Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 48: Yêu đến si mê




Liễu Triêu Hoa nếu đã hứa với Liễu Tân Chi trong vòng ba ngày tìm được Liễu Triêu Dương thì dĩ nhiên sẽ tuân thủ lời hứa. Cho nên ngay ngày đầu tiên tìm được Liễu Triêu Dương, nàng liền gửi tin cho Liễu Tân Chi, sau đó an tâm chờ đợi đồng thời nán lại để Liễu Triêu Dương dưỡng thương thật tốt.

Liễu Tân Chi nhận được tin tức liền lập tức dùng bí pháp hồi âm cho Liễu Triêu Hoa, cho dù cách xa ngàn dặm nhưng chỉ trong nửa canh giờ liền có thư hồi đáp, có thể thấy được trong lòng Liễu Tân Chi có bao nhiêu lo lắng.

Liễu Triêu Hoa mở ra thư của Liễu Tân Chi ngay trước mặt Liễu Triêu Dương, sau khi xem xong tiện tay giao cho tỷ tỷ đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình.

Liễu Triêu Dương vừa mở thư ra xem liền lập tức chột dạ cười khổ nói: “Triêu Hoa, lần này tỷ trở về, phụ thân có khi nào sẽ phạt nặng hay không?”

Liễu Triêu Hoa miễn cưỡng liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Dù sao sẽ không nhẹ hơn so với muội.”

Liễu Triêu Dương liền ỉu xìu xuống, tinh thần nàng vốn đã sa sút lúc này càng thêm suy sụp, nàng kéo chăn lên quá đầu, trốn ở trong chăn nói: “Triêu Hoa…tỷ mặc kệ, muội phải giúp tỷ cầu tình với phụ thân, nếu không tỷ cả đời này cũng không dám quay về Thiên Nguyên tông.”

Liễu Triêu Hoa liếc nàng một cái: “Trưa mai phụ thân sẽ tới nơi, tỷ vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi, cùng lắm thì coi như đây là kiếp nạn, đợi kiếp nạn qua đi là tốt thôi.” vừa nói vỗ vào người Tu Qua, ý bảo nó đưa mình rời đi.

“Ta nghĩ…” Tu Qua khẽ nghiêng đầu, liếc Liễu Triêu Hoa một cái rồi mới chậm rì rì nói: “Ta biết Chiêu Hồn Đăng ở đâu.”

Người nằm dưới chăn liền ngẩn người, ánh mắt Liễu Triêu Hoa chợt lóe lên, nàng nhéo lỗ tai Tu Qua, âm trầm nói: “Ngươi đưa ta ra ngoài ngay.”

Tu Qua cõng Liễu Triêu Hoa trên lưng đứng tại chỗ giậm chân, tỏ vẻ như là bị vũ nhục nghiêm trọng, nó mở miệng khe khẽ nói: “Ta không nói dối! Yêu tôn ở Tây hoang(1) xuất thế, Chiêu Hồn Đăng tám chín phần mười là ở nơi đó mà!” nó vừa dứt lời, một ánh mắt sáng quắc liền bắn về phía nó.

(1) Tây hoang: một trong “bát hoang” tức là tám cực xa vô cùng của Trung Nguyên ở tám hướng (bao gồm Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc), về sau dùng để chỉ tám hướng.

Liễu Triêu Hoa nhéo lỗ tai của nó, trong mắt nàng hiện lên vẻ uy hiếp khiến cho Tu Qua đang lải nhải dần dần im lặng. Mà Liễu Triêu Dương đã sớm ló đầu ra khỏi chăn, tràn ngập chờ mong nhìn Tu Qua, nàng có vẻ kích động thậm chí có hơi lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi nói thật sao?”

Liễu Triêu Hoa âm trầm nhìn nàng: “Thật hay giả, cũng không liên quan tới tỷ. Tỷ chỉ cần quản lý tốt bản thân mình, đừng gây thêm phiền toái cho người khác là tốt rồi.”

Liễu Triêu Dương sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ bất lực và bị tổn thương, khẽ cúi đầu không nói chuyện.

Liễu Triêu Hoa thầm nghĩ vừa rồi mình có vẻ hơi nặng lời, nhưng mà nàng cũng không thể lơ là với tính tình của Liễu Triêu Dương, ai biết được ở thời điểm này tỷ tỷ có thể kích động mà làm ra việc gì khiến cho nàng phải luống cuống tay chân hay không?

Liễu Triêu Dương cúi thấp đầu, từ từ nằm xuống. Liễu Triêu Hoa hung hăng trợn mắt nhìn Tu Qua một cái, ý bảo nó đưa nàng ra ngoài. Ngay lúc đóng cửa, nàng nhìn Liễu Triêu Dương qua khe cửa và nói: “Có cái gì không thoải mái thì nói muội.”

Người nằm trên giường gật đầu.

