Thực ra Quý Hạ nói dối mình phải tăng ca để Giản Trầm Tinh đỡ phải vội tới đón cô, bởi vì sếp cho họ tan tầm sớm nên cô không muốn anh phải vất vả đi tới đi lui. Nhưng Giản Trầm Tinh hơi kỳ lạ, anh hồi âm cụt lủn, mà có lẽ anh đang vội.
Quả là Giản Trầm Tinh đang vội, vội “kiểm duyệt” hàng tích trữ của Quý Hạ.
Với phim nóng, Giản Trầm Tinh thấy thì xem chứ không bao giờ cố tình đi tìm. Anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý cũng không nhất định cần phim nóng kích thích, tự lực cánh sinh là điều rất bình thường. Nên lúc này anh đang thầm sinh loại cảm xúc bùi ngùi vì “được” mở mang tầm mắt.
Giản Trầm Tinh click bừa vào mấy bộ phim là sản phẩm Âu Mỹ, phim còn có cả cốt truyện, anh xem mà người nóng phừng phừng.
Giản Trầm Tinh mở tệp “BL” ra thấy vai chính đều là nam sợ tới run người, lập tức thoát lẹ. Ngược lại, vì trong tệp “GL” đều là nữ người mẫu nên anh vẫn còn thấy ổn, chỉ đột nhiên hơi lo về xu hướng giới tính của bạn gái nhà mình.
Giản Trầm Tinh đang ngồi máy tính quỳ lạy trước bộ sưu tập của Quý Hạ chợt nghe thấy tiếng mở cửa, giọng Quý Hạ vang lên: “Trầm Tinh?” Trong thoáng chốc, Giản Trầm Tinh đã hiểu cái cảm giác bạn học cũ hay phàn nàn với mình – cảm xúc căng thẳng khi đang nghịch điện thoại đến hồi hào hứng nhất lại biết cha mẹ tới kiểm tra đột ngột.
Anh cuống cuồng lên tiếng, vội vã rút USB ra khỏi máy tính, mới đứng dậy đã thấy Quý Hạ đứng ngoài cửa phòng ngủ khó hiểu nhìn mình: “Sao thế anh?”
“Khụ!” Anh lén lút đút USB vào một quyển sách, nghiêm mặt hỏi ngược lại cô: “Anh tưởng em tăng ca mà?”
“Lừa anh đấy. Đêm nay ăn mỳ lạnh gà xé sợi nhé?” Quý Hạ vừa nói vừa thay quần áo. Giản Trầm Tinh nhìn cô cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi làm lộ ra làn da trắng nõn bên dưới, cùng với bầu ngực tròn trịa được nội y ôm lấy, tức thì nghĩ tới “phim nóng” của cô.
“Khụ khụ khụ!” Anh bỗng quay đầu đi: “Đều được hết.”
“Hôm nay anh sao vậy. Đã xảy ra chuyện gì à?” Quý Hạ thay quần áo xong bỗng giơ tay nâng cằm Giản Trầm Tinh nên không cho anh né, cô cau chặt mày chờ anh trả lời mình.
“Không có gì,” Giản Trầm Tinh cảm thấy đây không phải dịp hay để hai người thổ lộ lời thật lòng, anh đáp qua loa lấy lệ: “Đói quá, anh cảm giác mình có thể ăn tận hai bát cơm đấy.”
Tuy Quý Hạ hơi nghi, nhưng thấy anh không có ý định nói thật nên cũng không dò hỏi thêm nữa mà quay vào bếp: “Không ăn hết là chết với em.” Chờ cô đi rồi Giản Trầm Tinh mới cúi đầu mất tập trung nhìn USB một lúc, sau đó anh lại cắm nó về máy tính. Tắt loa, anh xem qua hết một lượt rồi sao chép mấy video thấy ưng sang một USB không dùng của mình.
Mỳ lạnh nấu rất nhanh, anh vừa mới sao chép xong xuôi thì Quý Hạ ở ngoài đã đang kêu anh ra ăn cơm.
Giản Trầm Tinh đi rửa tay, anh vừa ăn vừa hỏi: “Ngày mai em có phải tăng ca không?”
“Mai thì không.” Quý Hạ ngẩng đầu lên liếc anh, cũng cười: “Vui thế cơ hả?”
“Đương nhiên rồi.” Giản Trầm Tinh chột dạ nói thêm: “Em không ở nhà anh chán lắm.” Trừ hôm nay ra.
Quý Hạ nghe thế hơi ngượng bèn vội vàng cắm đầu ăn mì.
Hôm sau, mới tờ mờ sáng trời đã âm u, họ ăn bữa sáng được một lúc thì trời đổ cơn mưa, là trận mưa vừa đủ to để người ngồi trong nhà cũng có thể nghe thấy tiếng.
Quý Hạ pha một ấm trà, cô ngồi trên sô pha xem TV. Tiếc rằng không có tiết mục nào hợp ý cô, thế nên màn hình liên tục nhảy kênh.
“Thật ra anh có bộ phim này hay lắm, em muốn xem không?” Giản Trầm Tinh họp online với đồng nghiệp xong bước ra hỏi.
