Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 57: bà Chủ Nam Thật Ấu Trĩ




Sáng sớm hôm sau, Nam Ương phát hiện Khinh Hoan ngủ không ngon giấc.Lúc đánh răng liên tục ngáp, trên đường ra sân bay cũng ngáp, khi làm thủ tục lên máy bay cũng ngáp.Bởi vì đây là chuyến bay tham gia chương trình giải trí nên tin tức lịch trình lần này đã sớm được tiết lộ với Fan. Sây bay hiện tại có rất nhiều Fan đến tiễn cô, họ giơ đủ loại biển tiếp ứng, hàng trăm món quà lớn lớn bé bé không muốn sống thảy lao về phía lòng ngực Khinh Hoan, Tiểu Diệp ở bên cạnh cũng không ngừng nhận lấy, đồ trong khuỷu tay đã sớm to bằng một ngọn núi nhỏ.Những Fan hâm mộ chịu trách nhiệm chụp ảnh đều mang theo nhiều thiết bị lớn nhỏ khác nhau, ống kính camera to dài đến độ chạm cả vào mặt Nam Ương.Fan CP cũng xuất hiện ở đây. Có một số bạn Fan đáng yêu trên cổ quàng khăn tiến ứng có ghi dòng chữ Bà chủ Nam, có một số Fan nhìn thấy Nam Ương như si như dại mà nhanh chóng chụp rất nhiều ảnh.Sau khi qua cửa kiểm an đã có thể thanh tịnh hơn chút, nhưng vẫn có rất nhiều Fan thần thông quảng đại tới mức qua được cửa kiểm an vây quanh các cô. Còn hơn nửa tiếng nữa là cất cánh, các cô ngồi ngay khu vực chờ để đợi lên máy bay, Nam Ương không rên một tiếng mở Kindle lên xem, Khinh Hoan đứng lên lấy trong túi ra bọc kẹo đã được chuyển bị sẵn chia cho các Fan.Mới lúc đầu việc phát kẹo cho người hâm mộ ở sân bay là do công ty yêu cầu cô làm như vậy, nhưng sau này sau khi nhân khí cô đã ổn định rồi, công ty cũng không yêu cầu cô làm như vậy nữa. Những mỗi lần cô vẫn đều sẽ mang một túi kẹo hoặc một túi đồ ăn vặt lớn, phân cho những cô gái nhỏ vì muốn nhìn thấy cô mà ngay cả ăn sáng cũng đều không rảnh ăn này.Trong lòng các Fan cảm thấy vô cùng cảm động, cho nên thường xuyên đăng bài bày tỏ với cô, mỗi một bài đều kèm theo mục từ 'ôn nhu khắc vào trong xương cốt'.Trong giới giải trí này còn có bao nhiêu nghệ sĩ đỉnh lưu có thể mỗi lần ra sân bay đều tự tay mình phát kẹo cho fan?Máy bay cũng bắt đầu kiểm vé, Khinh Hoan cũng đưa cho Fan phần kẹo cuối cùng, nở nụ cười công thức tạm biệt Fan. Tiểu Diệp đem quà Fan tặng giao cho vệ sĩ, vội vàng đi theo phía sau hai người kiểm vé.

Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù mà công ty không mua được vé khoang hạng nhất, nhưng tổ tống nghệ bên kia lại thúc giục quá gấp, cho nên lúc này đâu cô khó có được mà ngồi khoang hạng phổ thông. Khoang máy bay chật hẹp một nhóm người chen chúc nhau trong đó, ngược lại lại có chút cảm giác náo nhiệt, rất nhiều người chú ý thấy minh tinh đang ở đây, sôi nổi quay đầu lại nhìn về phía bên này.Vé của ba người ngồi liền bên nhau, dựa theo vị trí ghi trên vé thì Nam Ương ngồi gần cửa sổ, Khinh Hoan ngồi ở giữa, Tiểu Diệp ngồi cạnh lối đi. Nhưng đến lúc ngồi xuống, Nam Ương vịnh ghế cạnh lối đi nhìn về phía Khinh Hoan nói: "Em ngồi cạnh cửa sổ đi."Cô ấy biết Khinh Hoan thích nhìn lúc máy báy cất cánh xuyên qua tầng mây, cho nên bình thường đều nhường vị trí cạnh cửa sổ cho cô.Không còn Fan xung quanh nữa, Khinh Hoan rốt cuộc cũng có thể dở xuống nụ cười đã giằng co hồi lâu, vô lực đi đến chỗ ngồi ở giữa ngồi xuống.Nam Ương cũng ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô thắt kỹ đai an toàn, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay không ngắm mây sao?""Không ngắm," Khinh Hoan lắc dầu, mệt mỏi nghiêng người tựa đầu lên vai Nam Ương, giọng nói biếng nhác, "Em buồn ngủ quá.""