Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 10




Tài nấu ăn của Giản Trầm Tinh cũng chỉ giới hạn trong việc hâm nóng lại mấy lát bánh mì và ốp trứng. Quý Hạ mặc váy ngủ vào, cô thấy anh còn chưa nấu xong bèn vào phòng ngủ thay ga trải giường, sau khi ném nó vào

máy giặt lại thấy không ổn đâu đó, thế là đành cầm phần ga giường bị bẩn lên giặt qua bằng xà phòng.

Nhưng dù vậy cũng đã đủ khiến cô đỏ mặt.

May mà nó không khó giặt, Quý Hạ lại ném ga giường vào máy giặt rồi khởi động máy. Vừa lúc Giản Trầm Tinh bê trứng ốp ra, hai người ngồi đối diện nhau, lúc này Quý Hạ mới nhận ra bụng mình đã réo vang vì đói từ lúc nào.

“Quý Hạ,” Anh vừa quét mứt trái cây cho cô vừa nói, “Xin lỗi em, thư tình mấy năm học cấp ba anh đã “xử lý” hết mất rồi.”

Quý Hạ sửng sốt, suýt chút nữa thì làm vỡ chiếc ly đang cầm trên tay, hơi nóng xộc thẳng lên mặt: “Sao tự nhiên anh lại nói về chuyện này…”

Anh đưa cho cô một lát bánh mì, “Anh sợ em đau lòng. Vả lại, không phải anh cố ý không trả lời em đâu, mà là anh chưa từng mở thư tình ra đọc.” Cô cúi đầu cắn bánh mì: “Không đâu, dù sao cũng không phải là lỗi của anh.” Dù cho anh có đọc mà không trả lời đi chăng nữa.

“Đã thế thì,” anh mỉm cười, “Vậy anh còn cơ hội đọc thư tình của Trạng Nguyên khoa văn trường Thất Trung không?”

Quý Hạ hừ một tiếng. Cả phòng dịu dàng ăm ắp tình yêu.

Sau khi ăn xong anh đi rửa chén còn cô đi trải một chiếc ga giường mới. Cô thích cuộc sống như vậy.

Giản Trầm Tinh ôm lấy Quý Hạ từ phía sau, anh gác cằm lên hõm vai cô: “Thời tiết cũng không đến nỗi tệ, em có muốn ra ngoài đi dạo không?” “Thôi bỏ đi.” Cô đặt tay mình lên tay anh, “Mệt lắm.”

Anh cười cười: “Đồ lười.”

Quý Hạ tỏ ra bất mãn: “Rõ ràng là tại anh chứ ai.”

“Ừ, tại anh.” Anh mổ nhẹ vành tai cô, “Vậy mình xem phim nhé?” “Thế thì anh chọn phim đi.”

Quý Hạ xem phim được một lát lại hỏi anh: “Trưa anh muốn ăn gì? Sườn non chiên giấm đường được không?”

Tất nhiên là Giản Trầm Tinh sẽ không phản đối.

Quý Hạ bèn đứng dậy lục lọi tủ lạnh nhưng lại nhận ra trong tủ không đủ nguyên liệu, thế nên cô bèn gọi anh thay quần áo đi siêu thị chung với mình.

Bên cạnh khu chung cư có một siêu thị gia đình, Giản Trầm Tinh đẩy xe ở phía sau, Quý Hạ đi trước chọn lựa nguyên liệu. Vì họ có mục đích rõ ràng nên chẳng mất quá nhiều thời gian mua sắm. Chỉ là lúc tính tiền, Giản Trầm Tinh nhìn các loại “áo mưa” đủ các kích cỡ thì hơi tỏ ra ảo não.

Sau khi ra khỏi siêu thị Giản Trầm Tinh nói: “Còn phải tới tiệm thuốc một chuyến nữa.”

Quý Hạ tỏ ra nghi ngờ: “Anh khó chịu ở đâu à?”

Anh cúi đầu thì thào với cô: “Không phải… Buổi sáng tụi mình không đeo bao.”

Mặt Quý Hạ chợt đỏ ửng. Rõ ràng cô đã tham gia nhiều khóa học giáo dục giới tính an toàn thế, vậy mà cuối cùng vẫn lại quên chuyện quan trọng nhất. Lúc về nhà Quý Hạ đi uống thuốc, Giản Trầm Tinh hôn cô, an ủi: “Xin lỗi, sau này anh sẽ không quên nữa.”

Quý Hạ thầm nghĩ đúng là sắc đẹp làm lí trí mù mờ mà, ông cha ta nói cấm có sai.

Quý Hạ vô cùng hứng thú với việc nấu cơm, cô đặc biệt thích trông người khác hưởng thụ những bữa cơm cô nấu, điều đó khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Nhất là nấu cơm vì người mình yêu.

Giản Trầm Tinh cũng từng đề nghị muốn giúp cô, nhưng Quý Hạ lại nói thẳng: “Không cần đâu mà, thật đấy, em thích nấu cơm một mình hơn. Nếu anh thấy băn khoăn thì em giao việc lớn như rửa chén cho anh đấy.”

