Quý Hạ tán gẫu câu được câu chăng với Giản Trầm Tinh trên WeChat, tận đến khi anh nhắn “tới rồi” mới tắt máy, nhìn ra phía cửa.
Giản Trầm Tinh mở cửa bước vào, anh lễ phép gật đầu với người phục vụ xong bèn ngẩng đầu lên, lập tức đã thấy Quý Hạ đang cười với mình.
Nhưng, Quý Hạ chưa kịp đứng dậy đã có người khác chặn ngay trước mặt Giản Trầm Tinh.
Người nọ vẫn nói với vẻ lạnh nhạt: “Đã lâu không gặp, Trầm Tinh.”
Giản Trầm Tinh chợt lạnh mặt, nhưng rồi anh lại nhanh chóng mỉm cười: “Đã lâu không gặp, đàn chị.”
Giang Lam và Vương Tử Duyệt thì đang điên cuồng lay lay Qúy Hạ: “Chuyện gì đây? Trần Nhất Thiên biết bạn trai bà à?”
Chính Quý Hạ vẫn đang mờ mịt, nhưng không hiểu sao cô thấy hơi bực. Trong lúc cô đang do dự xem nên ngồi tiếp hay tới đó nói chuyện đã thấy Giản Trầm Tinh ra hiệu mình lại chỗ anh.
“Gọi cún hay gì chứ.” Quý Hạ bất mãn lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy. Lúc tới gần anh cô nghe thấy Trần Nhất Thiên nói tiếp: “Từ sau khi tôi tốt nghiệp mình chưa gặp nhau đúng không? Cậu… Dạo này có khỏe không?”
“Vẫn được.” Giản Trầm Tinh giơ tay kéo Quý Hạ tới gần mình. “Đàn chị, giới thiệu với chị đây là Quý Hạ, bạn gái tôi.”
“Chào đàn chị.” Quý Hạ thấy Trần Nhất Thiên nghe anh nói xong mới nhìn cô, cô ta đánh giá cô bằng ánh mắt rất vô lễ. Lúc nghe thấy Quý Hạ chào cũng chỉ kiêu căng gật gật đầu.
“Quý Hạ, đây là đàn chị Trần Nhất Thiên ở trường đại học của anh, lớn hơn anh một tuổi.”
Trần Nhất Thiên không đáp nên Quý Hạ cũng không nói gì nữa.
“Mình tâm sự riêng được không?” Trần Nhất Thiên đánh giá Quý Hạ xong cũng không thèm nhìn cô nữa, cô ta lại nhìn Giản Trầm Tinh chằm chằm.
“Chuyện này không do tôi quyết định.” Giản Trầm Tinh ngoảnh sang phía Quý Hạ, “Phải xin ý kiến lãnh đạo đã.”
Lúc này Trần Nhất Thiên mới nhìn Quý Hạ, cô ta yên lặng nhìn cô, chờ cô trả lời.
Nói thực ra bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm như thế Quý Hạ thấy hơi áp lực. Bầu không khí giữa hai người này rất quái dị, khiến cô không biết phải làm gì. Giác quan thứ sáu cho cô biết dù không phải người yêu cũ thì giữa hai người chắc chắn đã từng phát sinh chuyện gì đó, nếu không cả hai sẽ không có thái độ như vậy. Nói có thì cô không muốn; nói không cô lại sợ thế thì mình có vẻ keo kiệt quá, cho nên cô cắn môi, vô thức siết chặt tay Giản Trầm Tinh.
“Xin lỗi, đàn chị.” Giản Trầm Tinh thấy cô khó xử thì hơi hối hận vì đã lôi cô vào chuyện này. Anh vẫn cười, “Giữa tôi với chị thật ra chẳng còn gì để nói cả.”
Quý Hạ nhận thấy thái độ của anh mới ngưng nhíu mày, cô nói: “Ngại quá thưa chị, bạn cùng phòng của bọn tôi đang gọi.” Nói xong cũng không để ý cô ta phản ứng ra sao mà kéo Giản Trầm Tinh về phía trước.
Trần Nhất Thiên đột nhiên quay ngoắt lại, níu lấy tay Giản Trầm Tinh: “Chỉ năm phút thôi.”
Giản Trầm Tinh cũng không nhịn được mà cau mày. Nhưng anh chưa kịp làm gì thì Quý Hạ đã hất tay Trần Nhất Thiên ra, cô tiến lên trước đứng ngăn giữa Giản Trầm Tinh và cô ta: “Chị Trần Nhất Nhiên, Trầm Tinh đã từ chối chị rồi ạ.”
