Nhất Túy Kinh Niên

Chương 70




Hà Cố lạnh lùng nhìn ông một cái, đúng mực nói:"Những lời này tôi có tư cách nói hơn ông đấy."

Tống Hà xanh cả mặt, còn muốn nói gì nữa nhưng bị Vanessa lớn tiếng cắt ngang:"Đủ rồi, đây là bệnh viện."

Tống Hà âm ngoan trừng Hà Cố, đi tới bên giường, nhìn Tống Cư Hàn hôn mê bất tỉnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vanessa bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Cư Hàn, khổ sở nhìn Hà Cố, ôn nhu hỏi:"Cháu vẫn ổn chứ?"

Hà Cố gật gật đầu, nhỏ giọng đáp:"Xin lỗi, cậu ấy vì cháu mà..."

"Đừng nói như vậy, cháu không cần giải thích, cả hai đều bình an mới là điều tốt nhất, nếu cháu xảy ra chuyện, thương tổn mà nó phải chịu còn lớn hơn như thế này nhiều."

Hà Cố cúi đầu.

Vanessa sờ sờ mặt Tống Cư Hàn, đem tay hắn dán lên mặt cọ cọ, giọng nghẹn ngào:"Lâu lắm rồi cô không nhìn nó như vậy, thời gian quá tàn khốc, cô vẫn nhớ rõ bộ dáng lúc nhỏ của nó, mới chớp mắt mà đã trưởng thành rồi."

Trong lòng Hà Cố buồn phiền cực điểm, anh không biết sau khi Tống Cư Hàn tỉnh dậy anh phải đối mặt như thế nào.

Tống Hà nói với tiểu Tùng:"Sự việc xử lý ra sao rồi?"

"Tin tức đã phong tỏa hoàn toàn." Thời điểm tiểu Tùng đối diện với Tống Hà, cậu hoàn toàn không có vẻ chân chó hoặc cợt nhả bình thường, phi thường nghiêm túc kính nể, hiển nhiên cậu rất sợ Tống Hà, "Mặt khác phi cơ đã chuẩn bị ổn thỏa, chờ anh Hàn tỉnh dậy mới chuyển viện sao ạ?"

"Ừ."

" Lãnh đạo bệnh viện đã trở lại, ngài muốn gặp ngay bây giờ chứ?"

Tống Hà liếc mắt nhìn Tống Cư Hàn một cái, "Đi thôi."

Tiểu Tùng đi theo Tống Hà.

Vanessa thở dài:" Trước kia ông ấy cũng thương Cư Hàn lắm, vì cái gì sau khi trưởng thành mối quan hệ giữa bọn họ lại trở nên căng thẳng như vậy."

Hà Cố không muốn nói những lời xấu về chồng bà, chỉ đành lựa chọn trầm mặc. Trên thực tế anh cảm thấy sở dĩ Tống Cư Hàn có tính cách kiêu căng ích kỷ liên quan nhiều nhất đến Tống Hà. Anh hỏi ra thắc mắc lớn nhất trong lòng:"Chuyện trên buổi concert của Tống Cư Hàn cô biết chứ?"

Vanessa gật gật đầu, lại lắc đầu:"Nó từng nói với cô muốn chuyển sang hoạt động sau sân khấu, nhưng cô không biết nó sẽ tuyên bố trên concert, Tống Hà tức giận lắm, cô nghĩ đây chính là mục đích của nó đi, làm cho bố nó không còn cách nào cứu vớt. Chuyện này cô không thể hoàn toàn tán thành, nó quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình, nó ích kỷ với tất cả mọi người, với cháu, với cả bố mẹ mình."

"Cậu ấy chính là một người như vậy."

"Nó không tiếp tục gây khó dễ cho cháu chứ?"

Hà Cố ngẫm nghĩ:" Không ạ." Dù sao thì anh cũng chẳng thể ngăn chặn Tống Cư Hàn lởn vởn trước mắt mình, hơn nữa nếu không phải Tống Cư Hàn theo anh khắp nơi, anh không dám tưởng tượng bản thân sẽ gặp phải cái gì, ít nhất tâm huyết mười mấy năm của mẹ anh e rằng không giữ được.