Khi đang ăn cơm, anh nói: “Anh thấy chúng ta đúng là bổ sung cho nhau nhỉ.”

Quý Hạ lại chê anh: “Mình bổ sung cho nhau xong trình độ vẫn ở mức trung bình thôi.”

Giản Trầm Tinh đá đá chân cô: “Nhưng em có cho anh không gian tiến bộ đâu.”

Cô vừa cắn xương sườn vừa cười trộm. Cô nghĩ thầm, chỉ cần em ở đây thì anh không cần tiến bộ làm gì.

Lúc anh rửa chén Quý Hạ ôm eo anh từ phía sau không chịu buông tay ra. Anh cũng hết cách với cô: “Em cứ như koala ấy.”

Quý Hạ cũng chẳng thèm để ý đến anh, cô chỉ nhắm mắt ngửi mùi trên người Giản Trầm Tinh.

“Em đã nghe qua câu này chưa?” Anh rửa tay, hỏi cô. “Câu gì cơ?”

“No ấm sinh dâm dục.” Giản Trầm Tinh quay lại, hôn lên đôi môi cô thật chuẩn xác.

Âm thanh môi lưỡi quấn quýt càng thêm mập mờ trong không gian chật hẹp. Cơ thể hai người dính sát ào nhau, hơi thở dồn dập, cả cơ thể không ngừng nóng lên. Anh lịch lãm hỏi ý kiến cô: “Em yêu, được không?” Quý Hạ “ừ” một tiếng.

Anh dắt cô vào phòng khách, ngồi lên sô pha rồi vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây.” Quý Hạ cắn cắn môi, rồi tách chân ngồi lên đùi anh.

Váy ngủ mùa hè vốn mỏng, theo hành động của cô mà nó lại cuốn lên trên thêm một đoạn dài, chờ tới khi cô ngồi xuống đã có thể cảm nhận được vật nóng rực của anh. Giản Trầm Tinh lại dịch mông cô gần mình thêm, nơi riêng tư của hai người dính sát vào nhau, chỉ cách một lớp vải mỏng manh.

Cậu bé của anh đang ngửng đầu, cô bé của cô đã ướt át.

Tay Giản Trầm Tinh nâng bờ mông vểnh của Quý Hạ lên, vừa vuốt ve lại vừa hướng dẫn cô từ từ cọ xát. Bàn tay Quý Hạ siết chặt lấy bờ vai Giản Trầm Tinh, cô nhìn xuống gương mặt buông thả vì tình dục của anh.

Giản Trầm Tinh duỗi tay cởi áo ngực Quý Hạ ra, anh dùng sức kéo nó xuống phía dưới, sau đó cách lớp váy ngủ mà cắn nụ hoa trước ngực cô, rồi sau đó trằn trọc mà đùa nghịch nó. Nước miếng của anh làm ướt nơi vải vóc ấy, khiến đầu lưỡi càng thêm kề sát đóa hoa nho nhỏ của cô.

Quý Hạ thở hổn hển, cô rên rỉ, đầu ngón tay cắm vào mái tóc ngắn của Giản Trầm Tinh, dùng sức ưỡn ngực về phía anh. Hoa huy*t của cô vì cảm nhận được vật cứng rắn của anh mà càng thêm rung động, phun ra từng chút từng chút mật dịch.

Tay Giản Trầm Tinh đã vói vào trong quần lót, anh nhân dịp Quý Hạ ngả người về phía sau mà thăm dò cánh hoa của cô, bên miệng hai mảnh trai đã ướt nhẹp. Anh mơ hồ lẩm bẩm: “Ướt nhanh thật.” Thậm chí phần cán cây gậy của anh cũng đã cảm nhận được hơi ẩm.

Tuy nói vải mỏng, nhưng với hai người đang trong cơn tình dục nồng cháy thì nó hiển nhiên là vật cản trở khó ưa. Giản Trầm Tinh kéo quần lót của cô xuống, lại hơi hơi nhấc mông cởi quần mình ra, cuối cùng giữa hai người cũng chẳng còn lấy một khe hở.

Nhĩ tấn tư ma (*), hai nơi riêng tư cọ xát vào nhau. Anh cắn cắn yết hầu non nớt của cô, đầu ngón tay chơi đùa nhũ hoa đã đứng thẳng qua lớp áo ngủ đã ướt đẫm. Quý Hạ nức nở, cô luồn tay vào trong áo Giản Trầm Tinh sờ mó cơ bụng và cơ ngực săn chắc của anh.

(*) Nhĩ tấn tư ma: Vành tai và tóc mai kề sát nhau. Tả cảnh thân mật giữa nam nữ.

Giản Trầm Tinh đeo bao vào, anh vẫn ôm chặt cô như cũ, “Quý Hạ, dẫn anh vào đi.” Anh khàn giọng chỉ thị.

Quý Hạ thả lỏng cơ thể, cô ngồi trên đùi Giản Trầm Tinh, ngọt ngào mà liếm mờ môi anh, lại ngậm hầu lấy hầu kết đang chuyển động của Giản Trầm Tinh.

“Tuân mệnh.” Cô đáp thật dịu dàng.