Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 52: Đóng gói mang về nhà




Liễu Triêu Hoa trong nháy mắt liền thất thần. Lời tuyên bố này dường như phát ra từ sâu dưới đáy lòng, xuyên qua ngàn năm thời gian và không gian, giống như lời cầu mong đã lâu cuối cùng cũng đạt được nên cảm thấy may mắn, khiến cho lòng của nàng vừa thấp thỏm đồng thời cũng không hiểu vì sao mà run rẩy.

Liễu Triêu Hoa nhìn thẳng vào mắt Sa La, con ngươi của hắn đen như mực, giống như loại mực đậm nhất dùng để vẽ tranh thuỷ mặc, tựa như được người ta dùng một nét bút điểm lên mà thành, lại thêm một chút ánh sáng lưu chuyển đan xen vào đó. Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ nghi ngờ và khó hiểu, lại có vẻ triền miên day dứt dường như muốn kéo cả tâm thần của Liễu Triêu Hoa sa vào trong đó, triền miên đến chết.

Sa La không nói lời nào mà vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn Liễu Triêu Hoa, cảm giác tiếp xúc thân thể với nàng khiến hắn cảm thấy vừa quen thuộc vừa hết sức xa lạ, điều này làm hắn vô cùng nghi hoặc.

Lúc nãy bị nàng dùng mị thuật đùa cợt, trong lòng hắn không những không cảm thấy tức giận, ngược lại có một chút kinh hoảng. Chưa kịp nghĩ gì thì thân thể đã phản ứng trước một bước, hắn rút ra Long Tỏa(1) đang trói mình với mặt đất bên dưới, rồi lao đến gắt gao túm lấy người đang độn thổ bỏ chạy kia và kéo nàng ra ngoài.

(1) Long Tỏa: khóa rồng

Sự tình thuận lợi ngoài ý muốn, lúc nhìn thấy cái người nhỏ bé yếu ớt, mặt mày xám tro này bị mình kéo ra từ trong lòng đất, trong đầu hắn bỗng nhiên toát ra một ý niệm “Cuối cùng cũng rơi vào tay ta!”, khiến hắn cảm thấy không thể giải thích được. Sa La mặc cho những điều hoang đường này chiếm cứ đầu óc mình, lại không chịu nắm bắt chúng để nghiên cứu tường tận căn nguyên ngọn nguồn.

Mà vào lúc dáng người nhỏ nhắn kia ngã xuống nằm ngửa trên mặt đất, trong nháy mắt bản năng chiếm hữu thúc giục hắn, khiến hắn không khác gì một con báo săn nhào tới. Giống như muốn vững vàng chặt chẽ chộp lấy con mồi, hắn hung hăng áp chế nàng, dùng hai tay vây nàng trong phạm vi “thế lực” của mình. Thấy nàng có vẻ ngoan ngoãn co lại ở dưới thân thể của mình không động đậy, đáy lòng hắn còn có một chút cảm giác ngọt ngào hưng phấn.

Bắt được con mồi rồi thì nên làm gì?

Sa La nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, tự hỏi mình vấn đề này.

Nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ tiện tay đem cái người nhìn có vẻ nhu nhược này đập thành bánh thịt.

Nhưng mà ngay tại một khắc đó, ý nghĩ như vậy cũng không hề xuất hiện trong đầu hắn, đúng là khác thường một cách không thể giải thích được.

Càng làm cho hắn bối rối hơn là lúc cảm giác được thân thể người nằm phía dưới có vẻ căng thẳng, nghe thấy nhịp tim nàng đập thình thịch, hắn lại theo bản năng mà nằm yên không động đậy, trong đầu xuất hiện ý nghĩ muốn đợi nàng bình tĩnh lại.

“Tại sao ta lại muốn đối đãi với nàng như vậy?” Sa La lâm vào suy tư rối rắm, tự hỏi chính mình.

Nhịp tim của Liễu Triêu Hoa dần dần chậm lại, nàng càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ. Nàng không biết yêu vương đè lên người nàng là muốn làm gì, nếu không giết nàng thì…kia…chẳng lẽ là…, nghĩ đến đây Liễu Triêu Hoa sợ hãi cả kinh.

