Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 58: Em khi nào thì lại trở nên dè dặt hơn tôi




Show giải trí sẽ tiến hành ghi hình sau ba giờ nữa, các cô ngựa không ngừng vó chạy nhanh tới khách sạn đã được tổ chương trình đặt trước. Khinh Hoan thật sự là ngủ như chết, vẫn không tỉnh lại, Nam Ương cõng cô, ôm cô ngủ một đường đến cửa khách sạn, lại cõng cô vào trong sảnh.

Mới vừa vào trong sảnh liền nhìn thấy Minh Vãn Trừng đang chống eo đứng bên cạnh sô pha, cầm điện thoại cao mày ồn ào: "Chị ấy rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

Bên kia điện thoại tám phần là trợ lý của em ấy, cũng không biết là trả lời thế nào, Minh Vãn Trừng lại nói tiếp: "Không phải nói chị nhớ để ý chị ấy sao? Sao chị ấy một mình đi dạo phố đến hiện tại chị mới nói cho tôi biết? Cũng mấy tiếng trôi qua rồi, sắp khai máy rồi có biết không?"

Em ấy cắn răng, nghe đầu bên kia điện thoại giải thích linh tinh mấy câu, không kiên nhẫn ngắt lời: "Chị đừng nói nhiều như vậy làm gì nữa, lập tức báo cho tôi biết chị ấy đang ở đâu..... Chị ấy có ở cạnh chị không? Vậy thì mau đón chị ấy về a!"

Trên sô pha còn hai người đang ngồi, đưa lưng về phía cửa khách sạn, cho nên Nam Ương cũng không nhìn rõ mặt của hai người đó.

Một người trong đó bỗng nhiên đứng lên, là một nữ nhân trẻ tuổi dáng người yểu điệu, thoạt nhìn cũng không lớn hơn Khinh Hoan bao nhiêu, nửa khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên thanh lệ hệt như một đoá thuỷ tiên trắng nõn vừa nở rộ, đôi mắt hoa đoà ôn nhu thanh triệt tựa như suối lạnh trên núi chưa từng có ai ghé thăm. Cô ấy vỗ vỗ vai Minh Vãn Trừng, nhẹ giọng nói: "A Trừng, đừng gấp, Chúc Chúc còn chưa tới mà."

Minh Vãn Trừng thở dài, ánh mắt lung tung đảo quanh, đột nhiên thấy cách đó không xa Nam Ương đang cõng Khinh Hoan.

"Chị xem, không phải tới rồi sao?" Minh vãn Trừng lập tức thoải mái cười rộ lên, cọ cọ cọ chạy tới, từ xa đã lên tiếng chào đón Nam Ương, "Ai u, hai vị rốt cuộc cũng tới rồi, toàn tổ chỉ chờ có hai người các chị thôi đó, chị xem, Bạch lão sư với chị Tử Nghiên đều mắt trông mong mà ngồi đây chờ hai người này. Nhanh lên lầu cất đồ đi, xe của tổ tiết mục đang chờ ở cửa rồi."

Nữ nhân có đôi mắt hoa đào vừa nói chuyện với Minh Vãn Trừng kia gật đầu một cái với Nam Ương: "Chào cô, tôi là Sầm Tử Nghiên."

Một nữ nhân khác đang ngồi trên sô pha cũng đứng lên.

Bạch Cận Thu khoanh tay, cũng gật đầu với Nam Ương một cái. Cô ấy mang kính râm, kính râm lớn che đi hơn nửa khuôn mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy nửa quai hàm bén ngót và đường cong chiếc cằm duyên dáng. Cô mặc một chiếc áo sơ mi nhung tăm màu đen mềm mỏng khéo léo, da thịt lộ ra nơi cổ áo trắng nõn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vài vệt nếp nhăn nơi cổ phấn nền không che hết được. Đây là bộ dáng của nữ nhân đã tầm 40, cho dù khuôn mặt có bảo dưỡng tốt đến đâu thì chung quy cũng không thể che giấu được dấu vết thời gian.

Khi hình ảnh của cô cùng xuất hiện với Nam Ương, thì dáng vẻ 35 tuổi này của Nam Ương quả thực không bình thường.

Bất quá cũng còn may, hẳn là sau khi quay xong công tác hậu trường chắc chắn sẽ cà thêm một tầng lự kính nữa, lúc chiếc lên TV hẳn là sẽ không nhìn thấy rõ ràng như vậy.

