Sau khi cả hai cùng lên đỉnh, Giản Trầm Tinh bật vòi hoa sen, hơi ôm Quý Hạ sắp chết mệt mà gột rửa hết mồ hôi trên cơ thể cô cùng với vùng kín đã lầy lội không chịu được.
Quý Hạ yên tâm thoải mái để anh phục vụ mình tắm rửa và sấy khô tóc cho mình. Vốn dĩ cô đã gật gù nên giờ càng thêm buồn ngủ, tóc chưa khô đã ngồi đó gật lên gật xuống, rất giống mấy bạn nhỏ ngồi trong lớp đã buồn ngủ lắm rồi mà không dám ngang nhiên ngủ gật.
Giản Trầm Tinh không để ý tới yêu cầu “Không cần sấy” của Quý Hạ, kiên trì sấy tóc xong mới “có lòng tốt” ôm cô đi ngủ.
Sáng hôm sau Quý Hạ tỉnh trước.
Cô ngơ ngác một lúc mới nhận ra họ đã về nhà, tính toán thì thấy vẫn còn ngày nghỉ bèn nhắm mắt định ngủ nướng một giấc. Chẳng qua cô ngủ không sâu, đã tỉnh thì rất khó để ngủ lại được.
Đang lúc cô càng muốn ngủ càng tỉnh thì Giản Trầm Tinh ở sau lưng chợt dán sát người mình vào người cô, anh ôm trọn cô vào lòng, mơ màng hỏi: “Sao em đã tỉnh rồi?”
“Chắc tại đồng hồ sinh học đấy. Anh ngủ tiếp đi, em dậy làm bữa sáng.” Quý Hạ đan năm ngón tay vào bàn tay anh, tay cầm tay thật khẽ.
“Nằm với anh thêm lát nữa.” Giản Trầm Tinh ôm chặt lấy cô, chôn mặt trong mái tóc dài của cô. Quý Hạ cười cười, cô quay lại hôn anh, trả lời: “Được thôi.”
Tóm lại kỳ nghỉ của họ rất nhàn nhã. Sáng hai người làm ít việc nhà, lại tới siêu thị mua sắm một phen, sau trưa cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim, cuộc sống bình đạm như nước chảy nhưng cả hai đều rất hài lòng với nhịp sống như thế.
Chiều Quý Hạ ăn rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây nên định giải quyết quách bữa tối bằng một ly sữa bò, chẳng qua nấu riêng cho Giản Trầm Tinh một bát mì.
Sau khi dọn dẹp xong Giản Trầm Tinh đề nghị cùng uống một chén, thế nên mỗi người họ cầm một chai bia ra ban công hóng gió.
Trời tháng mười tối sớm, lúc này nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy ánh đèn xa xôi từ phía thành thị. Trời đen kịt, tán cây dưới lầu trông như những cái bóng đen sì. Ban đêm như vực sâu thăm thẳm, khiến con người ta bất giác giải phóng những điều vốn dĩ vẫn luôn kìm nén.
Hai người chạm cốc và nói đủ thứ chuyện. Đến tận khi chai bia chỉ còn một nửa, Quý Hạ nhìn ra xa, hơi mất tự nhiên mà vuốt vuốt tóc, cô siết tay rồi mới nói: “Trầm Tinh, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Hử? Chuyện gì thế?” Giản Trầm Tinh quay đầu cạn ly với cô, rồi lại tự uống thêm một hớp bia.
Quý Hạ cướp chai bia trên tay anh rồi đặt cả chai của mình và của anh lên bậu cửa sổ, cô nghiêm nghị nói: “Anh lại đây với em.”
Giản Trầm Tinh vốn đang thanh thản cũng bất giác căng thẳng theo, anh lẽo đẽo đi sau cô hỏi dồn: “Làm sao thế?”
Quý Hạ vào phòng ngủ, cô mở tủ quần áo ra cầm cà vạt của anh ra, nhướng mày hỏi: “Cho em mượn cái này nhé?”
Giản Trầm Tinh dở khóc dở cười ngồi xuống mép giường, anh trách cô nhưng vẫn thấy buồn cười: “Chỉ thế thôi? Em làm anh sợ gần chết.” “Ừm…” Quý Hạ cầm cà vạt lại gần anh, cô dáo dác nhìn quanh rồi trầm ngâm nói, “Cũng không chỉ có thế…”
“Còn gì nữa?” Giản Trầm Tinh hơi dùng sức kéo cánh tay Quý Hạ khiến cô ngã vào lòng mình, anh cắn cắn cổ cô như trừng phạt.
“Anh nhắm mắt lại trước đã.”
