Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 25




Dù sao Giản Trầm Tinh cũng hơi mệt nên có chợp mắt ít phút khi đang trên đường. Chờ khi anh tỉnh lại mới biết xe đã dừng dưới nhà mình.

Anh còn tưởng mình đang mơ, “Quý Hạ?”

“Ừm, có chuyện em muốn nói cho anh biết.” Quý Hạ hơi ngại, cô tằng hắng, cố gắng nói sao cho nghiêm túc nhất, “Nhà anh đã bị em “xâm chiếm” rồi.”

Nụ cười của Giản Trầm Tinh ngày một tươi hơn, anh cởi đai an toàn ra rồi thò tới hôn cô: “Là quà em tặng anh sau khi đi công tác về, hửm?”

Quý Hạ cũng cười: “Anh vui vậy cơ à?”

“Rất rất vui.” Anh đáp, rồi lại hôn cô thêm lần nữa.

Quý Hạ đã cố gắng xếp đồ của mình vào nhà anh nhưng vẫn không thay đổi cách trang trí ban đầu quá nhiều. May mà phòng anh cũng rộng nên trông không chật chội lắm, cô vẫn còn nhiều chỗ để xếp đồ vào.

Giản Trầm Tinh đi khắp nhà như đang tìm kho báu, anh cứ ngắm nghía đồ đạc của cô mãi, cuối cùng anh ôm lấy Quý Hạ, cọ cọ mũi vào mặt cô: “Em yêu, cảm ơn em đã bằng lòng dọn tới đây.”

Trên máy bay anh đã ngủ rồi nên sau khi tắm xong trông rất tỉnh táo, mắt còn lấp la lấp lánh. Quý Hạ chỉ làm mấy món đơn giản cho Giản Trầm Tinh ăn lót dạ, tránh việc giờ ăn nhiều quá bữa tối anh ăn không nổi. Vì hôm nay anh về nên cô đã lấp đầy tủ lạnh từ lâu, còn hầm được nồi canh loãng để đêm nay làm mì thịt bò nữa.Nhưng đáng tiếc là, hiển nhiên Giản Trầm Tinh không có hứng thú với việc ăn uống lắm, anh chỉ ăn qua loa có mấy miếng đã để bát sang một bên, đan hai tay vào nhau, tỳ khuỷu tay lên bàn, anh nói: “Anh muốn ăn cái khác cơ.”

Quý Hạ cũng học tư thế “đàm phán” của Giản Trầm Tinh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hơi nhếch môi: “Đúng lúc quá, em cũng muốn.” Nói xong bèn từ từ đứng dậy, rướn người qua thì thầm bên tai anh, “Ví dụ như, kẹo mút của anh Giản chẳng hạn.”

Giản Trầm Tinh nâng cằm Quý Hạ lên, hôn cô. Lưỡi anh tiến quân thần tốc chẳng khác nào vị vua đang tuần tra lãnh địa nhỏ là cô đây. Anh hôn rất dữ dằn, mang lại cho Quý Hạ một thứ khoái cảm đau đớn.

Nỗi nhớ nhung vì hơn một tháng nay không gặp nhau dường như trút sạch vào cơn khoái cảm này, Quý Hạ đột nhiên thấy yên lòng hẳn. Cảm giác yên lòng này của cô không xuất hiện vào giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, cũng không xuất hiện lúc cô ngắm anh dùng bữa, mà, nó đột nhiên xuất hiện trong cô ngay trong nụ hôn tràn ngập tình dục này.

“Học với ai đấy, hử?” Giản Trầm Tinh hơi hơi ngả người ra phía xa Quý Hạ, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi cô, khàn giọng hỏi.

“Thích không?” Cô không những không đáp mà còn hỏi ngược lại anh. Giản Trầm Tinh không nói gì, anh vòng qua chiếc bàn vướng víu bế phắt cô vào phòng ngủ.

Anh có vẻ rất vội vã, mới chỉ cọ cọ vào hoa nhũ của cô đã lầm rầm nói: “Em ướt chưa?” Hỏi xong cũng chẳng chờ cô trả lời mà đã duỗi tay xuống dưới tìm kiếm, nhưng lại không thể cảm nhận được sự ướt át như đã mong đợi, vì ở vườn hoa nho nhỏ kia mới chỉ rụt rè phun ra chút sương sớm.

Nhưng Giản Trầm Tinh thực sự không còn kiên nhẫn nữa nên anh bèn đứng dậy cởi đồ lót của cả hai ra, sau đó cầm cây gậy th*t đậm màu tới gần cô bé của cô, cọ cọ phần đầu đã chực chờ phun ra thứ dịch nhầy màu trắng lên nụ hoa đỏ đầy bẽn lẽn. H oa huy*t cấm dục đã lâu nay ngửi được mùi hương thân quen chẳng mấy chốc đã vui mừng rỉ nước. Nhụy hoa đỏ chói cũng nhú ra mừng đón vị khách đã lâu không gặp.