Sầm Tử Nghiên quen biết với Khinh Hoan, trước đó các cô từng hợp tác trong một bộ phim, cũng thường xuyên cùng nhau tham gia các buổi dạ tiệc. Tuy rằng theo lý các cô là đối thủ của nhau, nhưng tính tình của hai người đều rất mềm ấm, cho dù Fan đôi bên có kéo dẫm la mắng nhau cỡ nào, hai người các cô đều ngầm là bạn rất tốt của nhau. Sầm Tử Nghiên nhìn thấy Khinh Hoan đang nằm trên lưng Nam Ương, tựa hồ như cũng muốn chào hỏi một tiếng.

Nhưng cô ấy vừa bước ra một bước liền cẩn thận dừng lại, nhẹ giọng hỏi Bạch Cận Thu: "Dì, tôi có thể chào hỏi cậu ấy một tiếng không?"

Bạch Cận Thu liếc nhìn bên kia một cái, không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.

Sầm Tử Nghiên hệt như một chú cún nhỏ được thả dây, bởi vì được chút tự do ngắn ngủi mà trong mắt nổi lên ý cười. Cô ấy đi đến trước mặt Nam Ương, nhìn thấy Khinh Hoan còn đang ngủ say, lễ phép hỏi Nam Ương: "Tôi có thể đánh thức cậu ấy không?"

Nam Ương hơi do dự, nhưng vẫn cho phép.

Sầm Tử Nghiên nhẹ nhàng vỗ vai Khinh hoan, gọi cô hai tiếng. Khinh Hoan từ từ cũng tỉnh lại, mơ hồ thấy bạn tốt trước mắt, khoé môi không ngăn được giương lên: "Tử Nghiên?"

Rất nhanh cô đã phát hiện mình đang nằm trên lưng Nam Ương, lập tức bảo Nam Ương thả mình xuống, một bên sửa sang lại quần áo, một bên cười nói với Sầm Tử Nghiên: "Tử Nghiên, đã lâu không gặp, hình như cậu gầy hơn trước rồi."

"Cậu còn ngủ, sắp khai máy rồi kìa," Sầm Tử Nghiên cười ngâm ngâm nhìn cô, "Bà chủ Nam cũng thật sự nuông chiều cậu, cư nhiên không gọi cậu tỉnh a." Nói xong, Sầm Tử Nghiêng nghiêng đầu nhìn lên đỉnh đầu Khinh Hoan, "Kẹp tóc rất độc đáo nha."

Khinh Hoan ngẩn ra.

Kẹp tóc?

Hôm nay cô ra ngoài có kẹp tóc sao?

Khinh Hoan nghi hoặc nâng tay lên thử sờ sờ đầu mình, thế nhưng thật sự là sờ được một vật lạ, lành lạnh, cưng cứng, hình như có hai miếng inox mỏng mỏng. Lại cẩn thận vuốt ve chút nữa, tìm được thân kẹp, cẩn thận tháo xuống.

Đó là một chiếc kẹp tóc hình con bướm với hai bên cánh được đính rất nhiều hạt cườm đầy màu sắc.

Khinh Hoan giương mắt nhìn về phía Nam Ương, quơ quơ con bướm trong tay về phía cô ấy: "Chị kẹp cho em đúng không?"

Nam Ương mặt vô biểu tình ừ một tiếng.

"..... Từ khi nào?"

Nam Ương nhàn nhạt liếc nhìn về phía khác, ".... Trên máy bay, lúc em ngủ."

Khinh Hoan dừng một chút, ngay sau đó, chút ưu sầu còn đọng lại nơi đáy mắt mềm mại hoà tan, đầu ngón tay co lại, nắm chặt con bướm đó trong lòng bàn tay. Nhìn nữ nhân lạnh lùng như băng tuyết trước mặt này, ôm lấy chút niềm vui nho nhỏ mà cô ấy mang đến cho cô, chợt thấy những gì không vui trước đó đều có thể tạm thời buông xuống.

Sầm Tử Nghiên lên tiếng nhắc nhở nói: "Nhanh lên lầu thu thập chút đi, chúng ta phải lập tức xuất phát rồi."

"Được," Lúc này Khinh Hoan mới chú ý thấy mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, cô biết bản thân không được chậm trễ nữa, vội nắm tay Nam Ương kéo theo vali cùng nhau vào thang máy lên lầu, đi được một lúc mới nhớ ra vội quay người lại chào hỏi với người ngồi trên sô pha, "A Trừng, Bạch lão sư, một lát nữa gặp."

Minh Vãn Trừng vẫy vẫy tay: "Sư phụ người nhanh lên!"

