vấn đề này thế nào, “Cậu với Vĩnh Kỳ…”

“Đừng nhắc tới hắn, tôi không muốn nghe.”

Không đợi tôi hết câu, Nguyệt Thiên Dạ đã dứt khoát cắt ngang lời tôi. Hắn cắn một miếng bánh, đáy mắt xẹt qua tia tức giận rất nhanh, hai hàng lông mày cũng hơi nhíu lại một chút. Điệu bộ như vậy rõ ràng là không hề thích Vĩnh Kỳ một chút nào.

Nhưng vì sao vậy? Chẳng phải chỉ vừa mới đây thôi, tình bạn của tụi tôi vẫn còn rất tốt đẹp sao?
Thấy hắn như vậy, tôi cũng không định hỏi nữa, im lặng hút hộp sữa của mình. Nhưng mà tôi vẫn không thể khống chế được đáy lòng của mình nổi lên chút khó chịu, rõ ràng là đã từng thân thiết như thế, đùng một cái lại như bây giờ, tôi là người trong cuộc mà chẳng biết một chút gì cả.

Sao hắn lại không nguyện ý nói cho tôi biết? Chẳng lẽ hắn sợ tôi sẽ không tin tưởng hắn sao?

Từ trước đến nay, đã bao giờ tôi nghi ngờ cậu chưa, Nguyệt Thiên Dạ.

“Nếu tôi nói…” Im lặng hồi lâu, bên tai tôi đột nhiên vang lên giọng nói không nhanh không chậm của Nguyệt Thiên Dạ, hắn cúi đầu một chút, sau đó bỗng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, “Bọn tôi đánh nhau vì tình yêu thì cô có tin không?”

Gì cơ? Vì tình yêu á?

Tôi không thể tin nổi, nhíu mày lườm hắn: “Nguyệt Thiên Dạ, lý do ấu trĩ này mà cậu cũng nghĩ ra được sao?”
“Thấy chưa, nói ra cô cũng không tin, vậy tôi nói để làm gì? Phí lời.” Nguyệt Thiên Dạ làm ra điệu bộ chẳng còn gì để nói với tôi.

Hỏi thật, bảo tôi tin thế nào đây chứ.

Đánh nhau vì tình yêu, hai người thì có ai để làm vậy?

“Chẳng lẽ hai cậu đánh nhau vì Trình Nhiên Ngọc sao?” Tôi bĩu môi, buột miệng thốt ra một câu. Hờ, chắc chắn là không thể nào, Nguyệt Thiên Dạ đâu có thích Nhiên Ngọc đâu. Người hắn ta thích là…

Nghĩ đến đây, tự nhiên tim tôi đập thình thịch, những lời hắn nói ở phòng tôi hôm trước như có như không lại vọng lại trong đầu khiến mặt tôi nóng bừng lên.

“Biết đâu được.” Nguyệt Thiên Dạ thở một hơi nhẹ, nhắm mắt nhoẻn miệng cười, “Biết đâu lại chính là cậu ấy thì sao? Dù sao Trình Nhiên Ngọc cũng xinh đẹp như thế, xứng đáng để có hai mỹ nam đánh nhau vì cậu ấy mà.”

Tôi hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời như vậy của hắn, trong giây lát liền ngẩn cả người ra. Nguyệt Thiên Dạ, hắn nói như vậy là có ý gì? Hắn… hắn cũng thích Trình Nhiên Ngọc sao? Vậy… lời thổ lộ hôm đó của hắn với tôi là gì chứ?

Hắn bắt cá hai tay sao? Một lúc thích nhiều người hả?

Uổng công tôi vì hành động của hắn mà trăn trở không thôi, ai ngờ chỉ là lời của một tên trăng hoa không đáng tin cậy!

- --

Không hiểu sao, chỉ vì một câu nói đó của hắn mà tâm trạng của tôi tự dưng trở nên cực kỳ tồi tệ. Đến khi tan học, Nguyệt Thiên Dạ hào hứng chạy qua chỗ tôi, mở nắp chai nước suối đưa cho tôi.

“Này, uống đã rồi đi.”

“Đi đâu?” Tôi lạnh mặt hỏi lại hắn, bây giờ tôi không muốn cùng hắn làm gì hết.

Hắn làm như không nhận ra thái độ của tôi rất kỳ lạ, vẫn cười tươi như hoa: “Đi quảng trường, cô quên rồi sao?”

