Cha mẹ Giản Trầm Tinh đến ngay lúc ban nhiều, họ mặc âu phục trang trọng khiến hai người Giản Trầm Tinh và Quý Hạ mặc đồ ở nhà trông như không hề xem trọng lần gặp mặt này chút nào.
Giản Trầm Tinh lại chẳng cảm thấy gì, anh mỉm cười giới thiệu với họ: “Cha mẹ, đây là Quý Hạ.” Quý Hạ bèn vội vã khom người nói “Cháu chào cô chú”, vẻ mặt cô tỏ rõ vẻ căng thẳng và ảo não.
Cha mẹ Giản lại không phải người nghiêm túc, họ gật đầu bảo “Chào cháu” xong bèn cùng vào phòng khách ngồi xuống. Mẹ Giản thấy Quý Hạ hơi mất tự nhiên mới cười, bà giải thích: “Cô với lão Giản chút nữa phải đi gặp khách nên ăn mặc hơi cứng nhắc, cháu đừng để ý nhé.”
Quý Hạ liên tục lắc đầu, cô rót trà cho từng người mộ lại bị cha Giản trêu: “Không ngờ chú lại được uống trà con dâu pha sớm thế.”
Cô cúi gằm mặt xuống, má đỏ ửng.
Hai người họ dịu giọng chậm rãi trò chuyện với Quý Hạ, chỉ đơn giản hỏi cô là người ở nơi nào, đã bao nhiêu tuổi, đang làm gì, vân vân. Giản Trầm Tinh thỉnh thoảng lại chen miệng thêm vài ba câu nên Quý Hạ cũng dần bình tĩnh trở lại. Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Giản Trầm Tinh vang lên, anh liếc màn hình điện thoại rồi giải thích: “Chuyện công việc ạ, con ra ngoài nghe máy.” Nói xong bèn vừa nghe điện thoại vừa đi ra ban công.
“Bọn cô ấy à, rất tin vào Trầm Tinh.” Mẹ Giản uống một ngụm trà, bà cười khẽ, “Vì quả thực nó rất thích cháu nên chúng ta sẽ không can thiệp nhiều đâu, riêng điểm này thì cháu cứ yên tâm.”
Vì Giản Trầm Tinh đã ra ngoài nên Quý Hạ hơi bối rối, không biết nên nói gì tiếp. May mà cô chưa cần đáp mẹ Giản đã bảo: “Nếu cháu bằng lòng thì dành ít thời gian tới nhà cô chú chơi. Lần này cô chú tới vội, vì thời gian không cho phép nên còn nhiều sơ suất, mong cháu đừng chê.”
Quý Hạ luôn miệng nói không, cô còn giải thích: “Cháu cũng chưa kịp chuẩn bị quà biếu cô chú, thật là thất lễ quá. Nhưng nếu cô chú không chê thì lúc đi cầm tạm hai hộp trà này ạ. Đây là đồ mới đây mẹ cháu gửi lên, mẹ cháu bảo uống cũng được lắm.”
“Vậy cô chú không khách sáo đâu nhé.” Cha Giản nhận lấy chiếc túi, nhìn đồng hồ, “Đến giờ rồi đấy.”
Mẹ Giản cũng nhìn đồng hồ, bà gật gật đầu xong lại phàn nàn: “Thằng bé này, gọi điện một cái là mất tăm.” Lại khom lưng kéo ngăn kéo ra, “Lần trước cô để khăn ướt trong này, có còn không nhỉ?”
Quý Hạ bỗng nhiên kêu lên: “Đừng!”
Nhưng đã quá muộn.
Trong ngăn kéo, một hộp bao cao su
“yên tĩnh và vô tội” nằm trong đống đồ ném lung tung, cái hộp màu đó đó cơ hồ khiến Quý Hạ suýt ngất xỉu tại chỗ.
Cha mẹ Giản lại nhìn nhau cười, họ bỏ qua nó cầm một hộp khăn ướt ra, rồi từ từ đóng ngăn kéo lại.
“Tuổi trẻ tốt thật đấy, nhỉ?” Giọng cha Giản thấp thoáng ý cười.
“Cháu đã… đổi khăn trải sô-pha rồi.” Đầu Quý Hạ trống rỗng, trong cơn xấu hổ cô đã nói ra câu ấy. Nhưng khi nhìn vẻ mặt của cha mẹ Giản lại chỉ mong xuyên về một phút trước bịt miệng bản thân lại.
Thế nên lúc Giản Trầm Tinh cúp điện thoại ra ngoài mới thấy người yêu của anh đang cúi gằm mặt, má ửng hồng như mặt trời mới mọc, còn cha mẹ mình thì cười tới mập mờ.
