Mấy ngày tiếp theo, Nguyệt Thiên Dạ không ngừng đem nụ hôn đó ra uy hϊếp tôi, bắt tôi làm việc này việc nọ. Tôi ức, ức lắm, nhưng chẳng thể làm được gì ngoài việc rủa xả thầm trong lòng.
Thành thật mà nói thì tôi cũng không hiểu mình sợ hắn vì điều gì? Rõ ràng là hắn sai, hắn sàm sỡ tôi trước, nếu như việc này truyền ra ngoài thì chỉ có Nguyệt Thiên Dạ chịu tổn thất nặng nề thôi. Tôi bất quá chỉ là một nụ hôn, xem như chó cắn là được. Nhưng mà, vì cớ gì tôi lại…
“Thiên Nhi, xuống canteen với tôi một lát đi!” Giờ ra chơi, Trình Nhiên Ngọc hào hứng chạy sang lớp lôi tôi đi một mạch, mặc kệ tôi có đồng ý hay không.
Haiz, thôi kệ, vốn dĩ tôi cũng đang mệt, dạo một chút có khi lại hay.
Nhưng sự thật chứng minh, khi bạn mệt thì nên ngồi yên một chỗ thôi chứ đừng đi đâu cả, bởi vì lúc đó, rắc rối sẽ nối đuôi nhau ập xuống để dí bạn ngỏm luôn một lần.
Canteen đông kín người là vậy, thế mà hai cái bàn kia vẫn nổi bần bật lên vì người ngồi ở đó. Một bên là Lâm Vĩnh Kỳ điềm tĩnh ôn hòa lần lượt từ chối quà tặng của các nữ sinh, một bên là Nguyệt Thiên Dạ với nụ cười thiên sứ đang vui đùa với fanclub của mình. Hai cảnh tượng đó đối lập nhau hoàn toàn, khiến tôi gai mắt.
Cái tên mặt dày đó vừa hôn tôi xong rồi lại bình thản đi tán gái như vậy sao? Hắn rốt cuộc xem sự đơn thuần của một thiếu nữ mới lớn như tôi là gì? Giống như trái banh để hắn tùy ý giẫm đạp dưới chân rồi đá qua đá lại mua vui hay sao?
Tên khốn kia, ta nguyền rủa nhà ngươi!
Đang mắng người, bên tai tôi đột nhiên truyền đến tiếng nghiến răng ken két. Người tôi khựng lại vài giây, sau đó chợt nhận ra một điều, hình như không phải chỉ mình tôi tức giận, mà Trình Nhiên Ngọc cũng không kém là bao. Cô ấy lườm Nguyệt Thiên Dạ bằng ánh mắt tóe lửa, giống như chỉ hận không thể đem hắn ra ăn sống vậy. Có lẽ là vì chuyện hôm trước.
“Chúng ta qua chỗ Vĩnh Kỳ đi.” Qua mấy giây, Trình Nhiên Ngọc thu lại ánh mắt rồi nắm lấy tay tôi đi thẳng một mạch, mà tôi thì cũng không tiện từ chối. Nhưng mà tôi biết, Nguyệt Thiên Dạ từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của tôi. Đôi mắt hắn sáng quắc như loài thú săn mồi, loại áp lực hắn mang đến khiến tôi như nghẹt thở.
“Thiên Nhi, cậu không ăn uống gì à?” Lâm Vĩnh Kỳ thấy tôi không mua gì thì ân cần hỏi han.
“À, tôi không…” Hít một hơi sâu, tôi lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp lại cậu. Ngay lập tức, cái nhìn của Nguyệt Thiên Dạ bỗng sắc như dao khiến tôi lạnh người.
Tôi ngồi không yên, tầm mắt không nhịn được mà di chuyển sang phía đại ác ma, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn tôi chăm chú. Rồi đột nhiên, môi hắn nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ.
Nụ cười gian xảo như vậy… Tên này…
“Thiên Nhi, cô sang đây với tôi!”
Quả nhiên mà!
Ngay giữa canteen đông đúc như vậy mà Nguyệt Thiên Dạ thản nhiên gọi tôi như chốn không người, hắn vừa dứt lời, vô số cặp mắt đã đổ dồn về phía chúng tôi. Những cái nhìn chòng chọc đầy soi mói khiến tôi vừa hận vừa ngượng, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống luôn cho xong!
Tên khốn này! Hắn gϊếŧ tôi luôn đi!
“Thiên Nhi, cô có nghe tôi nói không?” Như sợ tôi điếc đột xuất, Nguyệt Thiên Dạ lại cao giọng gọi một lần nữa, phen này còn to hơn cả phen trước khiến mọi người lại được dịp xôn xao. Tôi còn nghe ra được thanh âm đó tuy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự đe dọa ngầm.