“Tôi không muốn đi, cậu thích thì rủ Nhiên Ngọc xinh đẹp của cậu ấy!”

Tôi cáu bẳn khoác balo lên vai, sau đó lại chợt nhận ra lời mình vừa nói có vẻ không ổn lắm. Sao nghe cứ giống như tôi đang “ăn giấm” vậy kìa, rõ ràng tôi đâu có ý gì với Nguyệt Thiên Dạ đâu. Tại sao tôi lại bực tức đến vậy khi nghe hắn nói rằng hắn thích một người khác kia chứ?

Không, tôi giận vì hắn trăng hoa, không phải vì hắn thích người khác. Đúng, đúng vậy.

Nhưng… hắn trăng hoa thì cũng có ảnh hưởng gì đến tôi?

A a a a, Tô Thiên Nhi, mày bị điên thật rồi!

Ở sau lưng, Nguyệt Thiên Dạ hơi đơ ra một chút rồi tự dưng lại bật cười. Hắn đưa tay xoa xoa đầu tôi, hỏi bằng giọng ranh mãnh: “Bé ngốc của tôi ơi, bé đang ghen đấy à?”

Tôi bị hắn nói trúng suy nghĩ, vừa thẹn vừa giận gào toáng lên: “Ai, ai thèm ghen với cậu chứ!? Tôi… Chỉ là tôi không muốn đi nữa mà thôi, cậu tìm người khác đi! Còn nữa, bỏ cái tay thối của cậu xuống!”

“Được rồi, cô không ghen thì thôi vậy.” Nguyệt Thiên Dạ tiến đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thật sự nuông chìu, “Thế thì những lời tôi sắp nói đây, cô cứ cho là tôi tự nói chuyện một mình nhé.”

Hừ, tôi mặc kệ cậu đấy!

Tôi khoanh tay quay phắt mặt sang một bên, không thèm nhìn hắn nữa.

“Tôi không thích Trình Nhiên Ngọc, người tôi thích là một người khác.” Nguyệt Thiên Dạ nhẹ nhàng lấy một chiếc lá rơi trên tóc tôi xuống, khẽ cười, “Người tôi thích là một người rất bướng bỉnh, rất ương ngạnh, thế nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Mặc dù cô ấy hay xù lông lên, nhưng mà lại dễ dỗ, dễ mềm lòng, không giận được lâu. Tôi thích cô ấy đã lâu lắm rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa biết. Tôi vẫn đang chờ đợi cô ấy.”

Trái tim tôi đập liên hồi theo từng câu nói của hắn, mặc dù hắn không nhắc trực tiếp là ai, nhưng bị hắn nói ngay trước mặt thế này, có cảm giác như hắn đang tỏ tình với tôi vậy. À không, hoặc có thể đó không đơn thuần chỉ là “có cảm giác như”…

“Vậy…” Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt ngập tràn tình cảm của hắn, “Người đó là ai?”

Đột nhiên tôi rất muốn nghe chính miệng hắn nói ai là người mà hắn thích.

“Tôi không nói đâu, nếu cô thích thì tự đi mà tìm hiểu.”

“Cậu!” Tôi bị quê, hung dữ trừng mắt lên với hắn, rồi chợt nhận ra hình như nãy giờ chúng tôi thu hút khá nhiều sự quan tâm của mọi người. Có vài nhóm học sinh đứng tụm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ hai người chúng tôi.

Chết rồi, ngại quá đi mất! Chúng ta vẫn còn đang ở trường mà!

“Mau đi thôi!” Tôi ngại ngùng kéo tay Nguyệt Thiên Dạ đi, hắn cũng ngoan ngoãn như một chú mèo con, vui vẻ bước theo tôi.

- --

Nguyệt Thiên Dạ không phải ra quảng trường ngay, hắn đưa tôi đi ăn đi uống rồi lại đi dạo siêu thị, mua cho tôi một đống thức ăn vặt. Mãi đến tầm sáu giờ ba mươi, khi sắc trời đã dần tối, chúng tôi mới đến được quảng trường.

Nơi này không khi nào vắng người qua lại, chủ yếu là các thiếu nam thiếu nữ rủ nhau ra đây hóng mát hoặc các bà mẹ đưa con mình đi dạo chơi. Chúng tôi hòa lẫn giữa dòng người, im lặng chẳng nói một câu.