Ừm, vậy ngủ một lúc đi."Nam Ương vương tay kéo tấm che xuống.Khinh Hoan ôm lấy cánh tay trái của Nam Ương, vùi mặt thật sâu vào áo sơ mi trắng của cô ấy, ngửi mùi hương hoa mai thoang thoảng, thanh âm rầu rĩ truyền từ áo sơ mi đến: "Nam Ương, em rất nhớ chị."Khoé mắt Nam Ương cong cong, vương tay nhẹ xoa mái tóc quăn dài của Khinh Hoan, "Không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao?""Ừm," Khinh Hoan ngẩng đầu lên, khoé môi câu lấy nụ cười vũ mị, "Nhưng rất kỳ quái a, rõ ràng chị vẫn luôn ở bên cạnh em, nhưng em lại rất nhớ chị."Nam Ương cười nhạt."Chị thì sao?" Đôi mắt ôn nhu của Khinh Hoan nheo lại, "Chị có nhớ em không?"Nam Ương mím môi, chỉ ôn thanh đáp: "Em vẫn luôn ở cạnh tôi mà.""Nhưng mà, chẳng lẽ chị không cảm thấy, mỗi giây không được gặp đối phương thôi cũng nhớ nhung vô cùng sao?" Ngón tay Khinh Hoan xoa xoa cánh tay Nam Ương, chậm rãi di chuyển đến cổ tay áo, từ giữa cúc cổ tay áo luồn vào trong nhẹ nhàng gãi làn da cánh tay cô ấy, "Nam Ương, mỗi giây không được nhìn thấy chị, em đều rất nhớ chị."

Nam Ương mẫn cảm, hơn nữa trong khoang phổ thông có quá nhiều người, tuy hành động của Khinh Hoan không coi là quá phận, nhưng cô ấy vẫn lập tức đè tay cô lại, lỗ tai ửng đỏ: "Đừng."Khinh Hoan nhìn những ngón tay thon dài của cô ấy phủ trên mu bàn tay mình, đuôi mắt chua xót nhíu lại.Cô hiện tại đã không còn nghĩ thông một số việc nữa.Tỷ như, Nam Ương trước mắt, là bởi vì rụt rè không cho phép cô chạm vào cô ấy ở nơi công cộng, hay bởi vì trong lòng nhớ đến người xưa, theo bản năng phản cảm sự tiếp xúc của mình?Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy bỗng nhiên nhớ đến chuyện cũ như vậy?Là trên bàn cơm? Hay là do bày trí trong phòng ngủ?Khinh Hoan lại vùi đầu vào sơ mi trắng của Nam Ương, răng nhẹ cắn vào lớp vải phía trên.Những món trên bàn ăn ngày hôm qua cả đời này cô cũng sẽ không làm lại. Những thú bông trong phòng ngủ cũng vậy, sau khi trở về cô sẽ ném hết toàn bộ.Mang theo đầu óc đầy những suy nghĩ hỗn loạn, cô mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.Trong nháy mắt khi Nam Ương cảm nhận được Khinh Hoan cắn quần áo mình, cô ấy liền biết đứa nhỏ này một lát nữa ngủ sẽ lại chảy nước miếng. Một tay cô ấy lấy khăn giấy từ trong túi ra, cẩn thận lót dưới cằm Khinh Hoan.Lúc đang lót khăn dưới cằm Khinh Hoan, hàng phía trước bỗng nhiên thò ra một cái đầu nhỏ.Một cô bé nhìn qua chỉ mới bảy tám tuổi đang tựa mình vào lưng ghế, hai mắt sáng lấp lánh nhìn các cô. Cô gái nhỏ đáng yêu cột tóc đuôi ngựa, còn được kẹp một chiếc kẹp hình con bướm, vừa di chuyển một chút thôi, cánh bướm được điểm năm màu hạt kim tuyến khác nhau liền nhấp nháy nhấp nháy vui mắt.Nam Ương rất thích trẻ con, đặt biệt là những đứa trẻ đáng yêu. Cô ấy thấy xung quanh không có ai nhìn mình liền cười với cô gái nhỏ phía trước một cái.Cô bé đỏ mặt, trong thanh âm non nớt nhẹ nhàng nói với cô ấy: "Chị ơi, em là Fan CP của hai chị đó."Độ cung nơi khoé môi của Nam Ương cứng đờ.Trẻ con bây giờ cũng biết đến Fan CP rồi sao?"Em có biết CP có nghĩa là gì không?" Nam Ương cảm thấy tò mò, lúc trước khi cô ấy chủ động tìm hiểu cái từ này cũng không biết ý nghĩa của nó là gì.

