Nhảy Múa Với Con Chữ

Chương 1-1: Tôi là Dã Thảo




Chào các bạn.

Tôi là Thạch Thảo, một tiểu thuyết gia, bút danh là Dã Thảo. Nói đến đây các bạn đã biết tôi là ai chưa? Có lẽ rất nhiều bạn không nhận ra tôi, bởi vì tôi đã gác bút gần một năm rồi. Lý do tôi gác bút sao, tôi bị stress và cạn ý tưởng, ngồi trước máy tính hàng giờ chẳng thể gõ một chữ nào.

Nói thì nói vậy thôi, ngọn lửa đam mê viết truyện trong tôi vẫn ngày từng ngày âm ỉ. Tôi đã dùng bốn tháng để xả stress sau khi thông báo gác bút. Sau bốn tháng, tâm lý của tôi đã ổn định nhưng ngồi vào máy tính tôi vẫn không biết nên gõ nội dung gì.

Đừng vội phàn nàn, tôi đã tìm ra phương thức đánh động ý tưởng đang ngủ yên của mình rồi. Hiện tại tôi cần một cây bút bi và một tờ giấy trắng. Chỉ cần bấm bật và tắt ngòi bút bi vài lượt, âm thanh tách tách đó như một cái chìa khóa mở rộng cửa cho nguồn ý tưởng trong não tôi. Chẳng mấy chốc trang giấy trắng sẽ được tôi viết đầy những chữ sơ lược về nội dung của bộ truyện nào đó.

Độc giả của tôi ơi, các bạn đang vui mừng vì sắp được đọc những thiên tình sử do chính tay tôi đắp nặn chưa? Đừng vội mừng, tuy tôi giải quyết được vấn đề ý tưởng nhưng tôi đã gặp phải vấn đề nan giải hơn rồi. Đó cũng là lý do suốt gần một năm qua tôi chẳng xuất bản bộ truyện nào mà hiện tại lại là những dòng tâm sự lê thê...

Đừng vội quay mặt đi, hãy nghe hết lời tâm sự của tôi rồi rời đi cũng không muộn. Các bạn biết không, tôi đang rất khủng hoảng. Vì sao ư? Tôi đã mừng như điên khi tìm ra chìa khóa khai thông nguồn ý tưởng của mình. Tôi hăm hở chạy đi tìm mua hộp bút bi và một chồng gồm hai mươi quyển vở 96 trang để lần nữa bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình. Nhưng đó lại là sự bắt đầu của chuỗi ngày sống tồi tệ nhất của tôi. Theo dự định ban đầu của tôi, tôi sẽ viết tay trên giấy sau đó gõ nội dung vào máy tính. Ý tưởng khả quan đến thế nhưng khi bắt tay vào thực hiện rồi tôi mới phát hiện mình lại vướng vào "một cái gì đó kỳ quặc rồi".

Đúng vậy, tôi không nói sai, tôi vướng vào một cái gì đó kỳ quặc rồi! Những quyển vở tôi viết, dù nhiều hay ít, cốt truyện đã rõ ràng hay chưa, sau một đêm đều đã được viết hoàn thành! Nhưng tôi có thể khẳng định tôi không làm điều đó. Đêm nào cũng vậy, đúng mười giờ tôi gác bút để đi ngủ. Sáng ra tinh thần tôi cũng rất tốt, vậy đâu phải tôi thức đêm để viết nhỉ, nhưng tất cả chữ viết trong vở đều là của tôi. Nội dung lại hoàn toàn không như những gì tôi định hình trước đó, điều này nên lý giải thế nào đây?

Tôi từng nghe ai đó nói, điều gì không lý giải được hãy để khoa học lý giải thay bạn. Tôi đã tin điều đó nên tôi tìm đến bác sĩ tâm lý, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi trình bày về tình trạng của mình...

Cái gì? Đa nhân cách hả? Có lộn không vậy? Hệ lụy của stress và trầm cảm khiến tôi bị tâm thần phân liệt thành người đa nhân cách sao? Không thể nào! Tôi không tin mình bị đa nhân cách đâu!

Tôi muốn kiểm chứng, bác sĩ ủng hộ tôi làm điều đó. Tôi ở lại bệnh viện, ngủ với camera giám sát một đêm nhưng chẳng có việc gì xảy ra cả. Tôi quyết định về nhà tự mình kiểm chứng, tôi lắp camera giám sát chính mình. Nhưng ngồi trước một cái camera giám sát tôi lại có cảm giác như bị ai đó nhìn chầm chầm, ý tưởng viết truyện trong tôi lại chạy bay đâu mất. Đành vậy, tôi mở quyển vở và vẽ hình hai con khủng long lên giấy, và âm thầm đếm thời gian trôi.

Các bạn đoán được chuyện gì đã xảy ra không, đêm đó có một chuyện kỳ lạ xảy đến với tôi, tôi đã mơ một giấc mơ rất lạ. Có ai phàn nàn, mơ thì có gì là lạ, ai ngủ mà chẳng mơ? Thì đúng vậy thật mà, ai ngủ mà không mơ. Điều kỳ lạ tôi muốn nói là những điều tôi nhìn thấy trong camera giám sát chính mình cơ.

Tôi bắt đầu nhàm chán quá rồi phải không? Nếu cảm thấy tôi nhàm chán, bạn có thể rời đi. Cảm ơn đã kiên nhẫn đọc hết những dòng kể lể lê thê của tôi.

Bạn muốn biết tôi đã nhìn thấy gì trong camera giám sát sao? Nếu muốn biết, mời bạn cùng tôi trải nghiệm vòng đu quay cảm xúc của hành trình "nhảy múa với con chữ" của tôi.

Thân mến.