Nguyệt Thiên Dạ đi phía trước tôi, không biết đang nghĩ gì mà hình như khá là vui vẻ, nếu để ý kỹ thì thi thoảng, hắn còn phát ra tiếng huýt sáo rất yêu đời. Một tay hắn nắm quai balo, tay còn lại đút vào túi quần, dáng đi hiện rõ sự ngông cuồng của tuổi trẻ, kết hợp với khuôn mặt điển trai đó thì quả thật là kiệt tác của tạo hóa. Gió thổi qua làm mái tóc đen nhánh của hắn khẽ lay động, thoạt nhìn thật giống như một thiên thần đang chuẩn bị giương đôi cánh của mình để bay lên bầu trời cao.

Nãy giờ đếm không xuể là có bao nhiêu cô gái đã bị hắn hút mất hồn rồi, cứ ngoảnh lại nhìn mãi không thôi. Tôi đi đằng sau, khẽ lắc đầu tiếc nuối cho mấy thiếu nữ bị vẻ ngoài của tên ác ma này lừa gạt.

Bộp!

“Ai da!” Mải xuất hồn suy nghĩ nên tôi không để ý rằng Nguyệt Thiên Dạ đã đứng lại từ khi nào, trán tôi đập bộp vào lưng hắn làm cả hai chúng tôi đều giật mình.

Nguyệt Thiên Dạ khó hiểu nhìn tôi, chắc đang thắc mắc rốt cuộc nãy giờ hồn tôi đã trôi dạt về phương trời nào. Hắn chớp mắt một chút rồi bỗng nhích người sang một bên, để lộ ra một công viên nhỏ ngay sau lưng mình.

Tôi ngạc nhiên, hết nhìn cảnh trước mắt rồi lại nhìn sang hắn, chẳng hiểu mô tê gì. Chẳng lẽ đây là điều Nguyệt Thiên Dạ muốn cho tôi coi sao? Là cái công viên nhỏ này ư?

Hắn kéo tôi ra đây giờ này chỉ vì như thế này thôi á?

“Nguyệt Thiên Dạ, cậu…”

Nếu thật sự hắn lôi tôi ra đây giờ này chỉ vì nhiêu đó, tôi nhất định sẽ đẩy hắn ra giữa đường.

“Bạn yêu cứ bình tĩnh.” Nguyệt Thiên Dạ như nhìn thấu ý định của tôi, hắn cười cười bí ẩn, nghiêng đầu sang một bên, “Cô nhắm mắt lại đi.”

Nhắm mắt lại ư? Cái tên này lại tính bày trò gì nữa! Lỡ hắn làm gì tôi thì sao? Không được!

Tôi muốn quả quyết từ chối hắn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Nguyệt Thiên Dạ, bất giác lại thấy nhũn lòng. Hắn nhìn tôi đầy chờ mong, thật sự khiến cho tôi không nỡ dập tắt đi niềm vui này của hắn.

Đúng là trai đẹp dễ khiến chúng ta mềm lòng.

Cuối cùng, trước sự chờ đợi của Nguyệt Thiên Dạ, tôi đành chấp nhận thỏa hiệp, từ từ nhắm mắt lại. Dường như hắn rất hài lòng, cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi: “Cô đợi tôi một chút nhé.”

Xong, hắn liền chạy vụt đi. Tôi ôm một bụng dấu chấm hỏi đứng yên tại chỗ, một lát sau, Nguyệt Thiên Dạ quay lại, nắm lấy tay tôi rồi cẩn thận dìu tôi đi. Đoạn đường này không quá dài, chỉ qua một chút, hắn đã buông tay tôi ra, nhẹ nhàng nói: “Tô Thiên Nhi, mở mắt ra đi.”

Tôi chậm rãi hé mở đôi mắt của mình, trong lòng không ngừng đoán già đoán non rốt cuộc có việc gì mà tên này cứ tỏ ra thần thần bí bí như vậy. Ngay khi mắt tôi vừa lấy lại được ánh sáng, bên tai đã vang lên bản nhạc “Happy birthday” quen thuộc.

Trước mắt tôi, một thân cây khổng lồ hiện ra cùng chiếc băng rôn được trang trí rất đáng yêu, trên đó có in dòng chữ: “Sinh nhật vui vẻ, Tô Thiên Nhi”. Ở dưới đất là nến được xếp thành hai hàng ngay ngắn, tỏa ra ánh sáng vô cùng ấm áp. Một góc nơi này bừng sáng lên theo bữa tiệc nhỏ của Nguyệt Thiên Dạ, cũng thắp lên một chút cảm xúc mới mẻ trong tôi.

