Trần Nhất Thiên nhìn mặt gương mặt lạnh lùng và đôi mắt hừng hực lửa giận của Giản Trầm Tinh bèn nhếch môi: “Xem ra em khiến anh khá ám ảnh nhỉ.”
Giản Trầm Tinh uống một ngụm nước đá, cau mày nhìn đồng hồ: “Cuộc trò chuyện dừng ở đây thôi. Tôi xin đi trước.”
“Thật ra em không ngờ lúc ấy anh sẽ phản ứng mạnh như thế.” Trần Nhất Thiên nói ngay trước khi anh kịp mở miệng, “Dù sao anh cũng không có vẻ gì là chiếm hữu em cả.”
“Nên tôi mới nói tư tưởng giữa hai ta khác biệt, không thể o ép nhau được.” Giản Trầm Tinh trầm ngâm giây lát, quyết định nói cho rõ, “Tôi không thể chịu đựng việc bạn gái mình có thể ngoại tình bất kỳ lúc nào, còn nói muốn yêu đương theo kiểu fwb*. Nếu từ đầu chị đã nói tới chuyện đó thì tôi tuyệt đối sẽ không hẹn hò với chị. Tôi cũng không có tự tin mình sẽ thay đổi được tư tưởng và sở thích của chị.”
(*) Dùng fwb (bạn tình) thì không chính xác lắm, ở đây chính xác là kiểu hai bên là người yêu nhưng đồng thời cũng tự do thích yêu ai thì yêu, đối phương không được can thiệp.“Không Trầm Tinh, anh làm được. Bây giờ em…”
“Chị bảo chị khiến tôi khá ám ảnh, đúng thế đấy.” Giản Trầm Tinh nhìn gương mặt hoảng hốt của cô ta, nói rất tuyệt tình, “Tới giờ tôi vẫn nhớ cảm giác bị một người thân mật với mình lừa dối.”
“Anh nghĩ vậy ư…” Đôi mắt Trần Nhất Thiên ửng đỏ, “Cũng đúng. Tóm lại, đều là lỗi của em hết.”
“Thôi bỏ đi.” Giản Trầm Tinh lắc đầu, “Huống hồ đâu có nghĩa là tôi không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đấy được.”
“Dù đã từng nói rồi, nhưng tôi cảm thấy mình nên nhắc lại lần nữa.” Anh nghiêm nghị nói từng câu một, “Sau này không cần liên quan gì đến nhau nữa, chúng ta cứ làm người lạ là tốt nhất.”
Trần Nhất Thiên ngơ ngác ngồi yên một chỗ, nhớ về cảnh hai người chia tay.
Lúc ấy Giản Trầm Tinh thấy tấm ảnh cô ta hôn môi một người bạn, bèn sầm mặt yêu cầu cô ta giải thích. Nhưng lúc ấy Trần Nhất Thiên thật sự cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì cả, bởi vậy cô ta thậm chí không hề thấy xấu hổ mà điềm nhiên nói: “Trầm Tinh, anh không cho rằng yêu đương kiểu fwb hợp với chúng ta à? Nếu anh thích cô gái khác em cũng không phản đối đâu.”
Anh quả thực không tin vào tai mình nữa, hỏi ngược lại: “Em nói gì vậy?”
“Ý là,” Cô ta kiên nhẫn giải thích, “Đương nhiên mình vẫn là người yêu, nhưng không được can thiệp sâu vào đời sống cá nhân của nhau.”
“Không cần!” Mặt anh trắng bệch, “Chia tay đi.”
“Chia tay?” Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới việc này, dù sao Giản Trầm Tinh luôn là một người bạn trai tốt. Nhưng anh đã kiên quyết như thế, mà tính cô ta trước giờ không làm nổi những chuyện lì lợm la liếm, bèn nói, “Chia tay… Cũng được thôi.”
“Sau này không cần liên quan tới nhau nữa.” Giản Trầm Tinh gằn giọng, trong đôi mắt cuồn cuộn sóng giận và nỗi thống khổ, “Coi như ta chưa từng quen đi.”
“Nếu thế khiến anh thấy dễ chịu hơn thì,” Trần Nhất Thiên thấy anh bị đả kích tới thế thoáng đau lòng, nhưng cô ta vẫn đáp, “Em thấy cũng ổn thôi.”
Nhưng dần dần, cô ta nhận ra mình không ổn chút nào.
Trần Nhất Thiên tự nhận mình khá hiểu Giản Trâm Tinh, cho nên cô ta hiểu rõ rằng, tuy thái độ của anh vẫn kiên quyết như năm ấy, nhưng nay rốt cuộc đã có gì khác.