Người ở bên trên chợt buông lỏng lực ép đặt lên người Liễu Triêu Hoa một chút, có lẽ là hắn chắc chắn nàng không thể chạy được. Liễu Triêu Hoa nhắm mắt lại, cảm giác của nàng lúc này ngược lại càng thêm nhạy cảm, nàng có thể cảm thấy hơi thở của hắn từ từ nhích tới gần, chẳng lẽ là muốn hôn nàng?

Khuôn mặt Liễu Triêu Hoa hết chuyển từ trắng sang hồng, sau đó nàng đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy Sa La dừng lại ở một vị trí gần sát với mặt mình, chóp mũi hai người gần như sắp cọ vào nhau. Liễu Triêu Hoa không nghĩ là Sa La sẽ dừng lại, Sa La cũng không ngờ rằng Liễu Triêu Hoa bỗng nhiên mở mắt, cho nên hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sững sờ một hồi lâu, hơi thở đan vào nhau càng khiến cho người ta cảm thấy nơi này sắp diễn ra một màn dã chiến không nên nhìn…

Liễu Triêu Hoa muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì. Nhưng nàng chưa kịp nói thì từ xa đã có người chạy đến phá vỡ không gian yên tĩnh.

Một tên yêu quái e sợ ló đầu ra từ trong rừng cây, đôi mắt màu hồng cùng với khuôn mặt vô cùng “chính thái”(2) kia càng lộ ra vẻ hết sức khả ái. Tiểu Chính Thái mắt hồng vừa mới ló đầu ra, đụng phải ánh mắt của Liễu Triêu Hoa liền nhanh chóng rụt lại, tỏ vẻ hơi ủy khuất nhìn về phía sau một cái, giống như là bị uy hiếp, cổ nó cứng đờ giống như máy móc không có dầu bôi trơn mà kêu răng rắc quay về bên này từng chút một, nó tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt nhắm mắt lại nói: “Tôn thượng! Chúng tiểu nhân tới rồi!”

(2) Tiểu Chính Thái: từ này xuất phát từ tên của một nhân vật trong manga Nhật Bản, nhân vật này có hình tượng là một nam sinh nhỏ tuổi mặc âu phục kèm theo quần đùi. Từ đó những người đàn ông (con trai) được cho là “chính thái” ở Trung Quốc tức là nhìn có vẻ như bé trai tuổi còn nhỏ, không có râu ria, rất nữ tính, bề ngoài không giống phái nam, nếu thường xuyên mặc quần đùi lại càng thể hiện sắc thái này. Do đó có thể hiểu “Tiểu Chính Thái” tức là “tiểu đệ đệ khả ái”.

Nghe giống như lời thoại kinh điển “Đại vương, chúng tiểu nhân tới rồi!” trong Tây Du Ký… Liễu Triêu Hoa nghe thấy thanh âm non nớt cùng với âm cuối lại run rẩy kia thì cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà trước cảnh tượng này rõ ràng nàng không thể cười thành tiếng.

Đột nhiên, người bên trên đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, tỏ vẻ nghi ngờ nhéo nhéo vài cái, rồi lại xoa xoa một cách thăm dò, sau đó lại nhéo nhéo rồi lại vuốt ve.

Hai mắt Liễu Triêu Hoa liền trợn trừng lên.

Cảm giác tiếp xúc này khiến Sa La cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà hắn lại phát hiện đôi mắt thanh tú của người trước mặt trở nên dữ tợn, ngũ quan nàng vặn vẹo, dường như đang cố gắng nhịn xuống cái gì đó. Trong lòng hắn suy đoán, chẳng lẽ nàng muốn phản kháng?

Tay hắn lại theo thói quen tiếp tục sờ sờ, đột nhiên giống như là bị người ta bật chốt, Liễu Triêu Hoa không thể ức chế mà bật cười sặc sụa, lồng ngực quặn đau khiến nàng không nhịn được mà phun mấy búng máu đặc thẳng vào mặt Sa La.

Mặt Sa La thoáng chốc tối sầm, tay hắn cứng ngắc ngay tại chỗ không nhúc nhích. Liễu Triêu Hoa thật vất vả mới ức chế cơn buồn cười của mình, thấy mặt Sa La so với đáy nồi còn đen hơn, nàng chỉ chỉ vào thắt lưng mình, nghiêm túc nói: “Chỗ này là thịt ngứa(3) của ta.” cho nên lỗi là do ngươi, là ngươi tự chuốc lấy, trong lòng Liễu Triêu Hoa ngầm bồi thêm một câu.