“Đây là…” Tôi ngỡ ngàng, hết trố mắt nhìn tấm băng rôn rồi lại quay sang Nguyệt Thiên Dạ, chỉ thấy hắn dịu dàng mỉm cười, gật đầu với tôi.

Tất cả là hắn đã chuẩn bị cho tôi sao?

“Nguyệt Thiên Dạ, tất cả đều là cậu…”

Không đợi tôi nói hết câu, di động của Nguyệt Thiên Dạ bỗng reo lên, hắn không nói không rằng lập tức quay người chạy một mạch. Tôi ngẩn người nhìn theo bóng lưng vội vã của hắn, trong lòng có rất nhiều câu hỏi cần lời giải đáp.

Nguyệt Thiên Dạ, sao hắn lại dốc công làm vậy vì tôi? Hơn nữa, ngày mai mới là sinh nhật của tôi mà, sao hắn lại chúc mừng sớm một ngày vậy chứ?

Vài phút sau, Nguyệt Thiên Dạ quay lại với một hộp bánh kem nhỏ. Hắn để nó sang một bên, trải ra đất một tấm bạt rồi kéo tôi ngồi xuống, lấy bánh kem ra cắm nến lên, một loạt động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Sau khi thắp nến, hắn dịu dàng nhìn tôi: “Tô Thiên Nhi, chúc mừng sinh nhật cô sớm một ngày nhé. Mau thổi nến đi nào.”

Tôi nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó ngập ngừng nói: “Cảm ơn cậu…”

“Có thích món quà này của tôi không?” Nguyệt Thiên Dạ khẽ cười, ngón tay hắn khẽ vuốt ve má tôi, lại dùng giọng thật trìu mến lặp lại lần nữa, “Chúc mừng sinh nhật cô nhé!”

“Thích lắm, cảm ơn cậu nhiều nha!" Tôi mỉm cười thật tươi với hắn, "Nhưng sao cậu lại chúc sớm một ngày thế?”

Như mọi năm, vào ngày sinh nhật của tôi và hắn, hai gia đình sẽ sang nhà nhau để ăn một bữa cơm chúc mừng. Mười sáu năm quen nhau, dường như điều đó đã trở thành thông lệ, chưa bao giờ Nguyệt Thiên Dạ vắng mặt trong sinh nhật của tôi.

“Chắc tối mai tôi không sang nhà cô được.” Nguyệt Thiên Dạ khẽ lắc đầu, “Gia đình tôi có việc đột xuất rồi.”

“Ơ… Vậy sao…” Không hiểu sao tôi lại có chút hụt hẫng, đây là lần đầu tiên tôi đón sinh nhật mà không có Nguyệt Thiên Dạ.

Mọi khi đều bình thường mà, sao năm nay lại bận thế…

Không biết hắn có nhận ra sự thất vọng của tôi hay không, nhưng hắn vẫn cư xử rất bình thường. Hắn lấy từ đâu ra một túi pháo bông que, nháy mắt với tôi: “Này, muốn đốt pháo không?”

Từng tiếng lách tách vui nhộn của pháo truyền vào tai khiến tâm trạng đang chùng xuống của tôi tốt hơn một chút. Ánh sáng của mọi thứ trộn lẫn lại hắt lên mặt hai đứa chúng tôi, dưới bầu trời đêm, không khí trở nên hòa hợp đến lạ lùng.

Tôi nhìn cây pháo đang nổ, lại nhìn sang Nguyệt Thiên Dạ đang ngồi xổm chống cằm bên cạnh mình. Hắn cũng dán mắt vào cây pháo, không biết mải nghĩ gì mà cả người đều vô cùng tập trung, trái ngược hoàn toàn với vẻ cợt nhả ngày thường. Dáng vẻ này của hắn làm tôi thấy không quen, lại sinh ra một chút lo sợ, bởi vì tôi cảm giác rằng dù đã biết nhau mười mấy năm, tôi vẫn chưa thực sự hiểu hết về con người Nguyệt Thiên Dạ.

Tôi không bao giờ đoán được hắn nghĩ gì, còn hắn thì chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nắm bắt toàn bộ tâm tư của tôi. Điểm này thật bất công.