Vanessa cười chua sót:"Vậy là tốt rồi. Cháu làm cho nó trưởng thành hơn rất nhiều, chuyện cô và Tống Hà thân là cha mẹ đều làm không được mà cháu lại làm được."

Hà Cố nghĩ thầm, đều nói trưởng thành phải trả giá, Tống Cư Hàn trưởng thành, người phải trả giá lại là anh.

Vanessa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tống Cư Hàn, đôi mắt thâm thúy tràn đầy tình thương của mẹ khiến người ta cảm động.

Hà Cố nói:"Vanessa, cô chăm sóc cậu ấy nhé, cháu muốn đi xem mẹ."

"Được." Vanessa nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin:"Nhưng thời điểm Cư Hàn tỉnh dậy cháu có thể quay lại không, chắc chắn nó rất muốn nhìn thấy cháu."

Hà Cố căn bản không thể cự tuyệt, Vanessa có vẻ đẹp vượt qua giới tính và tuổi tác, loại mị lực cao quý mà gần gũi, ưu nhã mà phóng khoáng đó làm cho người ta không đành lòng làm trái bất cứ ý nguyện nào của bà, bất luận là xem bà như một người mẹ hay là một báu vật.

Hà Cố rời khỏi bệnh viện, lái xe tới cục cảnh sát, đây cũng coi như "tam tiến cung" rồi, lần đầu tiên, bởi vì Tống Cư Hàn, lần thứ hai, bởi vì Chu Hạ Nhất, lần thứ ba, cuối cùng coi như vì bản thân anh.

Tố Tố ở trường học vẫn chưa trở về, người lớn đều giấu bé, thời điểm Hà Cố nhìn thấy Tôn Tình ở cục cảnh sát, anh phát hiện mới chỉ qua một đêm mà bà giống như già thêm vài tuổi, trong lòng anh rất khó chịu.

Tôn Tình nhìn thấy anh vội đứng lên:" Thân thể con ổn chưa? Sao giờ đã ra ngoài rồi?"

"Con chỉ hít phải chút ma túy thôi mẹ, đầu va chạm vài cái, đã sớm không có việc gì, bên này thế nào?"

"Mẹ đang bàn bạc với cảnh sát." Tôn Tình có chút lo lắng nói, "Tống Cư Hàn đâu? Cậu ta không sao chứ?"

"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh, bác sĩ bảo...nếu cánh tay cậu ấy khôi phục không tốt sẽ ảnh hưởng tới độ linh hoạt." Cánh tay kia của Tống Cư Hàn là để chơi nhạc cụ, Hà Cố rất lo lắng.

Tôn Tình thở dài:"Tội cho cậu ấy."

Hà Cố chuyển đề tài:" Cảnh sát tìm được chứng cứ chưa ạ?"

"Người bắt cóc con bị Tống Cư Hàn đánh đến giờ vẫn chưa tỉnh, có thể sẽ bại liệt, những kẻ khác là do tên này tìm, chúng cũng không biết là ai sai sử, tình huống hiện tại vô cùng phiền toái, không tìm thấy chứng cứ, Lí Hội đã được thả."

Hà Cố nhíu mày:"Không có bất cứ lịch sử gọi điện hay biên bản giao dịch tiền bạc nào sao?"

Tôn Tình lắc đầu:" Hoàn toàn không có, chúng làm rất cẩn thận, như vậy xem ra bọn họ tính toán chuyện này không phải ngày một ngày hai." Bà ôm chặt cánh tay, thanh âm có chút phát run, "Mẹ nghĩ lại thấy sợ."

Hà Cố cũng cảm thấy hoảng sợ trong lòng, mặc dù liên quan đến khoản lợi ích kếch xù, nhưng mẹ anh và bọn họ dù sao cũng vẫn có quan hệ thân thích, sao có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Cảnh sát bước tới:"Tình huống nợ nần của bố con nhà họ Lí rất nghiêm trọng, bọn họ quả thật có động cơ rất lớn, nhưng nếu thủ phạm chính của vụ bắt cóc lần này không thể tỉnh, hoặc là tỉnh lại cũng ngoan cố không khai ra kẻ chủ mưu, vậy thì việc điều tra sẽ vô cùng phiền toái, chúng tôi đã phối hợp điều tra với đồn công an địa phương nơi nhà của thủ phạm, các người cũng tận lực nghĩ xem còn có chứng cứ gì có thể tố cáo bọn họ hay không, nhưng đồng thời cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý."