Giản Trầm Tinh tỏ vẻ “để anh xem em còn muốn giở trò gì nữa” và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, anh cảm nhận Quý Hạ rời khỏi vòng ôm của anh. Sau một hồi nghe tiếng vải cọ vào nhau, chiếc cà vạt anh rất ít khi dùng tới nay nằm trên mí mắt đã khép của anh.
“Làm gì thế? Muốn anh trải nghiệm cuộc sống của người mù hả?” Anh cực kỳ tò mò nhưng rất thông minh mà không hề phản kháng.
Quý Hạ không để ý tới Giản Trầm Tinh, thắt nơ đằng sau đầu anh xong cô nhếch môi cười, bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ngã. Giản Trầm Tinh không cảnh giác nên ngã thẳng xuống giường. Anh ngớ người một lát, chợt bật cười: “Chuyện này chắc chắn anh sẽ giúp em.”
Quý Hạ hất dép ra ngồi quỳ bên người Giản Trầm Tinh, cô chống hai tay trên vai anh, cúi đầu mút vành tai anh, nhả khí như lan*: “Nằm lui lên trên, không sẽ mỏi chân đấy.” Dẫu sao cẳng chân anh vẫn còn ở chỗ mép giường, nếu giữ nguyên tư thế đó lâu máu không lưu thông được, bị tê chân thì không hay chút nào.
(*) Nhả khí như lan: Chỉ hơi thở thơm tho của bậc mỹ nhân.
“Anh đều nghe theo bé cưng hết.” Dứt lời, anh cũng hất dép ra nằm thẳng lên giường. Anh cười mập mờ, cố tình quyến rũ cô bằng giọng khàn khàn, “Em yêu à, tới đây đi.”
Quý Hạ bò tới, cô vẫn ngồi quỳ một bên như cũ, cô vươn tay phải, ngón trỏ bắt đầu lướt từ trán anh lướt xuống, qua chỗ buộc cà vạt, mũi, môi, hầu kết rồi loạt cúc áo ngủ của anh. Tay cô chen vào khe hở giữa hai chiếc cúc áo, rồi cô chợt cong ngón tay, chỉ vuốt ve làn da anh bằng lòng bàn tay mềm mại.
“Thế đã được chưa?” Cô vẫn cứ cúi đầu, mỗi lần hỏi là một lần hơi thở phả vào tai anh.
“Dịch xuống thêm chút nữa thì tốt hơn.” Anh thành thật đề nghị. Quý Hạ hừ một tiếng, cô tiện tay véo anh: “Tưởng bở.”
Rồi cô rút tay ra khỏi áo Giản Trầm Tinh và cởi quần ngủ, dang chân ngồi ngay phần eo bụng của anh. Và tiếp đó, nửa thân trên của Quý Hạ ghé sát
rạt người anh, cô chăm chú ngửi cổ anh, ngọt ngào nói: “Trầm Tinh, người anh thơm thật đấy.”
Giản Trầm Tinh bật cười, đôi tay bắt đầu xoa bóp bờ mông vểnh của cô. Tuy rằng anh không nhìn thấy gì nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngây thơ của cô.
Anh dịu dàng thỉnh cầu: “Em yêu à, hôn anh đi.”
Quý Hạ tự nhận mình là một người tình hào phóng, nên cô ngồi dậy, đầu tiên hôn đôi mắt của anh qua lớp cà vạt, rồi tới chóp mũi, gương mặt và cằm. Một lúc sau cô mới hơi hé miệng, ngậm lấy môi dưới của anh chăm chú liếm láp.
Đến tận khi Giản Trầm Tinh vươn lưỡi chạm nhẹ vào môi trên của Quý Hạ cô mới bằng lòng để lưỡi của mình xâm nhập vào doanh trại quân địch, thân mật trao đổi nước bọt với anh. Đầu lưỡi của anh rất hư hỏng mà đôi tay anh cũng chẳng khá hơn được chút nào, nhân lúc Quý Hạ bị hôn tới mê mẩn bèn vén chiếc áo ngủ lỏng lẻo của cô lên, vói tay vào trong luân phiên xoa bóp hai bầu ngực của cô.
đầu v* hơi đau khiến Quý Hạ cau mày, cô ngồi dậy cầm lấy cổ tay anh, cảnh cáo: “Lại sờ lung tung là em trói cả tay anh lại đấy.”
Chẳng qua cô vừa nói vừa thở dốc, giọng lại ngọt ngào nên lời cảnh cáo này không còn nghiêm túc nữa.
Nhưng Giản Trầm Tinh vui lòng nghe lời cô, anh giơ tay qua đầu đảm bảo: “Không dám đâu. Trừ phi bé ngoan yêu cầu anh.”