Nhất Thế Tiêu Dao

Chương 7




"Tiểu linh thú, ngươi có mau cút ra chỗ khác không?". Nhược Lam hơi gằn giọng, nhìn con linh thú đang quanh quẩn dưới chân mình.

Đây là đứa con mà Băng Linh Huyễn Điểu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, yêu thương chăm sóc, cũng là đối tượng mà nàng bị bắt ép phải làm bảo mẫu suốt hai ngày nay. Nhắc tới dịch vụ làm bảo mẫu cao cấp này, Nhược Lam sau hai ngày trải nghiệm, chỉ có thể tổng kết bằng mấy từ: Không có tiền đồ.

Không cho ăn uống tắm rửa gì, chỉ cho chỗ ngủ, cho kim cương ngọc thạch, nhưng không chỉ chỗ mua bán đồ ăn thức uống, vậy nên có cầm châu báu trong tay cũng thành hàng vô dụng, rốt cuộc lại trở về làm đồ chơi cho Băng Linh Huyễn Điểu con.

Nghĩ tới việc mình bỏ công sức trông đứa con quỷ sứ của Băng Linh Huyễn Điểu, mà tiền lương cầm không tiêu được, lại phải đem trả về, nàng hận không thể gào lên tố cáo tội lừa đảo của nó. Lại nói đến chuyện không có đồ ăn thức uống.

Nếu không phải chỗ ở của Băng Linh Huyễn Điểu là nơi linh khí vượng, không cần tắm, không bị lạnh quá hay nóng quá, một tuần không ăn uống cũng không có vấn đề gì, nàng nghĩ bản thân có thể đã "thăng" sớm rồi, làm gì còn mà ở đây kể khổ nữa chứ?

Mà trừ đi ưu điểm duy nhất này, thì làm gì còn gì tốt nữa đâu? Đột nhiên, Nhược Lam cảm thấy có cái gì trên chân mình, liền nhìn xuống. Băng Linh Huyễn Điểu con đang cố sức trèo lên chân nàng, trèo được nửa liền ngẩng lên nhìn nàng cười nịnh nọt.

Nhược Lam hơi bĩu môi, chưa kịp suy nghĩ thì đã nhấc nó lên, tiện tay đặt sang bên cạnh, sau đó còn cố tình đẩy nó ra xa mình hơn. Thấy nàng tỏ ra lạnh nhạt, tiểu linh thú liền quay lại, vẻ mặt vô cùng ấm ức, có điều Nhược Lam đều coi như không thấy. Không thể trách nàng vô tình được, nàng là vì có lý do. Còn vì lý do gì, thì chỉ có thể trả lời bằng mấy từ: Bài học xương máu.

Sau ngày đầu tiên bị nó quay như dế, Nhược Lam đã trở nên hoàn toàn miễn dịch với vẻ mặt này của tiểu linh thú, đặc biệt hơn là trực giác còn được nâng cao đến mức tối đa, chỉ cần nó làm hành động hơi có chút bất thường là lập tức vận chất xám nghĩ cách đối phó, tay chân cũng như không kịp nhận lệnh từ não bộ đã lập tức hành động, đuổi tiểu linh thú ra xa.

Băng Linh Huyễn Điểu con lại nhìn nàng đầy tội nghiệp, lò dò lại gần nàng, khẽ dụi dụi vào tay nàng làm nũng. Nhược Lam trong lòng khinh bỉ vô cùng, lại là chiêu này, ngươi hết trò để diễn rồi à? Trong mắt Nhược Lam, tiểu linh thú này là một kẻ thích giả nai thánh thiện, trước mặt người mẹ yêu dấu thì luôn tỏ ra ngây thơ đáng yêu, làm cho nàng ban đầu cũng bị lừa.

Vốn tưởng công việc nhẹ nhàng, ai ngờ đứa trẻ này lại xấu tính như vậy, mới đầu thì thân thiết dụi vào người nàng làm nũng, thế nhưng khi nàng không để ý thì lại không hề nương tay mà mổ nàng mấy phát rồi chạy, đúng là không biết nên dùng từ gì để diễn tả nữa. Chưa kể, lừa nàng xong thì chạy chơi lung tung, chẳng chịu ngồi yên một phút.