Hà Cố bực không để đâu cho hết, bây giờ Tống Cư Hàn vẫn nằm ở bệnh viện, bọn họ biết rõ là ai làm, nhưng lại bó tay chịu trói.

Hà Cố đưa Tôn Tình về nhà trước, sau đó anh tới trường đón Tố Tố tan học, Tố Tố chưa biết gì cả, chỉ là bởi vì trận cãi nhau giữa bố mẹ hôm qua nên tâm trạng rất sa sút, không muốn nói chuyện.

Hà Cố ăn cơm cùng bọn họ, vừa ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của Vanessa, bà bảo Tống Cư Hàn đã tỉnh.

Hà Cố nói:"Mẹ, con có chút chuyện đi trước, hai người chú ý an toàn."

Tôn Tình gật gật đầu.

Tố Tố ngạc nhiên nói:""Chúng ta ở nhà thì có gì không an toàn ạ?"

"Gần đây tai nạn xe cộ nhiều, ra ngoài chú ý." Hà Cố vỗ vỗ đầu bé cho có lệ, vội vã rời khỏi.

Tống Cư Hàn đã tỉnh...

Hà Cố Cầm thật chặt tay lái.

Lái tới bệnh viện, anh phát hiện bên ngoài phòng bệnh của hắn có một bảo tiêu, anh đi qua chợt nghe thấy trong phòng bệnh truyền ra tiếng tranh chấp giữa ba người, mà cãi nhau chính là Tống Hà và Tống Cư Hàn, Vanessa đang khuyên giải.

Bảo tiêu nhìn anh một cái, đứng dậy ngăn anh lại:"Tiên sinh, nơi này là phòng bệnh tư nhân."

"Tôi đến thăm cậu ấy." Hà Cố Có chút do dự, bên trong cãi nhau lớn như vậy, anh tiến vào không thích hợp.

Bảo tiêu lắc đầu:"Anh không thể vào."

"Anh Hà Cố." Thanh âm tiểu Tùng vang lên ở sau lưng.

Hà Cố quay đầu nhìn, tiểu Tùng đang xách theo cặp lồng đựng cơm cùng ấm nước.

Tiểu Tùng nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, vẻ mặt bất đắc dĩ,

Hà Cố bình tĩnh nói:"Vậy tôi về trước nhé."

"Đừng, anh Hàn muốn gặp anh." Tiểu Tùng cố ý nâng cao giọng nói.

Trong phòng im lặng một chút, ngay sau đó, cửa phòng bật mở, Vanessa thò đầu ra:"Hà Cố, mau vào."

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra thô bạo, Tống Hà cả giận quát:"Cút, đừng gặp lại con trai tao!"

Hà Cố nắm chặt tay, tức giận đến nỗi cả người phát run, anh nể mặt Vanessa nên khi đối diện với Tống Hà mới cư xử theo lễ phép cơ bản nhất, nếu không chỉ với những việc Tống Hà từng làm với anh đủ để bọn họ đánh nhau một trận rồi.

Vanessa lạnh lùng nói:"Ông thật nganh ngạnh!"

"Hà Cố." Trong phòng truyền đến thanh âm suy yếu của Tống Cư Hàn, tiếp theo một hồi quần áo ma sát sột soạt, sau đó là tiếng va chạm do vật nặng rơi xuống đất.

"Cư Hàn!" Vanessa khẩn trương chạy về phòng bệnh.

Hà Cố trừng lớn mắt, đẩy phắt Tống Hà xông thẳng vào.

Tống Cư Hàn té trên mặt đất, ôm cánh tay đau tới nỗi trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Tống Hà cũng bị dọa, quát:"Đi gọi bác sĩ!"

Vanessa không đỡ nổi Tống Cư Hàn, Hà Cố vọt lên bế ngang cả người Tống Cư Hàn dậy đặt lên giường.

Tống Cư Hàn dùng cánh tay phải lập tức ôm chặt eo Hà Cố, vùi đầu giữa bụng anh, nhỏ giọng thủ thỉ:"Anh đừng đi."

