Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 23




“Lúc ấy anh làm gì có tâm trạng nghĩ nó đau hay không chứ?” Giản Trầm Tinh cười cười, anh nghe thấy tiếng sụt sịt của Quý Hạ thì mở mắt, bất đắc dĩ nhìn cô, “Anh nói mấy chuyện này cũng không phải khiến em khóc đâu.”

Giản Trầm Tinh nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay bên vùng mắt cô, anh dọa: “Em mà khóc là anh không kể nữa đâu.” Thế là Quý Hạ vội vã kiềm lại.

Anh nhìn trần nhà, ánh mắt xa xăm, nói: “Cha mẹ anh rất bận, họ thuê người tới chăm sóc ông nội và anh, chỉ có thể cố gắng dành ít thời gian tới thăm rồi lại phải đi ngay.”

“Cho nên, tận đến 2 tuần sau họ mới nhận thấy những điểm bất thường ở anh. Lúc ấy chất lượng giấc ngủ của anh rất tệ, chỉ cần nhắm mắt là lại thấy cảnh tượng ông nội nằm trong vũng máu, xung quanh anh không một bóng người, cho dù anh có kêu gào thế nào cũng không có ai giúp đỡ. Đó hẳn là lúc anh gầy nhất.”

Ác mộng suốt đêm dài bào mòn ý chí của Giản Trầm Tinh, khiến anh hốt hốt hoảng hoảng cả ngày, nếu không có bảo mẫu thì nhất định anh đã gục ngã rồi.

Ác mộng thiên biến vạn hóa. Có khi anh mơ thấy ông nội đã nghe theo lời mình, tới chạng vạng mới đi mua thuốc, hai người sóng vai mà đi, nhưng đột nhiên ông nội lại đẩy anh ra rồi ngã xuống; có khi anh lại mơ thấy cảnh mình đang cãi nhau với ông nội, vốn dĩ anh mới là người bị đâm, thế nhưng ông nội lại vội vã đẩy anh ra, bị ô tô lao tới đâm ngã trên nền đất; thậm chí còn có khi, anh mơ thấy ông nội vốn có thể thoát khỏi tai nạn ô tô nhưng vì mình nổi nóng trở tay đẩy ông, lại đúng lúc chiếc xe vụt tới… Không có lần nào là ngoại lệ cả, kết cục của mỗi giấc mộng đều là ông nội ngã vào vũng máu, trên mặt đường rộng thênh thang chỉ có hai người họ, anh khóc lóc, kêu gào, nhưng không có lấy một lời hồi đáp.

Buổi tối không ngủ yên ổn nên hiển nhiên ban ngày sẽ không tỉnh táo nổi, thậm chí cả cảm giác thèm ăn của anh cũng bị ảnh hưởng, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Cha mẹ cũng sốt ruột nhưng không biết anh thường xuyên mơ thấy ác mộng, chỉ cho rằng anh quá đau lòng, họ cố gắng tham vấn cho anh mấy lần nhưng đều tốn công vô ích.

“Có một ngày anh thấy khá hơn, để bảo mẫu chăm sóc ông còn anh xuống lầu đi dạo một vòng. Không ngờ vừa xuống lầu thì thấy có chiếc xe cứu thương đậu ở đó, bác sĩ và y tá khiêng một người bệnh bê bết máu vào trong. Anh chỉ nhìn thoáng qua thôi, đột nhiên lại thấy thở không nổi, rồi trời đất tối sầm lại, anh ngất xỉu.”

Giản Trầm Tinh tỉnh lại trên giường bệnh, vừa mở mắt ra đã thấy mẹ ngồi ở cuối giường, bà đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chờ đến khi anh gọi thì mẹ mới hoàn hồn mà vỗ về gò má anh, bà gượng cười: “Con tỉnh rồi à.”

Giản Trầm Tinh nhắm mắt lại, anh khẽ khàng “Vâng” một tiếng.

“Từ nhỏ con trai mẹ đã rất xuất sắc rồi,” Mẹ ngồi vào chiếc ghế bên đầu giường, bà lải nhải, “Vừa xuất sắc vừa ngoan ngoãn, chưa bao giờ trách cha mẹ bận chuyện công việc mà không dành thời gian cho con cả. Tuy rằng con không nói gì nhưng cha mẹ đều biết, thật ra, hai chúng ta hẳn khiến con thất vọng lắm.”