“Sao thế?” Anh quay về ngồi cạnh Quý Hạ.
“Không có gì đâu. Mẹ và ba con phải đi đây.”
“Nhanh thế ạ? Hai người không ăn tối cùng bọn con ư?” Giản Trầm Tinh liếc đồng hồ, phải còn lâu nữa mới tới giờ ăn tối.
“Lần sau có cơ hội rồi tính.” Họ cùng đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa mẹ Giản đột nhiên quay lại, lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi xách và đưa cho Quý Hạ, “Suýt nữa thì quên, cái này cô cho cháu, Quý Hạ.”
Quý Hạ bất giác quay lại nhìn Giản Trầm Tinh, xong mới cảm ơn và nhận lấy.
Vừa đóng cửa lại, Quý Hạ đã “gào khóc” mà nhào vào lòng Giản Trầm Tinh: “Tại anh! Tại anh hết đấy!”
Anh tỏ ra vô tội: “Sao thế?”
“Mới nãy mẹ anh mở ngăn kéo ra.”
Nhất thời Giản Trầm Tinh còn chưa hiểu gì, anh tỏ ra khó hiểu: “Nên?”
“Nên họ nhìn thấy bao cao su anh để trong đó! Giản Trầm Tinh ngốc nghếch! Mới nãy em xấu hổ gần chết!”
Lúc này Giản Trầm Tinh mới nhớ tới “chuyện tốt” hôm qua mình làm. Anh không khỏi bật cười thành tiếng, Giản Trầm Tinh bóp mũi Quý Hạ: “Ngốc, thế thì cha mẹ anh ngại mới phải chứ.”
“Anh mau để nó vào phòng ngủ đi.” Quý Hạ chẳng muốn lịch sử lại tái diễn lần nữa chút nào.
“Không đâu. Thế bất tiện lắm.” Anh ôm cô từ huyền quan vào phòng khách, “Hay là giờ anh gọi điện thanh minh với cha mẹ nhé, hộp đấy toàn anh dùng thôi, không liên quan đến Quý Hạ đâu, có được không?”
“Được cái đầu anh ấy!” Quý Hạ nằm phịch xuống sô pha, cô phiền muộn đấm gối dựa, “Ba mẹ anh sẽ nghĩ gì về em chứ…”
“Họ đều là người từng trải mà, còn nghĩ gì được nữa? Đừng lo lắng lung tung.” Anh cứu lấy chiếc gối dựa đáng thương, ôm cô vào lòng, “Mẹ anh tặng em thứ gì thế?”
“À à, phải rồi.” Cô móc chiếc hộp nhỏ trong túi áo trên rồi mở nó ra, thấy bên trong là một đôi khuyên tai kim cương nhỏ nhắn mang dáng hình bông hoa.
“Hợp với em lắm.” Giản Trầm Tinh nói khẽ, xong bèn duỗi tay lấy một chiếc đeo cho cô. Quý Hạ cầm gương soi, nhìn là thích mê món quá này. Cô vui vẻ ngẩng đầu lên: “Đẹp không?”
“Rất đẹp.” Giản Trầm Tinh cười, hôn lên đôi môi đỏ au của cô.
“Hóa ra đây là cảm giác yêu thiếu gia nhà giàu?” Quý Hạ không dây dưa với anh lâu đã quay lại tiếp tục thưởng thức món quà mới, đã vậy còn tự lẩm bẩm như thế. Thấy cô qua loa với mình thì thôi, lại còn nói vậy khiến Giản Trầm Tinh nghe được rất là bất mãn: “Vì sao lúc trước anh tặng quà cho em, em chưa bao giờ nói thế vậy?”
“Ừm… Quà của anh là sự biến đổi về lượng, còn hôm nay là sự biến đổi về chất*. Nên… Anh hiểu chưa?” Cô nhướng mày, chớp chớp mắt với anh.
“Thôi được rồi.” Anh cười lắc đầu, bế Quý Hạ đang ngồi trên thảm lên đùi mình, thân mật sáp lại gần cô, “Thế bé cưng phải giữ chặt lấy “lượng” là anh đây nhé.”
“Cái đấy còn phải nói ư.” Cuối cùng cô cũng rời mắt khỏi gương mà ôm lấy anh, cười ngọt ngào.
(*) Sự biến đổi về lượng diễn ra trước, thường xuyên và từ từ từng chút một. Còn sự biến đổi về chất diễn ra sau nhưng nhanh chóng, ngay khi sự biến đổi về lượng đạt đến giới hạn. Nói vậy chứ đây là triết học, tui cũng không hiểu lắm đâu, xin lỗi các bạn: D…