Trong lòng Hà Cố mềm nhũn, bất đắc dĩ nói:"Tôi vừa tới, sẽ không đi đâu."

Vanessa căng thẳng hỏi:"Bảo bối, đau không? Bác sĩ sẽ tới ngay."

Tống Cư Hàn lắc đầu, không chịu ngẩng đầu lên.

Hà Cố muốn dịch người sang chỗ khác, Tống Cư Hàn lại siết chặt vòng eo anh, chôn mặt vào càng sâu hơn.

"Cậu làm sao vậy?" Hà Cố Có chút lo lắng.

"Đừng động." Tống Cư Hàn nghẹn ngào, "Tôi muốn ôm anh một chút."

Nỗi sợ của Tống Cư Hàn giống như xuyên qua làn da đang dán sát nhau của hai người truyền vào cơ thể Hà Cố, khiến anh khó chịu không biết nên làm thế nào cho phải.

Bác sĩ đưa theo y tá chạy vào.

Hà Cố Nhẹ giọng nói:"Để bác sĩ kiểm tra một chút." Anh đẩy đẩy vai Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn vẫn không chịu ngẩng đầu.

"Được rồi, bác sĩ đến rồi."

Tống Cư Hàn lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hắn đỏ bừng, ủy khuất như đứa trẻ. Khó có thể tưởng tượng cũng là hắn đã đánh cho bảy tên bắt cóc tàn phế hơn phân nửa.

Hà Cố cảm giác trái tim bị người ta hung hăng đấm một cú, anh che dấu quay mặt đi.

Tống Cư Hàn mượn thân thể anh che chắn nhanh chóng lau mắt, bình tĩnh tựa vào đầu giường để bác sĩ kiểm tra.

Vị bác sĩ lớn tuổi trách mắng:"Không có gì trở ngại, lần sau chú ý một chút, vừa mới tỉnh dậy đã dày vò cái gì."

Sắc mặt Tống Hà xanh mét, phẫn hận nói:"Thứ không có tiền đồ, cả ngày vì tình yêu tình báo mà đòi sống đòi chết, mày không thấy hổ thẹn à!"

Vanessa cả giận lớn tiếng:"Ông nhất định phải cãi nhau ngay bây giờ à? Nếu ông không thể bình tĩnh nói chuyện, vậy mời ông đi cho, đừng đến đây nữa."

Tống Hà nheo mắt:"Tí nữa về nhà ngay, mau thu dọn đồ đạc." Nói xong liền mang theo lửa giận rời đi.

Thẳng đến khi Tống Hà khuất hẳn, sắc mặt cứng ngắc của Tống Cư Hàn mới hơi hòa hoãn, hắn cầm tay Vanessa, nhẹ giọng nói:"Mẹ, để mẹ lo lắng rồi, hiện tại con không sao, con muốn nói chuyện riêng với Hà Cố."

Vanessa hôn nhẹ một cái lên trán hắn:"Đừng để mình mệt quá." Nói xong bà cùng tiểu Tùng đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh trầm mặc mấy giây, cuối cùng, Hà Cố nói:"Cảm ơn."

"Lời tôi không muốn nghe nhất chính là hai từ này." Tống Cư Hàn tự giễu cười, "Thà rằng anh hôn tôi một cái còn hơn."

Hà Cố Ngẩng đầu nhìn hắn:"Nhưng quả thật tôi nên cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cũng nên có chút thành ý chứ nhỉ." Tống Cư Hàn nâng cằm anh, cười nhẹ, "Lấy thân báo đáp thế nào."

Hà Cố quay mặt sang hướng khác, biểu tình có chút xấu hổ.

Tống Cư Hàn miễn cưỡng cười cười:"Tôi nói đùa thôi, nếu tôi muốn lấy cái này cưỡng ép anh, chắc chắn anh càng...chán ghét tôi, con người anh ăn mềm không ăn cứng mà."

Hà Cố trầm mặc.