“Mẹ, con ——”

“Xin lỗi con, con trai. Tại cha mẹ dành quá ít thời gian cho con nên mới khiến con cứ mãi canh cánh trong lòng về chuyện của ông nội như thế.” Bà nhớ đến những lời bác sĩ nói “Thiếu ngủ, thiếu dinh dưỡng trầm trọng” thì lòng đau như cắt, bà ngừng một lát mới nói tiếp, “Chỗ ông nội mẹ sẽ mời bảo mẫu mới tới. Mẹ đã xin nghỉ rồi, mấy ngày nay mẹ sẽ ở đây với con. Con đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ ngủ một giấc thật ngon đã nhé, được không con trai?”

Anh nhìn đôi mắt ầng ậng nước của mẹ, bàn tay siết chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng mới nói nhỏ: “Con không ngủ nổi. Chỉ cần nhắm mắt là con lại thấy ông… đang chảy máu, chảy rất nhiều máu…”

Mẹ khom lưng ôm anh thật chặt, nước mắt chảy dài: “Trầm Tinh, Trầm Tinh, con trai của mẹ…”

“Sau đó cha mẹ dẫn anh đi gặp chuyên gia tâm lý, anh trị liệu tâm lý hơn một năm, đã không còn vấn đề gì nữa rồi.”

“Ông nội vì lớn tuổi nên cũng không chịu được lâu, mùa đông năm đó ông mất.”

“Thực lòng anh rất hối hận, vào những giờ phút cuối cùng ông còn tỉnh táo được anh lại giận dỗi với ông.”

“Nói ra thì em không tin đâu, hồi cấp ba anh muốn học y. Nhưng anh thế này mà làm bác sĩ có khác gì hại người khác không chứ, nên mẹ anh tự quyết đổi đơn nguyện vọng cho anh.”

Sao Quý Hạ lại không tin được. Cô đã từng tin chuyện anh sẽ làm bác sĩ suốt bảy năm như đinh đóng cột.

Cô còn tưởng anh làm nghề khác là do ngày cấp ba, anh nói muốn học y chỉ là lời nói đùa, ai nào hay câu chuyện đằng sau đó lại phức tạp đến thế, lại tràn ngập máu tươi và nước mắt. Cho dù anh nói với vẻ nhẹ nhõm, thậm chí chỉ nói sơ qua về một năm trị liệu tâm lý của mình, nhưng cô thậm chí cũng tưởng tượng ra được quãng thời gian ấy với anh gian nan thế nào. Quý Hạ từng cho rằng người mình thích sẽ có một cuộc sống vô ưu vô lự ở đại học. Đã không biết bao lần cô tưởng tượng tới cảnh anh dạo bước trên con đường râm mát trong khuôn viên trường đại học, vẻ mặt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng gắt, thậm chí gió cũng ngỏ lòng yêu chiều mà chậm chân nhẹ nhàng hôn lên gò má anh. Có lẽ có người đẹp ở bên anh sẽ cười tươi tắn hơn. Nếu giai nhân là cô, vậy cô nhất định nguyện lòng dâng hiến trăm phần tình ý; còn nếu đó không phải là cô, như vậy Quý Hạ cũng cam nguyện chúc phúc cho họ cho dù lòng đang ghen ghét phát cuồng.

Chỉ cần anh vui vẻ, sung sướng, thì có phải là cô hay không cũng đâu quan trọng.

Nhưng mà lúc này.

Lúc này cô mới biết, trong quãng thời gian ấy anh lẻ loi độc hành, chìm sâu trong vực tối mang tên ác mộng. Chàng trai rộng rãi lạc quan dần dần trở nên hướng nội, trầm mặc, gắng sức mà giằng co với âm u. Cô vừa hối hận vừa chán nản, vì trong lúc anh bị tra tấn bởi tự trách và dằn vặt chính mình lại không thể bên anh.

Giản Trầm Tinh kề sát trán vào eo cô, anh vỗ vỗ lưng Quý Hạ an ủi: “Đừng khóc, bảo bối. Đã không sao rồi.”

Quý Hạ vẫn đang khóc.

Anh cũng hết cách, đành vươn tay ghì đầu cô xuống, lặng lẽ an ủi cô bằng nụ hôn dịu dàng.

Quý Hạ cũng dần dần bình tĩnh trở lại, chẳng qua giọng cô vẫn còn hơi nghẹn ngào. Cô lau mặt, hạ giọng: “Em đau lòng lắm đấy.”

Giản Trầm Tinh mỉm cười, anh ngồi dậy ôm cô vào lòng rồi trịnh trọng cam đoan: “Sau này sẽ không thế nữa.”