“Cưng à, bao để chỗ nào thế?” Anh vừa nhét một xíu vào trong thì chợt nhớ ra chưa đeo bao, hơi thở đã có phần vội vã.

Quý Hạ kéo ngăn kéo đầu giường ra đưa cho anh một chiếc: “Còn có hai cái thôi.”

Còn mấy cái cũng kệ, quan trọng là chuyện trước mắt đã này.

Anh mạnh mẽ va chạm, ra ra vào vào, đến khi nhận được một tiếng rên rỉ yêu kiều của cô thì càng thêm ra sức, khuấy đảo đến độ nơi ướt át của cô

vừa nóng hầm hập vừa ngứa ngáy, mà vì thế nó lại cắn càng chặt cây gậy th*t của anh.

Quý Hạ cảm thấy mình đúng là thân cây chìm nổi giữa mưa rền gió dữ, mưa dày hạt đập vào người cô, vừa khiến cô đau đớn lại vừa làm cô sung sướng. Mái tóc của cô trải dài trên gối đầu, nó cọ xát vào vải theo động tác của anh, phát ra những tiếng lạt sạt, hại tai cô ngứa ngáy hết cả.

“Bé yêu, mấy ngày nay có nhớ anh không hả?” Anh nhìn như đang “khống chế” được cô, nhưng thực chất vẫn luôn canh cánh trong lòng câu “Có gì đâu mà nhớ” cô nói lúc trưa.

“Em chẳng thèm… Ưm…”

“Chẳng thèm á?” Giản Trầm Tinh càng ra sức tấn công cô bé nhạy cảm của Quý Hạ, nhìn chằm chằm vào vẻ quyến rũ của cô khi chìm trong tình dục, “Cứ cho là em không nhớ anh đi, thì chắc ít ra cũng phải nhớ “kẹo mút” của anh chứ?”

“Không… Không nhớ…”

“Đúng là chẳng ngoan gì cả, sao em cứ thích chọc giận anh thế hử?” Anh ngưng đưa đẩy, ngồi quỳ trên giường ôm eo đặt Quý Hạ ngồi lên đùi mình, dương v*t vẫn hôn chặt lấy cô bé của cô, rồi chẳng mấy mà anh lại bắt đầu huých mông.

Làn da hai người dán chặt vào nhau, Giản Trầm Tinh nhẹ cắn hõm vai Quý Hạ, cứ thế cắn men theo yết hầu yếu ớt của cô, dùng sức như thể trừng phạt cô vậy. Quý Hạ bị kích thích bởi cơn đau này, mà chưa kể anh lại cắn đúng chỗ nhạy cảm của cô nữa, nên Quý Hạ mới khẽ hừ một tiếng, hai mảnh trai chợt co lại.

Giản Trầm Tinh kêu lên một tiếng, anh không cắn nữa mà bắt đầu liếm cô. “Đừng cắn, đừng cắn nữa.”

Lúc này hai người đều không nói chuyện nữa, chỉ có tiếng thở dốc của cả hai là lộ rõ sự khao khát đối phương của họ.

“Thật ra lần đầu tiên lịch về bị dời anh cũng không thấy gì cả.” Tay anh trượt khắp làn da trần của cô, anh nói nhỏ, “Nhưng lần thứ hai anh đột nhiên lại nhớ em vô cùng. Anh nghĩ em yêu nhà anh vẫn đang đợi anh quay về, nhưng lịch về cứ dời hết lần này đến lần khác như thế, lỡ em thấy thất vọng thì sao đây.”

Ánh mắt Quý Hạ chợt dịu dàng hẳn. Sao em lại thất vọng với anh được chứ? Cô nghĩ thầm.

“Thế mà lúc anh về,” Anh vừa nói vừa tỏ ra ấm ức, “Em lại nói em chẳng nhớ anh gì cả, anh đau lòng chết mất.”

Cô bật cười, nhìn anh giả vờ tỏ ra đáng thương thì thầm nghĩ người này đúng là đáng yêu quá đi thôi.

Quý Hạ lại gần Giản Trầm Tinh, vươn đầu lưỡi phác họa ra bờ môi anh, an ủi anh bằng một nụ hôn thật dịu dàng.

“Mừng anh về nhà, Giản Trầm Tinh.” Cô tựa trán mình vào trán anh, trong mắt là tình nồng vô bờ bến.

“Với lại, em rất nhớ anh.”