“Nhớ kỹ hai cái tát kia.” Liễu Triêu Hoa nói xong, liền khép cửa phòng lại, một tiếng ừ trầm thấp theo hơi ấm trong phòng lùa ra ngoài.

Liễu Triêu Hoa đóng cửa, sau khi trở về phòng của mình mới trầm mặc nhìn Tu Qua: “Ngươi tại sao cố ý giả bộ nói đến Chiêu Hồn Đăng trước mặt Triêu Dương?”

Thân thể Tu Qua không nén nổi mà run lên một cái, nó cố gắng chớp chớp mắt tỏ vẻ như nai con, hết sức lương thiện nói: “Ta không có mà! Chẳng qua là thấy các ngươi sốt ruột tìm Chiêu Hồn Đăng mới nói cho các ngươi biết thôi!”

Tu Qua vểnh vểnh hai tai, nhích tới gần Liễu Triêu Hoa đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, đôi mắt đen nhánh nhấp nháy liên tục, nó tỏ vẻ vô tội hỏi ngược lại: “Lại nói ta vì sao phải giả bộ nói trước mặt Liễu Triêu Dương chứ, ta còn không phải là thấy ngươi sốt ruột mới nói hay sao?”

Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt coi thường liếc nó một cái, Tu Qua cố gắng trấn định đối mắt với nàng. Dưới ánh mắt có khả năng xuyên thấu tâm tư kẻ khác của Liễu Triêu Hoa, Tu Qua không khỏi cảm thán một tiếng, chống lại ánh mắt như vậy mà muốn nói dối, thật đúng là khó khăn mà!

Trong lúc xúc động, Tu Qua nhớ tới lão hồ ly kia có thể che giấu bí mật với Liễu Triêu Hoa nhiều năm như vậy, sâu trong nội tâm nó không khỏi dâng lên sự khâm phục với lão. Trong lòng nó thầm nghĩ, lần sau gặp mặt nhất định phải cùng lão hồ ly thối kia lĩnh giáo một chút.

Liễu Triêu Hoa nhìn nó, nhìn đến mức thân thể Tu Qua cứng ngắc mới thu hồi tầm mắt, nói một tiếng: “Vậy thì tốt.” liền xoay người nằm xuống mơ màng ngủ.

Tu Qua cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài một tiếng, cả người nó lắc lắc làm mồ hôi lạnh toàn thân văng ra, mới vừa rồi đúng là căng thẳng chết mất. Cứ như vậy mấy lần, sợ rằng công đức còn chưa viên mãn thì Tu Qua cũng vì tim có vấn đề mà trực tiếp đi đánh cờ với Diêm Vương.

Nội tâm hoảng sợ, Tu Qua liếc nhìn Liễu Triêu Hoa lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, thong thả bước đến đầu giường, dựa vào chân giường nằm xuống đất. Cũng không biết qua bao lâu, lỗ tai Tu Qua chợt giật giật, nó mở ra đôi mắt đen nhánh, tỏ vẻ bí hiểm cười cười, sau đó nhìn thấy Liễu Triêu Hoa đã ngủ, liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, lỗ tai dựng lên nghe ngóng động tĩnh ở gian phòng bên cạnh.

Liễu Triêu Dương dịch chuyển thân thể xuống giường một cách khó nhọc, chỉ cần đi một bước nhỏ, vết thương trên người liền đau đớn như bị rách ra, chỉ cần thở dốc hơi mạnh một chút, nội tạng bị thương liền đau như bị kim châm.

Vừa đi chưa tới một thước, sắc mặt nàng đã tái nhợt, cả đầu đầy mồ hôi lạnh. Nếu như là theo tính tình mọi khi của nàng, Liễu Triêu Dương nhất định là kiên trì không được.

Chẳng trách, Triêu Hoa chắc là đoán chừng nàng ngay cả xuống giường cũng khó khăn, cho nên mới yên tâm để nàng ở lại đây một mình.

Nhưng mà, nhưng mà, Liễu Triêu Dương cười một chút, đôi môi khô khốc liền xuất hiện vài vết nứt nho nhỏ.

Nàng chậm rãi lê từng bước hướng về phía cái bàn, bọc quần áo của nàng đang đặt ở đó.

Liễu Triêu Dương dùng hai tay chống lên bàn, ngón tay bị băng kín như cái kén bắt đầu mở bọc quần áo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc bình nhỏ màu đen, sau đó nàng chậm rãi nở nụ cười.

“Triêu Hoa… chắc muội không nghĩ tới ta trộm loại thuốc này của phụ thân phải không?”

Ngón tay nàng từ từ vuốt ve thân bình màu đen, chậm rãi sờ sờ từ đáy bình lên đến miệng bình, sau đó dứt khoát rút nắp ra, đổ toàn bộ những viên thuốc màu đen bên trong vào lòng bàn tay.

Liễu Triêu Dương nhẹ nhàng gảy gảy ba viên thuốc tròn tròn màu đen trong lòng bàn tay, nhợt nhạt cười: “Sư huynh…”