Khinh Hoan nắm tay Nam Ương vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, lúc này chỉ còn lại ba người các cô.

Khinh Hoan thấy không có người ngoài, lúc này mới đỏ mặt dùng sức nhéo tay Nam Ương, "Lần sau chị phải đánh thức em a, em còn không biết máy bay hạ cánh khi nào."

Nam Ương trầm mặc một lát, nói: "Em quá mệt, tôi chỉ là muốn để em nghỉ ngơi nhiều thêm một lát mà thôi."

"Sau khi quay xong hôm nay, tổ chương trình sẽ cho chúng ta thời gian ba ngày chuẩn bị sau đó mới xuất phát đi Thái Lan, đến lúc đó có thể nằm trên giường suốt ba ngày, còn sợ em không nghỉ ngơi tốt sao?"

Nam Ương nhìn cô, ánh mắt từ mặt cô chậm rãi dời xuống, dừng lại trên những ngón tay đang nắm lấy vali của cô.

"Ừm, sợ."

Nam Ương nhẹ giọng đáp.

Tiểu Diệp rùng mình một cái, không biết tại sao, hình như cô ngửi thấy được mùi khói xe thoang thoảng đâu đây.

Khinh Hoan thoáng nhìn Tiểu Diệp đang co ro trong góc hận không thể biến thành trong suốt, mặt đỏ lên: "Còn có người khác ở chỗ này đó!"

Nam Ương liếc nhìn Tiểu Diệp, thanh âm bình đạm như nước: "Tôi lại không biết, em khi nào thì trở nên dè dặt hơn tôi."

"Chị....." Khinh Hoan nhìn về phía Tiểu Diệp, mím môi, nói, "Tiểu Diệp, che lỗ tai lại."

Tiểu Diệp vội nhét ngón út vào hai bên lỗ tai mình, nghĩ nghĩ, dứt khoát nhắm mắt lại luôn, thanh tịnh.

Tuy rằng nhắm mắt rồi, nhưng Tiểu Diệp vẫn nhịn không được hơi hé mắt ra nhìn trộm hai người kia.

Chỉ thấy Khinh Hoan tiến về trước một bước, nói nhỏ bên tai Nam Ương cái gì đó, cũng không biết nội dung cụ thể là gì, nhưng mặt Nam Ương lập tức đỏ từ tai tới cổ, ánh mắt nhìn về phía Khinh Hoan hiếm thấy có vài phần hoảng loạn.

Khinh Hoan cong môi, đáy mắt vũ mị hiện lên ý cười đạt được.

Tiểu Diệp lắc đầu, thống khổ dùng sức nhắm mắt lại.

Cô rốt cuộc là còn phải ăn thêm bao nhiêu năm cẩu lương nữa đây?!

.

Trong lúc đang chờ Nam Ương và Khinh Hoan, Kỳ Dật cũng đã được đón đến đây.

Lúc Minh Vãn Trừng thấy cô ấy đang rảo bước tiến vào khách sạn liền nhào tới, hô một tiếng: "Chị!"

Kỳ Dật xách theo một cái túi, chặn ngang phía trước mình, chặn lại Minh Vãn Trừng đang muốn động tay động chận, "Cách tôi xa một chút."

"Chị đi đâu vậy? Sao lại không nói với em một tiếng?" Minh Vãn Trừng uỷ khuất hỏi.

Kỳ Dật thần bí cười cười, nâng túi trong tay lên, lấy từ bên trong ra một quyển tối hậu thư màu tím, quơ quơ trước mặt Minh Vãn Trừng: "Mua cho em thứ này."

Minh Vãn Trừng ngơ ngác nhìn quyển sách trong tay Kỳ Dật [ Đề thi tuyển sinh đại học 5 năm và đề thi mô phỏng 3 năm gần nhất ], há miệng thở dốc, một bụng lời nói bị nghẹn đến mức nửa câu cũng không nói ra được.

Việc này bắt đầu còn phải quay về thời điểm nửa tháng trước.

Chương trình sắp khai máy đến nơi nhưng việc ghép đôi của Minh Vãn Trừng vẫn chưa xác định được. Tổ chương trình [ Cùng nhau hưởng tuần trăng mật ] không ngừng thúc giục, thúc giục đến công ty của Minh Vãn Trừng, thúc giục Minh Vãn Trừng, thúc giục Nam Ương, thúc giục Mai Trọng Lễ. Minh Vãn Trừng cũng rất gấp, Kỳ Dật vẫn không cho cô đáp án chính xác, không đáp ứng cũng không cự tuyệt. Nếu không phải suy xét đến việc Kỳ Dật đi dạy cả ngày, Minh Vãn Trừng thật sự là hận không thể gọi cho cô ấy 24/24.