Tên chết tiệt! Ta rủa mi sống không có ngày nào yên!
Tôi cố gắng duy trì vẻ ngoài dịu dàng thục nữ của mình, toan đứng dậy đi sang chỗ hắn. Cơ mà đúng lúc đó, một giọng nói nữa đã ngăn tôi lại: “Thiên Nhi, đừng đi.”
Là Vĩnh Kỳ. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành, sau đó lại quay sang Nguyệt Thiên Dạ, nghiêm túc nói: “Dạ, tôi nghĩ rằng Thiên Nhi muốn ở bên chỗ tôi. Cậu có thể để cô ấy ngồi lại một chút không?”
… Tình tay ba sao?
Chúng tôi rất nhanh đã là tâm điểm của sự chú ý, hơn nữa, bởi vì hôm trước hai tên này là nhân vật chính của cuộc ẩu đả kia nên lại càng được chuyện để mọi người bàn tán xôn xao. Tôi bất đắc dĩ phải làm người ở giữa, khổ não vô cùng. Từ lúc gặp mấy tên này, cuộc đời tôi chưa được phút nào yên ổn hết!
“Ồ… Thế thì…” Nguyệt Thiên Dạ gật đầu, cười cười đáp, “Chúng ta cho Thiên Nhi lựa chọn, được không nào?”
Sao? Để tôi lựa chọn á?
Thấy mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía mình, đầu óc tôi choáng váng. Làm ơn đi, đừng đẩy tôi vào cái tình huống này có được không? Chẳng lẽ họ thấy tôi chưa đủ phiền phức hay sao hả?
Tôi không biết chọn!
Đúng lúc đó, Nguyệt Thiên Dạ còn bồi thêm một câu: “Thiên Nhi, tôi nghĩ thông minh như cô sẽ biết đâu là lựa chọn chính xác.”
Ý tứ đe dọa rất rõ ràng. Tôi cắn môi, uất ức lườm hắn, bản mặt nhăn nhăn nhở nhở đó thật khiến người ta muốn đập cho mấy phát mà.
“Tôi… tôi sẽ sang với Nguyệt Thiên Dạ.”
___
Giờ ra về, tôi nhanh chóng đeo balo lên vai rồi đi thẳng ra cửa lớp. Hôm nay thật sự là có quá nhiều chuyện mệt mỏi rồi, tôi buồn ngủ, phải về nhà đánh một giấc để xả stress mới được.
Ban nãy… quyết định của tôi làm xáo trộn cả canteen… Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả Lâm Vĩnh Kỳ và Trình Nhiên Ngọc, đều chưa bao giờ nghĩ là tôi sẽ chọn Nguyệt Thiên Dạ.
“Hi! Thiên Nhi! Chờ tôi về chung với!” Đang nghĩ vẩn vơ, một bàn tay bỗng đập nhẹ vào vai tôi khiến tôi giật mình quay lại, sau đó, tâm trạng vốn đã xấu nay lại càng tệ hơn. Tưởng ai, hóa ra là thằng cha thích đẩy người ta vào thế bí đáng ghét kia.
“Cậu đừng làm phiền tôi nữa. Để tôi yên đi. Hôm nay tôi đủ mệt rồi.” Tôi day day trán, uể oải nói.
“Đừng nói vậy mà, tôi chỉ là muốn về chung với cô thôi. Dù sao cũng tiện đường, đúng chứ?”
“… Tùy cậu.” Nói nữa cũng bằng thừa. Thôi thì mặc kệ vậy, cứ để hắn muốn làm gì thì làm.
Trên đường về nhà, Nguyệt Thiên Dạ vui vẻ kể đủ mọi chuyện trên đời, thế nhưng tôi lại chẳng nghe nổi một từ nào. Đầu tôi nặng trịch, cơ thể cũng như đang đeo đá, vô cùng mệt mỏi. Chắc tôi cảm rồi.
“Nhìn cậu không được khỏe lắm.” Nguyệt Thiên Dạ bỗng nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó, hắn đột nhiên lấy trán mình áp vào trán tôi!
Khuôn mặt đẹp không tì vết của đại ác ma bất ngờ phóng đại trước mắt khiến tôi giật nảy mình, theo bản năng muốn dịch người ra, thế nhưng hắn đã nhanh tay đem tôi giữ chặt lại. Tôi bắt buộc phải đối mặt với Nguyệt Thiên Dạ ở một cự ly không thể nào gần hơn, thậm chí, hơi thở thơm mùi bạc hà mát lạnh của hắn còn nhẹ nhàng vương vấn trong không khí xung quanh tôi. Còn cả hàng mi dài và cong vυ"t thoáng run nhẹ nữa…
Aa, mẹ ơi, cứu con! Sao cái tên này lại đẹp quá vậy trời!