Giản Trầm Tinh đã hoàn toàn dứt bỏ nỗi đau cô ta mang tới, người lạnh nhạt bình thản nay lại là anh.
Chính điều ấy còn hơn tất thảy hành động hay ngôn ngữ lúc nãy của anh, khiến cô ta hiểu rằng không thể cứu vãn được gì nữa.
Hai nhân viên phục vụ trong quán nhìn người phụ nữ ngồi lại một mình, phát giác bờ vai cô ta run run đành im lặng nhìn nhau.
Quý Hạ nghển cổ nhìn ra phía cửa, thầm nghĩ hai người này còn định nói chuyện bao lâu nữa, nếu thêm lát nữa cô chẳng nhịn nữa đâu mà xông vào luôn đấy. Nhưng lúc thấy Giản Trầm Tinh lững thững bước vào cô lại lập tức ngoảnh đi, giả vờ đang say sưa xem mọi người chơi trò chơi.
“Cho tôi mượn quân chủ lực của mọi người một lát được không?” Giản Trầm Tinh cúi đầu, đặt tay lên vai cô rồi mỉm cười thương lượng với mọi người.
Cả đám cũng biết giờ này hai người cần nói chuyện bèn đùa: “Cứ dẫn đi đi, đừng có khách sáo.”
Quý Hạ lạnh mặt, “bất đắc dĩ” bị anh dẫn lên một căn phòng khác trên lầu hai. Giản Trầm Tinh chắc chắn không ai vào đây, mới kéo Quý Hạ lại cho cô ngồi lên đùi mình.
“Anh khiến em giận rồi, đúng không?” Anh ôm cô vào lòng, thấy Quý Hạ cúi đầu mà không nói bèn hỏi bằng giọng rất mực dịu dàng. Đợi một lát vẫn không thấy cô trả lời, mới dụi đầu vào cổ cô: “Bé ngoan à, đừng lờ anh đi.”
Quý Hạ đẩy đầu anh ra, phụng phịu: “Làm nũng cũng vô ích thôi.”
Nghĩ một đằng làm một nẻo, rõ ràng có ích thế này mà.
Giản Trầm Tinh tiếp tục cố gắng, lay lay người cô: “Bé ngoan à, cười với anh một cái thôi.”
Cuối cùng Quý Hạ cũng đành chịu, cô cười mắng: “Ấu trĩ!”
Thấy nét mặt Quý Hạ cuối cùng cũng dịu lại, Giản Trầm Tinh lập tức hôn lên môi cô. Đầu tiên anh nịnh Quý Hạ bằng cách liếm liếm môi cô, sau chạm môi mình lên bờ môi Quý Hạ, nhẹ nhàng mơn man đầu môi, rồi mới hé lưỡi cạy khớp hàm của cô ra, đã vào trong rồi lại chỉ biết quấn quýt lấy lưỡi Quý Hạ, làm vang lên tiếng nước gợi tình.
“Xin lỗi, em yêu. Lại khiến hôn lễ của bạn em phát sinh chuyện như thế.” Sau hồi thân mật, Giản Trầm Tinh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô và xin lỗi thực chân thành: “Anh sẽ chuẩn bị quà tạ lỗi cho cô dâu chú rể, em thấy sao?”
“Ừ, anh cứ quyết định là được.” Quý Hạ hơi co người lại, cuộn mình trong lòng anh.
“Chuyện bạn bè xong rồi, mình nói sang chuyện khác.” Một tay anh vỗ vỗ vai cô, một tay nữa hãy còn đang nghịch tà váy của Quý Hạ, “Xin lỗi em, tại anh mà em phải ấm ức như thế.”
Không biết tại sao Quý Hạ bỗng muốn khóc. Cô khẽ khàng sụt sịt, nhỏ nhẹ trả lời: “Em không sao.”
“Anh có thể cam đoan với em, sau đại học năm ba anh không liên lạc gì với cô ta nữa.” Dứt lời, Giản Trầm Tinh thoáng gập khuỷu tay lại, vì hơi ngại nên giọng anh nhỏ đi nhiều, “Có lẽ anh chưa yêu em lâu bằng em yêu anh, nhưng mà em yêu à, như thế đâu có nghĩa là tình cảm anh dành cho em không sâu sắc như tình cảm em dành cho anh? Từ đầu tới cuối, anh chỉ một lòng một dạ yêu em thôi.”
Quý Hạ thấy sung sướng vô ngần. Cô hôn cằm anh, trả lời: “Em cũng yêu anh, Trầm Tinh.”