Một đêm nọ, Minh Vãn Trừng lại nơm nớp lo sợ gọi điện thoại cho Kỳ Dật.

"Chị ơi?"

Kỳ Dật đã về đến nhà, đang ngồi phê bài tập của học sinh, mở điện thoại chế độ loa ngoài nghe, "Ừm?"

"Chị, hôm nay chị cũng không cho em đáp án sao?" Ngữ khí của Minh Vãn Trừng nghe sắp khóc đến nơi rồi, "Đạo diễn đã nói với em rồi, nếu ngày mai còn không xác định được sẽ đổi em."

"Như vậy a." Kỳ Dật không tỏ ý kiến.

"Chị, chị đừng lúc nào cũng trốn tránh em, chúng ta chỉ là đi du lịch cùng bọn họ mà thôi, nếu chị không thích em, em có thể cách xa chị một chút, lúc chơi trò chơi sẽ tận lực không chạm vào chị. Nghỉ đông chị ở nhà một mình cũng rất nhàm chám a, sư phụ nói ba mẹ chị phải vài tháng sau mới trở về, em chỉ là không muốn để chị một mình...."

"A Trừng," Ánh mắt Kỳ Dật gắt gao nhìn bài thi trước mặt, bút đỏ vẽ một vòng phía sau một câu thơ, "Đôi tình nếu đã cửa trường, câu tiếp theo là gì?"

Minh Vãn Trừng ngẩn người, "...... A? Gì?"

Kỳ Dật lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Minh Vãn Trừng vẫn ngơ ngác: "Là gì a?"

"Đây là bài thơ cổ nhất định phải học thuộc trong lớp Ngữ văn cao trung năm 3," Kỳ Dật nhìn bài văn sai sót còn đang sửa của mình, ôn hoà cười cười, "Em xem, em không chịu đọc sách, ngay cả câu thơ đơn giản như vậy cũng không hiểu được."

"Chị, nếu chị đáp ứng em tham gia, em lập tức sẽ đi học thuộc!" Minh Vãn Trừng đáng thương vô cùng cầu xin, "Nếu chị chịu đến, đừng nói là học thuộc lòng mấy câu thơ cổ đó, sang năm chị muốn em tham gia thi đại học em cũng đều nguyện ý, thật sự!"

Kỳ Dật nhướng mày: "À, nếu em đã nói như vậy, tôi thật sự cũng muốn xem thử xem."

Minh Vãn Trừng há to miệng, không ngờ lại tự đào cho mình cái hố, chôn bản thân đến cổ rồi.

Vốn dĩ Kỳ Dật đang cảm thấy nửa muốn đi nửa lại không muốn đi, nhưng nếu Minh Vãn Trừng đã nói như vậy, cô ấy cũng rất tò mò liệu cái tên ngốc nghếch này có thật sự chuyên tâm học hành hay không. Một người là giáo viên thuộc dòng dõi thư hương như cô ấy, vui nhất là cứu vớt được một kẻ thất học. Mà Minh Vãn Trừng trùng hợp chính là một tên thất học ngay cả tiểu học cũng chưa học qua.

Vì thế từ ngày đó bắt đầu, Minh Vãn Trừng liền không hiểu sao lại gia nhập đoàn quân ôn thi đại học.

Kỳ Dật còn cho em ấy một tấm thẻ đếm ngược bài, hệt như những học sinh cao trung đang ôn thi đại học khác, yêu cầu em ấy mỗi ngày đều xem thời gian đếm ngược đến kỳ thi của mình.

Minh Vãn Trừng cắn răng, học thì học!

Chỉ cần có thể lừa được Kỳ Dật tham gia chương trình, em ấy bị liên lụy học thêm mấy thứ thì đã làm sao? Em ấy chỉ là chưa tiếp thu tri thức hiện đại mà thôi, em ấy cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ bằng vào chỉ số thông minh của mình còn rối rắm trong mớ chương trình học của đám nhóc kia sao?

Nửa tháng sau.

Minh Vãn Trừng đứng ở sảnh khách sạn cầm cuốn [ Đề thi tuyển sinh đại học 5 năm và đề thi mô phỏng 3 năm gần nhất ] rũ đầu, hồi tưởng lại mười mấy ngày trước bản thân người không bằng súc khổ bức học tập hàng ngày, hận không thể xuyên về nửa tháng trước sống sờ sờ xé cái miệng mình thành từng mảnh nhỏ.