Thậm chí là ngay lúc này, dù đang cùng nhau đón sinh nhật tôi mà hắn lại thả hồn đi đâu tôi cũng chẳng biết.

Tôi hơi mím môi, sau vài giây vẫn không nhịn được, khẽ cất tiếng gọi hắn: “Này…”

“Tô Thiên Nhi, nếu như sau này không gặp được tôi nữa thì cô nhất định phải quên món quà này của tôi nhé.”

Không đợi tôi kịp nói gì, Nguyệt Thiên Dạ bỗng giống như đã trở về từ cõi mơ, cao giọng nói làm tôi giật mình. Hắn dập tắt cây pháo trên tay, quay đầu nhìn sâu vào mắt tôi, trên gương mặt chẳng có một chút cảm xúc nào.

Câu nói của hắn làm tôi thấy khó hiểu, một cảm giác bất an đột nhiên chạy vụt qua trong tim rồi từ từ lan ra khắp cơ thể tôi. Tôi không dám đáp lại ánh mắt của hắn, trốn tránh bằng cách ngoảnh mặt đi.

Nguyệt Thiên Dạ, tại sao hắn lại nói như thể đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau vậy…

“Nếu tôi biến mất…” Giọng nói của hắn lại tiếp tục vang lên mặc cho tôi không hề muốn, “Tôi hy vọng cô sẽ quên tôi đi và sống thật vui vẻ.”

“Nguyệt Thiên Dạ, cậu rốt cuộc là bị cái gì rồi vậy? Sao khi không cứ nói ba cái chuyện gì đâu thế?” Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa, quay phắt sang cao giọng hỏi hắn. Tôi nhíu chặt hai hàng lông mày lại, tức giận nhìn thẳng vào cái tên đang bày ra khuôn mặt vô cảm kia.

Tại sao hắn cứ nói những câu như vậy trong khi thừa biết là tôi không hề thích một chút nào? Sao cứ phải chọc giận tôi ngay trong tiệc sinh nhật của tôi chứ? Vậy thì hắn uổng công chúc mừng tôi để làm cái gì?

Tôi ghét hắn nói như vậy! Tôi ghét khi nghĩ đến chuyện hắn sẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi!

“Tôi chỉ nói vậy th… Ơ, cô… cô khóc đó hả? Đừng khóc mà!” Nguyệt Thiên Dạ vốn định nói gì đó, lại nhìn thấy tôi bỗng dưng lệ rơi đầy mặt thì lập tức hoảng hồn, vội vàng nhào đến nâng mặt tôi lên, lau nước mắt cho tôi.

Khi gặp chuyện gì đó khiến tôi thật sự kích động, nước mắt của tôi rất dễ tuôn trào. Không phải tôi muốn khóc nhưng nó giống như là phản xạ có điều kiện vậy, không thể nào kiềm chế lại được.

Nguyệt Thiên Dạ luôn miệng nói xin lỗi, mà hắn càng xin lỗi thì tôi lại càng khóc tợn hơn. Thật ra, điều tôi cần nghe hắn nói không phải là câu xin lỗi, mà là hắn sẽ không bao giờ biến mất khỏi thế giới của tôi. Tôi muốn hắn hứa với tôi như vậy.

“Cậu không được nói là cậu sẽ biến mất nữa…” Tôi nắm chặt lấy hai cánh tay hắn, nức nở nói, “Cậu hứa với tôi đi...!”

“Tôi…” Nguyệt Thiên Dạ hơi ngập ngừng, tôi thấy được hắn đang muốn né tránh câu nói của tôi. Hắn cúi đầu nhìn sâu vào mắt tôi, trong đôi con ngươi toát lên vẻ không đành lòng, giống như là bản thân hắn cũng thật sự không hề mong điều đó sẽ đến.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế mãi không thôi, cũng chẳng để ý là từ bao giờ mà khoảng cách giữa hai khuôn mặt đã dần dần được thu hẹp. Khoảnh khắc môi Nguyệt Thiên Dạ chạm nhẹ lên môi tôi, hai mắt tôi theo bản năng liền run rẩy nhắm tịt lại.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua trên làn da của tôi, mơ hồ cuốn theo cả câu nói nhỏ đến mức tưởng chừng như là không hề có thật: “Nếu như có thể, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa em.”