Nhất Thụ Nhân Sinh

Chương 42




Lưng Tạ Nhất đập vào tường, vết thương còn ứ máu làm đau, khiến cậu a một tiếng, Vương Thụ Dân lập tức khựng lại, lo lắng nắm lấy cánh tay cậu, "Cậu bị thương? Sao lại ngã từ trên lầu xuống? Đã đi bệnh viện chưa? Cậu như nào..." Mấy câu hỏi của hắn suýt chút thì làm Tạ Nhất hôn mê bất tỉnh, nhưng may mắn là giữa chừng hắn đã biết kìm chế lại.

Vương Thụ Dân môi run run nói, "Tiểu Tạ, tôi không phải... không phải..."

Tạ Nhất gạt tay hắn ra, đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, "Hửm? Cậu không cái gì?"

"Tôi không có..." Vương Thụ Dân khẩn trương đến mức mặt trắng bệch, "Tiểu Tạ, cậu tin hay không cũng được, nhưng tôi nghĩ là..."

"Cậu nghĩ cái gì?" Tạ Nhất lạnh nhạt hỏi.

Vương Thụ Dân thở dài, "Tiểu Tạ, có người nói với tôi, come out là chuyện hết sức khó khăn, nhất là... Cậu cũng biết tính mẹ tôi rồi đó, vì vậy tôi mới dùng tới cách này..."

"À, thế đây là cách thức thông minh cậu nghĩ ra à." Tạ Nhất lạnh lùng cười khan.

"Tiểu Tạ, cậu đừng giận. Tôi..."

"Sao tôi phải giận, có đáng thế không?" Tạ Nhất đẩy hắn ra, "Tránh ra đi, hôm nay tôi đã phải lái xe những mười mấy tiếng."

Cậu xoay người bỏ đi nhưng lại bị Vương Thụ Dân ôm lưng giữ lại, siết chặt như thể cậu là ngọn đèn sáng duy nhất trong đêm, rồi nỉ non nói, "Tiểu Tạ, Tiểu Tạ, cậu đừng đi, cũng đừng giận."

Người đàn ông tự nghĩ mình có thần kinh thép bấy giờ kích động không thôi, giở trò mè nheo nhõng nhẽo ra vòi vĩnh Tạ Nhất, "Tiểu Tạ, tôi muốn ba mẹ tôi biết là tôi sẽ ở bên cậu suốt đời, nhưng lại không đành lòng khiến cậu khổ tâm... Cậu hiểu không, tôi nói là suốt đời đó, suốt cả một đời! Không có chút nào là đang đùa giỡn cả, Tiểu Tạ!"

Tạ Nhất ngẩn ra, xây lưng về phía Vương Thụ Dân, thơ thẩn nhìn bóng trăng bàng bạc soi dấu trên nền đất, hai chữ kia như thể mũi dao xoáy vào trong lòng. Suốt đời.

Suốt đời là bao lâu?

Có thể là mấy mươi năm đó, sao lại vội vàng buông lời ước hẹn dài lâu, ước hẹn nặng sâu? 

Hơi thở nóng hổi của Vương Thụ Dân phả vào gáy cậu, mang theo vẻ vừa lo lắng vừa mong chờ, khiến cậu hồ nghi phải chăng là hắn đang khóc, tiếng khóc nghèn nghẹn, tiếng khóc buồn đau, tiếng khóc tuyệt vọng...

Mất đi một người, lòng hoang vắng cô liêu. 

Bao nhiêu năm khổ cực gom lại, chẳng bằng phút giây biết đối phương sẽ lìa xa. Khổ đau trào dâng trong lồng ngực, vừa thê lương vừa bất lực. 

Cầu xin cậu.

Cầu xin cậu!

Cầu xin cậu...

Tạ Nhất cảm thấy ba chữ này như thể một lời niệm chú, phút chốc rút cạn sinh lực của cậu. Rất lâu sau đó, cậu mới gỡ tay Vương Thụ Dân ra, kín đáo nhíu mày, thều thào hỏi, "Cậu nói cái gì?"

"Tôi muốn ở bên cậu suốt đời." Hai mắt Vương Thụ Dân đỏ au, bóng nước lấp lánh trong khóe mắt, "Tiểu Tạ, tôi sẽ trân trọng cậu suốt đời, đền bù lại hết tất thảy cho cậu, tôi dời cửa hàng tới chỗ cậu, cậu đi đâu tôi đi theo đó, cậu tan ca tôi lái xe tới đón, mỗi ngày lo chuyện cậu ăn ngủ, không cho tên chủ ngoại quốc kia bóc lột cậu, không để cậu làm việc suốt ngày suốt đêm, đi chọn từng quyển sách cậu thích, có gì tốt đều dành hết cho cậu. Tiểu Tạ... tôi... tôi..."

Hắn nắm lấy cổ tay Tạ Nhất, dùng hết chân thành và dũng khí ra mà nắm lấy cổ tay cậu, "Tiểu Tạ, cậu đừng đi, được không? Cậu nói sao tôi nghe vậy, cậu bảo sao tôi làm vậy. Cậu đừng đi! Đừng bỏ tôi đi nữa." 