“Cô bị sốt rồi.”
“Ừ. Thế nên cậu mau để tôi về đi.” Tôi vội lảng đi để che giấu sự ngại ngùng, thế nhưng gò má vẫn không kìm được mà nong nóng.
Sự dịu dàng bất chợt của đại ác ma khiến tôi có chút không quen, mà hơn hết là rất ngại ngùng.
Đang nghĩ ngợi, cả người tôi đột nhiên bị thăng bằng, ngay sau đó, tôi lọt thỏm vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ. Là… là Nguyệt Thiên Dạ đang bế tôi! Hai mắt tôi trợn trừng như hai cái đèn pha, nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ. Cái tên này đang làm trò gì vậy? Lỡ như bị ai bắt gặp thì sao?
“Này, cậu, cậu làm gì vậy? Mau thả tôi xuống đi! Người ta nhìn kìa!”
“Cô đừng có giãy giụa, nằm yên hộ tôi cái, té chết hai đứa bây giờ.” Hắn vừa nói vừa xốc tôi lên, nâng từng bước chân vững chắc đi thẳng về phía trước.
Làm sao có thể? Nếu như bị ai trông thấy thì làm sao? Chỗ này rất gần trường học! Tôi căng thẳng, liều mạng lắc đầu: “Thả tôi xuống đi, xin cậu đó! Nguyệt Thiên Dạ! Tôi không muốn mai đi học bị xuất hiện trong tin đồn đâu!”
“Cô thích tin đồn được tôi bế hay là tin đồn chúng ta hôn nhau?”
… Được rồi, cậu thắng. Thật sự chưa thấy ai như cái tên này, giúp đỡ người ta mà cũng phải đe dọa mới chịu.
Cả người tôi nằm gọn trong lòng Nguyệt Thiên Dạ, đầu tựa vào nơi ngực trái rắn chắc. Mùi hương bạc hà dễ chịu từ hắn tỏa ra bao bọc lấy tôi, còn có cả nhịp điệu con tim rất bình ổn. Sự an toàn mà hắn mang lại khiến cõi lòng tôi xuyến xao.
Tại sao hắn đối xử với tôi lại bất ổn như vậy? Lúc thì dịu dàng đến tận chân răng, khi thì bất chấp tất cả mà trêu chọc. Nguyệt Thiên Dạ như vậy khiến tôi không biết đâu mới là bộ mặt thật của hắn, cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối với hắn cho phù hợp. Mọi cảm xúc phức tạp của tôi đều từ hắn mà ra cả.
“Nguyệt Thiên Dạ, sao cậu lại phải bắt nạt tôi như thế?”
“Sao?” Hắn khó hiểu cúi đầu nhìn tôi.
“Cậu cứ luôn tìm đủ mọi cách để uy hϊếp tôi, bắt nạt tôi. Nhưng có khi lại rất dịu dàng. Nguyệt Thiên Dạ, tôi thật sự không hiểu nổi cậu. Có phải cậu rất ghét tôi không?”
Dường như bị hắn trêu chọc đã trở thành một thói quen, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm ức. Có lẽ vì cơn sốt nên cảm xúc đặc biệt rõ ràng, hốc mắt tôi đỏ ửng lên, cả người ở trong lòng hắn cũng không kiềm chế được mà run rẩy. Tôi thừa nhận, bản thân mình rất khó chịu khi thấy hắn ở trước mặt đám nữ sinh hâm mộ kia thì cười đùa như thiên sứ, nhưng đến khi gặp tôi thì liền trở mặt.
Tôi quen hắn mười sáu năm rồi, chẳng lẽ không đáng được đối xử tốt hơn mấy cô gái mới xuất hiện đó ư?
Nguyệt Thiên Dạ im lặng một lát, sau đó hình như có chút bất lực đáp lại tôi: “Cô là đồ ngốc sao? Tô Thiên Nhi, cô có thấy tôi đối xử với ai giống như cô chưa? Trêu chọc cô chẳng qua cũng vì muốn gây sự chú ý với cô mà thôi, bởi vì tôi không muốn bị cô phớt lờ, không để ý tới. Mấy chuyện này, chẳng lẽ cô một chút cũng không nhận ra ư?”
Tình cảm của tôi đã rõ ràng thế rồi, sao em cứ mãi không chịu hiểu vậy chứ?