Vẻ mặt Trần Nhất Thiên vốn đã lạnh lùng giờ lại càng như kết băng: “Cô thì biết gì.”
Quý Hạ tức gần chết, nhưng cô cố nhịn, cũng lạnh lùng đáp: “Dù tôi không biết gì cả nhưng cũng biết không nên làm ầm lên trong hôn lễ của bạn bè.”
Trần Nhất Nhiên còn định cãi lại gì, nhưng Giản Trầm Tinh đã gằn giọng ngắt lời: “Đàn chị, mong chị biết đây là chỗ nào.”
Lúc này đã có không ít người nhìn về phía họ, căn phòng vốn ồn ào giờ đã gần như im lặng.
Trần Nhất Thiên ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của anh: “Tôi chỉ muốn nói với cậu mấy câu thôi.”
“Giữa chúng ta không còn gì để nói cả, đàn chị.” Anh nắm chặt tay Quý Hạ, cắn răng nói hết như quyết tâm gì, “Sau khi chia tay thì làm người xa lạ, tôi đã nói với chị rồi và chị cũng không hề phản đối.”
Lúc này Chu Thanh Nhiên và Vu Trạch Lâm đã tới, cô ấy mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì thế? Chưa ăn no nê hay sao mà đứng hết lên thế này? Hạ Hạ cậu cũng vô lại quá đấy, chơi được một nửa đã chuồn mất, mọi người đang chờ cậu kìa.” Nói xong, cô ấy liếc Vu Trạch Lâm, lặng lẽ kéo Quý Hạ và Giản Trầm Tinh về chỗ ngồi.
Vu Trạch Lâm phụ trách cản Trần Nhất Thiên: “Đàn chị, có chuyện gì vậy?”
Chu Thanh Nhiên nghe thế suýt đá anh ta một phát. Bảo Vu Trạch Lâm đi cản cô ta lại mà anh lại nói một câu cứng ngắc như thế, đúng là kém, mà cái cô kia xin đừng có nói thêm gì nữa.
Quả nhiên sợ cái gì cái đó đến, Trần Nhất Thiên căn bản không để ý tới Vu Trạch Lâm, cô ta nhìn về phía Giản Trầm Tinh và nói thật to: “Chẳng lẽ em hối hận rồi cũng không được hay sao?”
Chỉ một thoáng, toàn bộ đại sảnh lặng như tờ.
“Anh đi nói rõ với cô ta đi.” Quý Hạ cảm nhận được ánh mắt tò mò từ đám đông thì không khỏi thấy xấu hổ. Lại nghĩ tới hôm nay là hôn lễ của Chu Thanh Nhiên, mà Trần Nhất Thiên chẳng những không giúp được gì còn tới phá bĩnh hôn lễ của cô ấy. Nghĩ như vậy, thêm việc Chu Thanh Nhiên vẫn đang ôm vai lặng lẽ an ủi mình Quý Hạ thêm hổ thẹn.
Cô rút tay mình ra khỏi tay Giản Trầm Tinh, ngẩng đầu lên nhìn anh và nghiêm túc nói: “Anh dẫn cô ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng nói trong đây.”
Giản Trầm Tinh thấy mắt cô ầng ậng nước, nhất thời buột miệng: “Quý Hạ…” Nhưng Quý Hạ không nhìn anh nữa, cô mặc anh đứng đó mà quay thẳng về chỗ ngồi.
Nhóm bạn cùng phòng vốn đang đứng khép nép một bên bỗng ùa lên, nói hết câu này tới câu khác an ủi cô.
Chu Thanh Nhiên cười xin lỗi với anh, thái độ đã hơi xa cách: “À, bên cạnh có quán cà phê…”
Anh hít một hơi thật sâu mới mở miệng nói: “Ngại quá, đã quấy nhiễu hôn lễ của cô rồi.”
“Không sao đâu, dù sao nghi thức đã kết thúc rồi.” Chu Thanh Nhiên rất khó chống cự việc một người đàn ông đẹp trai nở nụ cười miễn cưỡng như thế để nói chuyện với mình, nên giọng đã dịu đi nhiều, “Nhưng anh nhất định phải giải thích rõ ràng với Hạ Hạ.”
“Tôi sẽ làm thế.” Giản Trầm Tinh lại liếc Quý Hạ đang nói chuyện với các bạn cùng phòng, “Vậy tôi xin phép vắng mặt một lát.” Nói xong, anh quay lại nói với Trần Nhất Thiên đang cố chấp nhìn mình chằm chằm:
“Tâm sự đi.”