Tạ Nhất nhắm mắt lại thở hắt ra, "Cậu bỏ tay ra trước đi."

"Tôi không bỏ!"

"Bỏ ra!"

"Không! Bỏ ra cậu đi thì sao!" Chỉ số thông minh của Vương Thụ Dân giờ tuột xuống bằng Vương Đại Xuyên hồi vừa xuất viện, "Tôi không buông tay đâu, cậu đi đâu tôi đi đó, tôi..."

"Anh hai ơi, tôi về khách sạn tắm rửa ngủ nghê, hôm nay lái xe những mười mấy tiếng, cậu có thể cho tôi nghỉ ngơi chút không?" Tạ Nhất bó tay.

Vương Thụ Dân giật mình, ngoác mồm ra không biết làm sao, cẩn thận rút tay về, đưa đôi mắt cún con ngập nước đáng thương tội nghiệp nhìn cậu, làm cậu run rẩy không thôi.

Tạ Nhất mệt mỏi, chỉ muốm được yên tĩnh để suy nghĩ chuyện về Vương Thụ Dân, về Tạ Thủ Chuyết, về chính cậu. Đoạn liền xoay lưng bỏ đi, còn Vương Thụ Dân thì như cô vợ bé bỏng oan khuất tò tò theo sát phía sau, duy trì cự ly hai bước chân. Cậu bước nhanh, hắn bước nhanh; cậu bước chậm, hắn bước chậm; cậu dừng lại xoay qua mắng một tiếng, hắn mếu máo đưa mặt lên hứng chịu, như thể bị ruồng rẫy.

Chẳng biết học đâu cái chiêu này... Tạ Nhất hoàn toàn chào thua, không thèm ngó ngàng gì tới nữa, cắm đầu lao về phía trước, kệ cái đuôi theo sau.

Tạ Nhất vào khách sạn, quay đầu trừng mắt cảnh cáo Vương Thụ Dân rồi bỏ vào trong, để hắn đứng ngoài nhìn theo cậu đang dần biến mất sau cánh cửa. Một lúc sau, hắn thở dài, ngồi xuống cái ghế đá bên ngoài, móc bao thuốc lá vừa chôm được của Tạ Nhất ra.

Đốt một điếu thuốc lên, vụn lửa nhỏ nhoi trong đêm tối chợt sáng bừng, tiếng người phía xa thưa dần rồi tắt hẳn, cảnh khuya bất giác hiển hiện, sương đêm phủ trùm lên mặt đất, chiếc ghế và những đầu ngón tay run run. Vương Thụ Dân cũng không biết sao nửa đêm rồi còn ngu dại ngồi giữ cửa canh chừng Tạ Nhất như vậy. Hình như trong trái tim hắn chỉ đủ chỗ cho duy nhất một người, một người sớm từ bỏ, chỉ chừa cho hắn một cái bóng lưng dửng dưng lạnh lùng, khiến hắn hễ nghĩ tới lại thấy lòng đớn đau. Vậy nên, có phải đợi ở đây bao lâu cũng được, miễn là người kia sẽ bước ra từ kia, miễn là...

Ái biệt ly, oán tằng hội, cầu bất đắc.

(Những điều đau khổ trong Khổ Đế - Tứ Diệu Đế - Triết lý cơ bản của Phật Giáo. Dịch nhu nhu theo hoàn cảnh trên thì là rằng: Yêu nhau sao lại xa nhau, ghét nhau sao lại gần nhau, cần nhau sao lại bỏ nhau, khổ này khổ lắm vừa đâu.)

Tạ Nhất vào phòng, tắm nhanh một cái, rồi không bật đèn, để người ướt đẫm ngồi trên giường, tay cầm một cốc nước nóng. Bốn bề âm thanh im vắng, ký ức như lũ ngược dòng tràn về, hai mươi tuổi, mười lăm tuổi, mười tuổi, chín tuổi, tám tuổi...

Những thứ tưởng chừng đã phai nhạt đã quên, nay trong đêm khuya câm lặng lại xôn xao tìm về, lần lượt chiếu lại từng khung hình cho cậu tỉ mỉ ngắm nhìn.

Tạ Thủ Chuyết uống rượu say ra tay đánh người, hung khí năm xưa nện trên da thịt đứa bé nay như ứng nghiệm trên cơ thể cậu, khiến vết thương ứ máu mấy hôm trước làm đau. Cậu lần tay sờ lên chỗ sưng còn chưa tan, nhớ lại những thương sẹo hồi bé thơ, hóa ra là có thể đeo mang theo ta suốt một đời. Dù có tắm rửa sạch sẽ, chà lau kĩ càng, nhưng thương tổn đã xăm vào xương vào tủy, không thể nào bôi xóa đi.