(3) Thịt ngứa: những chỗ trên cơ thể mà khi bị người khác cù hay chọc vào thì sẽ gây cảm giác ngứa, nhột và buồn cười, thường là nách, thắt lưng, háng và đùi.

Sa La càng đen mặt hơn và vẫn nằm yên không nhúc nhích, bốn phía xuất hiện thêm một vài yêu quái có tu vi cao, một con Hắc Miêu đi tới bên người Sa La, cung kính nói: “Tôn thượng có muốn di giá hồi cung?”

Sa La quay đầu nhìn Hắc Miêu một cái mới gật đầu, sau đó thong dong chống tay đứng lên.

Hắc Miêu tỏ vẻ nghi hoặc mở miệng: “Tôn thượng, cái này…?” nó tỏ ra rất có kỹ xảo mà ngắt lời tỏ vẻ nghi ngờ.

Sa La nhìn thoáng qua Liễu Triêu Hoa, hắn thích cảm giác đè lên người nàng, đó là một trải nghiệm mới mẻ và mê người. Hắn muốn…đêm nào đi ngủ cũng đè lên người nàng.

Sau khi hiểu rõ mong muốn trong lòng mình, yêu vương liền sảng khoái giơ tay chém xuống, một chưởng đánh vào gáy của Liễu Triêu Hoa khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Sau đó hắn ôm lấy nàng, đặt lên đầu vai, đối mặt với đông đảo bộ hạ cũ đến nghênh tiếp mình, bình thản nói: “Hồi cung.”

Lại nói đến Hắc Miêu, lúc này nó nhìn người đang ở trên đầu vai của tôn thượng mà cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Tôn thượng không ăn nàng, cũng không giết nàng, thái độ như vậy thật sự là quá mập mờ. Không chịu nổi sự hiếu kỳ giống như móng vuốt đang cào cào trong lòng, Hắc Miêu liền mở miệng: “Tôn thượng, người nọ…?” nó lại rất có kỹ xảo mà ngắt lời, đôi mắt xanh ngọc bích mở to nhìn Sa La.

Sa La nhìn thoáng qua người đang lắc lư nằm trên đầu vai mình, hắn chỉnh lại tư thế để cho nàng nằm úp vững vàng hơn một chút, sau đó mặt không chút thay đổi mà hết sức nghiêm chỉnh mở miệng nói: “Là nệm giường.”

Hắc Miêu: “?!”

Lũ yêu quái: “…”

Tôn thượng, công lực nói chuyện cười đểu(4) mà mặt không chút thay đổi của ngài lại tăng…

(4) Nguyên văn là “lãnh tiếu thoại”: theo baidu đây là một hiện tượng ngôn ngữ mới xuất hiện theo sự phát triển của internet và đang lan rộng trong cuộc sống. “Lãnh tiếu thoại” (có thể dịch là “chuyện cười đểu”) là một loại chuyện cười, nhưng lại có điểm khác những chuyện cười thông thường đó là tính hai mặt của lời nói hay câu chuyện được nói tới. Có các phương thức tạo thành “lãnh tiếu thoại” như là dùng phép tu từ, phá bỏ ranh giới về không gian hoặc thời gian, sử dụng lẫn lộn khái niệm, không tuân theo logic, ngụy biện hoặc nói sai. Đại khái có thể giải thích từ “lãnh” ở đây là ý chỉ người nói tỏ ra rất bình tĩnh, cơ bản là không có biểu tình gì mà nói ra một cái gì đó khiến cho người nghe sau khi nghe xong phải sững sờ, suy nghĩ một chút mới cảm thấy buồn cười mà cười. Trong trường hợp này, Sa La không có biểu tình gì nói Liễu Triêu Hoa là nệm giường, lũ yêu sau khi sửng sốt mới liên tưởng đến công dụng của nệm là để người ta nằm đè lên, gắn hình ảnh này với một cô gái thì lại có nghĩa khác, do đó mới gọi là “lãnh tiếu thoại”.