“Được thôi.” Quý Hạ đưa điều khiển TV cho anh, ý bảo anh mau tìm. Giản Trầm Tinh nhận lấy điều khiến, anh nở một nụ cười rất khó hiểu, sau đó móc USB ra khỏi túi cắm vào TV, bấm vào tệp tên là “Không tệ”, khi TV đang tải, anh tới sô pha ngồi cạnh Quý Hạ.
Video bắt đầu bằng cảnh đôi người yêu định lên thang máy nhưng phát hiện thang máy đang sửa, nên hai người bèn đổi sang đi cầu thang bộ. Trong lúc ấy hai người đó vẫn luôn nắm chặt tay nhau.
Quý Hạ cau mày. Từ màu phim, tình tiết đến cảnh quay đều khiến cô thấy quen quen, tới tận khi đôi người yêu kia bước vào phòng, cũng vội vội vàng
vàng ôm hôn nhau nồng nhiệt Quý Hạ mới bực mình quay ra trừng Giản Trầm Tinh: “Phim hay của anh là AV à?”
Giản Trầm Tinh tỏ ra nghiêm túc: “Phim nóng cũng là phim mà.” Quý Hạ đỏ mặt định đứng dậy: “Vậy anh tự xem một mình đi.”
Từ hôm qua Giản Trầm Tinh đã bắt đầu nảy ý xấu với cô rồi, lúc này sao có thể để cô tránh dễ dàng thế được? Một tay anh ôm eo cô kéo Quý Hạ về sô pha, anh ôm Quý Hạ chặt đến nỗi cô không cựa quậy được, sau đó khẩn cầu bằng vẻ mặt mà cô không tài nào chống cự nổi: “Nào em yêu, em xem với anh đi.”
Lúc này diễn viên nữ trên TV đã trần như nhộng, tiếng hai diễn viên trong phim hôn nhau ướt át cứ thế xuyên vào tai Quý Hạ. Cô ngồi xuống, tựa lưng vào ghế sô pha, cười nói: “Anh nên uống nhiều trà hoa cúc vào, hạ hỏa đấy.”
“Không cần đâu.” Giản Trầm Tinh ôm bả vai Quý Hạ kéo cô vào lòng mình, anh thì thào bên tai cô: “Có em là đủ rồi.”
Quý Hạ vẫn nhìn thẳng, cố tỏ ra mình đang xem phim nóng một cách thật bình tĩnh.
Lúc này phim đã đến hồi nam diễn viên cắm ngón vào cô bé của nữ diễn viên. Hai người tuy đều còn đứng nhưng người phụ nữ đã không còn manh áo che thân, trong khi người đàn ông vẫn ăn mặc bảnh bao. Gã ta sốt ruột hôn bạn gái, bàn tay không ngừng nghỉ lấy một giây nào, cắm ra cắm vào khiến khiến người phụ nữ thở dốc khe khẽ, tiếng rên rỉ ngọt ngào và quyến rũ.
Đến tận lúc này hai người họ vẫn ngồi yên như đang xem phim bình thường.
Hai người trong TV như thể nhận ra sự thờ ơ của người xem, người đàn ông nhanh chóng cởi sạch quần áo, cả hai diễn viên cùng ngã xuống dường quấn quýt lấy nhau ôm hôn triền miên.
“Lại nói,” Quý Hạ nghiêm túc hỏi Giản Trầm Tinh, “Không mặc quần lót mà mặc quần bò sẽ không đau nhỉ?”
“Hỏi hay đấy.” Giản Trầm Tinh có vẻ rất thích thú, “Hay anh tự nguyện dâng mình giải đáp thắc mắc cho em nhé?”
Quý Hạ nhìn mặt anh đã biết anh có ý gì, cô khẽ “hừ” một tiếng phớt tỉnh anh.
Đôi nam nữ trong TV âu yếm một hồi, người đàn ông dần dần dời nụ hôn xuống dưới, hôn từ bộ ngực tròn trịa của người phụ nữ tới phần eo thon thả, sau đó há miệng mút hôn h oa huy*t của cô ta. Mà nữ diễn viên bị trêu đùa
một tay siết chặt khăn trải giường, tay còn lại cắm vào mái tóc người đàn ông ve vuốt da đầu gã, tiếng rên rỉ cứ mỗi lúc một cao hơn.
“Em muốn không?” Giản Trầm Tinh hạ giọng cắn nhẹ vành tai Quý Hạ, bàn tay hư hỏng xoa một bên ngực cô.
“Không muốn.” Quý Hạ đẩy bàn tay đang làm loạn ra khỏi ngực mình, không ngờ anh giả ngu ngơ – anh lại đặt tay lên đùi cô.
“Ngực không muốn nhưng chỗ này muốn, đúng không?” Hơi nóng từ bàn tay anh truyền tới làn da Quý Hạ, mặt cô nóng bừng, cô ấn chặt tay anh.
Anh trở tay đan tay mình vào tay cô, đầu ngón tay mơn man trên đùi cô, mà mu bàn tay cũng không để yên cho phần da non trong đùi Quý Hạ. Cùng lúc đó, Giản Trầm Tinh chậm chạp mút hôn vành tai nhạy cảm của Quý Hạ, bàn tay còn lại đặt trên vai cô đã mon men tới sau gáy.
Cuối cùng Quý Hạ cũng không từ chối nữa, cô ngoảnh lại hôn anh.