Cậu nghĩ, nổi ám ảnh mà Tạ Thủ Chuyết gieo vào trong lòng cậu đã bắt rễ ăn sâu như thế, khiến đến tận bây giờ cậu vẫn dè chừng sợ hãi. Không chốn tựa nương, đơn thân tủi phận, hai bàn tay trắng, mỗi khi tổn thương thì co mình lại, cố cắn răng nhắm mắt đếm từng nhịp thời gian trôi đi, cầu mong bản thân bình tĩnh lý trí... hoàn toàn không có can đảm để đối mặt.

Cho nên đã liều mạng làm việc.

Thậm chí khi đã có được những điều mong muốn, vẫn tiếp tục liều mạng làm việc.

Bởi chỉ có công việc mới là điểm tựa duy nhất cho cậu vin vào.

Vương Thụ Dân?

Còn nhớ mùa đông năm ấy, đứa bé với cái nhìn tránh né buông ra một lời nói dối ghê tởm.

Tại sao không còn tin tưởng đối phương?

Vì nếu tin tưởng thì sẽ lần nữa chìm trong tổn thương cùng dằn vặt.

Nhưng, nếu là như thế, sao vẫn còn mong chờ lời ước hẹn dưới bóng trăng?

Tạ Nhất cười khổ mò tìm bao thuốc lá trong túi áo khoác nhưng chẳng thấy đâu, bèn đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra một chút, nhìn đốm lửa nhỏ nhoi dưới đường và người đàn ông ngồi co ro trên ghế hít hà từng hơi thuốc kia thì hiểu.

Cậu khép rèm cửa lại, trong thoáng chốc bỗng xúc động muốn lao xuống dưới lầu kéo tên khốn kiếp đang lạnh cóng kia lên phòng, nhưng rồi lại thôi. 

Dẫu có phải tổn thương nhiều hơn nữa thì cũng không chết lặng trước tình cảm này.

Nhưng cũng sẽ không khinh suất vội vàng đưa ra quyết định để bản thân chịu thêm nhiều thương sẹo nữa.

Cậu thừa nhận là mình rất hèn nhát, cái vẻ ngoài giỏi giang có thể hô mưa gọi gió chốn thương trường chẳng qua cũng như cái vỏ của con ốc sên nhằm che chắn thân thể yếu nhược mà thôi. Mùa đông buốt rét năm ấy ngỡ đâu đã chôn cất đứa bé yếu hèn, nhưng rồi nó vẫn luôn ở đây.

Người trong phòng miêm man suy nghĩ trắng đêm. Người ngoài cửa cũng mòn mỏi đợi chờ trắng đêm.

Trời sáng, khách khứa ra vào khách sạn trợn mắt hiếu kỳ nhìn người đàn ông tiều tụy dưới chân vung vãi vô số đầu thuốc lá tàn.

Vương Thụ Dân hai mắt thâm quầng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, những người bước ra đều không phải là cậu, một người lại một người, đều không phải là cậu.

Tạ Nhất gọi điện cho Tưởng Linh Khê, "Linh Linh, tớ có vài lời không nói không được, cậu hãy cứ nghe thôi, đừng ngắt ngang."

Cậu nói về chuyện hồi bé, từ cái hôm tuyết lớn rơi phủ xuống cuộc đời cậu khiến gia đình cậu tan nát, tới Tạ Thủ Chuyết lúc nào cũng hôi mùi rượu, đến những quyển sách cũ của Hoàng Thái Hương, cùng cái ao sen đầy bùn ấy, bệnh viện ám mùi thuốc sát trùng ghê tởm ấy... Tất cả những gì đã làm tiền đề cho mọi chuyện sau này.

"Hôm trước, người đàn ông mất tích bao nhiêu năm nay ra tù, tớ đi đón." Tạ Nhất thở dài, "Bất chợt cảm thấy là hình như ông ta sợ tớ."

"Sợ cậu?" Tưởng Linh Khê cuối cùng cũng lên tiếng.

"Ông ta sợ tớ, có vẻ muốn dựa dẫm vào tớ. Tớ nghĩ mấy năm  trong tù đã khiến ông ta trở nên hoang mang và sợ hãi." Tạ Nhất cười khổ.

"Còn cậu?" Tưởng Linh Khê hỏi, "Cậu tính thế nào?"

"Tớ?"

Tưởng Linh Khê thở ra, "Tiểu Tạ, cậu sống từng tuổi này rồi mà chẳng chịu tiến bộ tí gì hết."

Tạ Nhất ngây ra.

Cô lại nói, "Cậu rõ ràng đã không còn là đứa bé bất lực đó, nhưng tâm hồn thì vẫn chưa thể dứt khỏi trạng thái của nó. Cậu chỉ là đang giả vờ làm một người bình thường thôi. Tớ hỏi cậu, người đàn ông kia còn có thể tổn thương cậu được nữa không?"

Cậu trầm mặc.

Cô nói tiếp, "Vậy, rốt cuộc là cậu sợ cái gì?"

Vậy, rốt cuộc là cậu sợ cái gì?