"Những lời tôi nói hôm đó đều do giận quá mà thôi." Tống Cư Hàn dừng một chút, nhỏ giọng bảo:"Ở...khách sạn hôm đó đó, tôi nói chỉ muốn ngủ với anh, là do tức giận, tôi tức đến phát điên lên nên mới cư xử ngu ngốc như thế, điều tôi muốn là chính anh, bất luận là tính cách của anh, sự tốt đẹp của anh, bạn của anh, sở thích của anh, tôi đều muốn, cho nên..." Hắn nói mãi, bả vai không kiềm chế nổi bắt đầu run rẩy, hốc mắt nháy mắt chứa đầy nước.

"Cư Hàn..." Hà Cố ngây ngẩn.

"Cho nên anh...anh..." Hai mắt Tống Cư Hàn đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, "Đừng dọa tôi như thế này nữa, nếu anh xảy ra chuyện, tôi...tôi liền..."

Cả người Hà Cố phát run, vẻ hoảng hốt rõ ràng do bị kinh sợ kia của Tống Cư Hàn khiến anh không biết làm sao, anh chưa bao giờ nhìn thấy một Tống Cư Hàn như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy.

Tống Cư Hàn lấy tay bưng kín mắt, nước mắt chảy xuống theo khe hở:" Thời điểm đuổi theo chiếc xe kia, tôi không ngừng nghĩ rằng...nghĩ rằng anh ra sao rồi, nghĩ rằng liệu anh đã...Tôi chưa khi nào sợ hãi như thế..."

Hà Cố rốt cục khống chế không được ôm lấy hắn, dùng giọng nói thuần hậu trấn an:"Tôi không sao mà, vẫn lành lặn khỏe mạnh đây này."

Tống Cư Hàn trở tay ôm lấy anh, gần như dùng hết sức lực để anh tiến vào cơ thể hắn, khàn khàn nói:"Hà Cố, tôi yêu anh, cho dù anh đã từ bỏ tôi, tôi cũng sẽ ở bên anh mãi mãi, nếu có kẻ dám làm tổn thương anh, tôi sẽ khiến kẻ đó phải trả giá gấp trăm lần."

Hà Cố hít sâu một hơi, âm thầm cắn môi.

Suy cho cùng một trong số những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh không thể... Không đau lòng.

Tống Cư Hàn phải ngồi máy bay về Bắc Kinh, Hà Cố ở bên này vẫn phải phối hợp điều tra, tạm thời không thể đi, Tống Cư Hàn kéo tay anh, yêu cầu anh giữ liên lạc với mình, Tống Hà đứng một bên nhìn, sắc mặt cực khó coi.

Tống Cư Hàn lên xe, Tống Hà chặn Hà Cố, anh lạnh lùng nhìn ông ta:"Muốn nói gì thì mau nói."

Tống Hà lạnh giọng:"Hà Cố, cho dù bây giờ nó thích cậu cũng chẳng nói lên được điều gì đâu, hẳn là cậu hiểu nó hơn bất kỳ ai."

"Quả thật tôi hiểu cậu ấy hơn bất kỳ ai, nhưng chuyện giữa tôi và cậu ấy, nửa câu tôi cũng không muốn thảo luận cùng ông." Hà Cố giễu cợt bảo, "Thế nào, tôi không thể thuận theo ý ông, có phải Tống tổng lại định bóc trần thông tin của tôi thêm lần nữa?"

Tống Hà không hề áy náy:"Cậu có thể so sánh với con trai tôi sao? Mấy năm nay cậu theo nó chắc cũng không hề thua lỗ đi? Thời điểm mấu chốt hy sinh chút đỉnh cho nó thì tính là cái gì, nếu cậu cảm thấy bất mãn, cứ ra giá, tôi cho cậu."

Hà Cố tức đến điên lên, thực hận không thể một quyền đánh thẳng vào vẻ mặt ngạo mạn đáng ghét kia:"Tôi đây không muốn phí lời với loại người như ông." Anh xoay người rời khỏi.

"Hà Cố." Thanh âm không chút độ ấm của Tống Hà vang lên sau lưng, "Mặc dù cảnh sát không tìm thấy chứng cứ, tôi cũng có biện pháp trừng trị Lí Hội, nếu không tài sản cùng an toàn nhà các người vĩnh viễn đều sẽ bị uy hiếp."

Hà Cố dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Tống Hà:"Nói tiếp."

"Biến mất khỏi tầm mắt Cư Hàn."