Tất nhiên, nó chạy thì cũng chẳng ảnh hưởng tới kinh tế nhà nàng, nàng đương nhiên chẳng thèm để ý. Có điều mẹ nó thì không nghĩ như vậy, một mực bắt nàng chạy theo, nói rằng: "Không được phép để nó bị thương", khiến cho Nhược Lam đã chuẩn bị ngủ rồi còn phải bật dậy, cùng nó chơi trò cút bắt.

Khốn nạn ở chỗ, khi mà nó chạy chán rồi, Nhược Lam lúc ấy cũng mệt đến độ không muốn động đậy, lại tiếp tục bị nó bám lấy đòi chơi cùng. Nếu chỉ ở cạnh dụi dụi giống như mấy con mèo nàng nuôi đòi vuốt ve, Nhược Lam đã chẳng ghét nó vậy, đằng này nó còn kết hợp cả kêu, hét, hết dùng tiếng chim lại dùng tiếng người, quấy rầy tới nỗi nàng không thể nào yên tĩnh mà ngủ nổi, hận bản thân không thể lập tức ngất đi, không còn nghe thấy bất cứ gì nữa.

Băng Linh Huyễn Điểu con lại bắt đầu công cuộc mổ người vui vẻ của mình. Nhược Lam phản ứng nhanh như chớp, lập tức quay lưng lại với Băng Linh Huyễn Điểu, tóm lấy kẻ đang làm loạn trên người mình.

Chuẩn bị lên lớp nó thì Nhược Lam chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng chưa biết tên con linh thú này, trước giờ toàn gọi "tiểu linh thú" hoặc "Băng Linh Huyễn Điểu con" vừa dài vừa tốn hơi, không biết tên nó có ngắn hơn chút nào không?

"Băng Linh Huyễn Điểu, con của ngươi tên là gì?". Tiểu linh thú hơi giãy dụa, Nhược Lam liền một tay ấn nó xuống đất, một tay giữ chặt cánh để nó không vùng vẫy được, thản nhiên quay đầu lại hỏi.

Băng Linh Huyễn Điểu hơi ghé mắt nhìn ra, khuôn mặt hơi có chút hồ nghi: "Không phải tên là Băng Linh Huyễn Điểu sao?".

Đưa mắt nhìn về phía Nhược Lam, chợt thấy ánh mắt nhìn mình có chút khinh bỉ, nó như hiểu ra rằng mình vừa nói một điều ngớ ngẩn, liền chữa ngượng: "Mấy cái tên khác quá tầm thường, ta không muốn dùng để đặt tên cho nó".

Nhược Lam không đợi nó nói xong liền quay đi, trong lòng không nhanh không chậm nghĩ: Hầy, nói mấy cái không cần thiết làm gì, chỉ cần nói một câu không có tên là được, ta cũng có phải là muốn tìm hiểu suy nghĩ của ngươi đâu?

Nàng thở dài một hơi, giữ tiểu linh thú mà Băng Linh Huyễn Điểu quý hơn vàng trên tay, mặc cho nó giãy dụa, thấp giọng nói: "Tên ngươi từ giờ là Điểu Điểu, biết không? Điểu Điểu!".

Điểu Điểu nghe nàng nói liền chớp chớp mắt, không giãy dụa nữa.

Nhược Lam lúc này mới mỉm cười hài lòng: "Ngươi không nói gì tức là đồng ý".

Quả thật Điểu Điểu cũng không phải là xấu lắm, nếu không nói là rất đáng yêu. Bộ lông bóng mượt mềm mại, xù lên như một cục bông, chân cánh ngắn ngủn, đôi mắt to tròn ngô ngố, mặc dù nàng biết nó chẳng ngây thơ. Nhưng nếu muốn dùng vẻ ngoài đáng yêu này để lừa nàng, không có cửa đâu! Một lần là quá quá đủ rồi, đừng mong có lần thứ hai!

Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Tên là một thứ rất quan trọng, phải có tên thì người khác mới nhớ tới ngươi được. Mặc dù mẹ không đặt tên cho ngươi, nhưng còn có ta đặt. Có điều từ giờ ta với ngươi không phải mối quan hệ bình thường, ta nói gì ngươi cũng phải nghe, rõ chưa?".

Nếu chưa nghe rõ, cứ nói để ta nhắc lại, chỉ cần ngươi làm đúng là được. Đương nhiên câu cuối cùng nàng chỉ giữ trong lòng. Nếu nói ra, không chỉ cái con tiểu linh thú này không chịu nghe nàng dạy bảo, mà còn có nguy cơ bị nó "dạy dỗ" lại, như thế thì thật mất mặt, nàng da mặt mỏng không chịu nổi đâu. Đang mải thị uy, Nhược Lam chợt thấy lạnh lạnh sau gáy.

Băng Linh Huyễn Điểu vô thanh vô tức xuất hiện phía sau, nàng cũng không biết có phải là lúc nó đến nàng đang say sưa chém gió hay không, tóm lại bây giờ nó đang đứng sau lưng nàng, sát khí ngùn ngụt, hàn khí ngút trời, làm cho trái tim nhỏ bé của Nhược Lam bị dọa một hồi, thót lên một cái. Vội đặt Tiểu Điểu Điểu xuống đất, nàng đổ mồ hôi lạnh, chầm chậm quay đầu lại, đối diện với nó.

Băng Linh Huyễn Điểu lông mày dính vào nhau hỏi: "Ngươi đang làm cái gì thế hả?".

Nhược Lam thấy trái tim mình giật lên thon thót. Nàng mím môi, đôi mắt hơi chớp, trong lòng không ngừng gào thét "Thảm rồi!", mặc dù chính nàng cũng không biết việc nàng làm có gì nghiêm trọng, chẳng qua khi nhìn Băng Linh Huyễn Điểu sừng sộ như vậy, đột nhiên lại có chút cảm giác bị áp chế.

Băng Linh Huyễn Điểu thấy nàng không nói gì thì càng tức giận, máu điên nổi lên, mặc dù nó là linh thú hệ băng thì cũng không thể ngăn Nhược Lam nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt sau lưng. Dựa theo độ lớn của "ngọn lửa", nàng có thể đoán được, đó là nó thật sự đã bị nàng chọc tức rồi. Cơ mà hay thật, nàng rốt cuộc đã làm gì nó chứ?

Nàng bận rộn với con nó cả ngày, một phút thư thả cũng không có, đâu thừa thời gian chọc ngoáy nó làm chi. Chẳng qua nàng mới nói chuyện với nó có một câu, nó sao có thể quy tội cho nàng, nàng thật sự vô tội mà! Đương nhiên, Nhược Lam cũng đã nghĩ đến khả năng nó bị những hành động "bắt nạt trẻ con" của nàng khích động. Nhưng dù thấy rồi thì sao?

Nàng nha, còn lâu mới thiếu cách đối phó với nó! Nhược Lam ngẩng lên nhìn Băng Linh Huyễn Điểu, vẻ mặt băn khoăn: "Ngươi sao thế?", vừa dứt câu thì đã lập tức tỏ ra sốt sắng nói: "Này này, ta ngồi bên này, ngươi ở bên kia, không hề động chạm gì tới nhau, ngươi tự nhiên hỏi ta như vậy là có ý gì?".

Nói xong, nàng còn cố tình nhìn nó bằng vẻ cảnh giác. Băng Linh Huyễn Điểu đang lửa giận phừng phừng, thấy nàng như vậy thì như bị một chậu nước có đá hắt vào mặt, ánh mắt nhìn nàng lại lần thứ n nổi rõ sự khinh bỉ không được che giấu.

Nhược Lam im lặng không nói, có điều trong lòng vô cùng vui vẻ vì đạt được mục đích, âm thầm cảm khái: Đại trí giả ngu, quả nhiên luôn luôn thích hợp!