"Chị của em đã nói cho em biết rồi, nếu thích nhìn hai người ở bên nhau, đó chính là Fan CP của bọn họ." Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, cười tươi đến độ hai cái má lúm đồng tiền hõm sâu, "Em đặc biệt thích xem hai người các chị ở bên nhau, xem trên điện thoại của mẹ. Có đôi khi các chị sẽ lên hot search, em liền không ngừng ấn thích, ấn thích, ấn thích, hy vọng có thể đẩy tin của hai chị lên cao thiệt là cao, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy hai chị."Nam Ương nhịn không được mỉm cười.Mẹ của cô bé ở bên cạnh cũng quay đầu lại, vẻ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, chúng tôi quấy rầy cô rồi." Nói xong, cô ấy liền ôm cô bé trở về, nhỏ giọng căn dặn: "Sắp bay rồi, còn không cài kỹ đai an toàn đi à?"Cô gái nhỏ giãy giụa: "Từ từ đã mẹ."Cô bé lại bò lên chỗ tựa lưng, bàn tay nho nhỏ sờ lên đầu mình, tháo kẹp tóc cánh bướm lấp lánh của mình xuống, duỗi tay đưa cho Nam Ương: "Chị ơi, bướm nhỏ này tặng cho chị."Nam Ương không nhận lấy, chỉ cong mắt hỏi: "Em đưa bướm nhỏ cho tôi rồi, vậy em sẽ không có nữa."Cô gái nhỏ lắc đầu: "Em còn một con nữa, trong hộp trang điểm ở nhà ấy. Chị ơi, con này tặng cho chị đó."Nam Ương nhìn về phía mẹ cô bé, bắt đầu dò hỏi: "Tôi có thể lấy không?"Cô ấy sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Nam Ương sẽ chủ động hỏi mình loại vấn đề nhỏ thế này, vội gật đầu không ngừng: "Đương nhiên rồi, một cái kẹp tóc mà thôi, cô thích thì có thể tuỳ tiện lấy.""Ừm."Nam Ương nhận lấy kẹp tóc, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh bướm.Cô bé thấy cô ấy nhận lấy liền nở nụ cười thoả mãn, ngoan ngoãn để mẹ mình ôm mình trở về chỗ ngồi.Nam Ương cầm kẹp tóc hồi lâu. Đó là một chiếc kẹp rất bình thường, bỏ ra hai đồng là có thể mua được ở sạp bán ven đường, chất liệu inox, cánh bướm hai bên được gắn với thân kẹp bằng hai sợi lò xo nhỏ, trên cánh được trang trí đủ loại hạt kim tuyến đầy màu sắc, hơi động một chút thôi, cánh sẽ không ngừng tung bay.Nam Ương sờ cánh kim loại của nó.Bên cạnh cánh bướm có cái gì đó nho nhỏ nhô lên, đầu ngón tay không cẩn thận mơn trớn đưa qua đã bị quẹt trầy một miếng nhỏ.Nam Ương cau mày nhìn ngón tay mình đổ máu, không khỏi thầm than, tại sao thứ này có thể lên máy bay còn cây BM47 của mình lại phải gửi vận chuyện riêng mới được. Ít nhất thì con dao kia trước nay chưa từng làm cô ấy bị thương.Cô ấy cầm ngay chỗ bén nhọn nhô lên, vận chút nội lực làm phẳng chỗ nhô lên đó, sờ một lúc lâu, xác nhận không thể làm bị thương người nữa mới vừa lòng gật gật đầu.Khinh Hoan đang ôm cánh tay ngủ khẽ hừ một tiếng.Nam Ương nhìn khuôn mặt đang ngủ mê kia, đôi môi mím chặt bỗng nhẹ cong nụ cười, nâng tay lên, cẩn thận kẹp kẹp tóc hình con bướm đó lên tóc khinh Hoan.Cánh bướm chấn động rung mãnh liệt, điểm xuyến lên mái tóc quăn dài tinh xảo đầy quyến rũ, hệt như m con mòng biển vừa đập cánh đậu trên làn sóng Thanh Hải thường nhìn thấy trong kiểu thuê vải cổ điển Nishijin, trang nhã như một bức tranh Nhật Bản.Theo thời gian trôi qua, đôi cánh kia cũng chậm rãi dừng lại. Nam Ương nhìn chằm chằm đôi cánh đã dừng lại ấy, không hề chớp mắt, mắt cũng không thèm chớp.Sau một lúc lâu cô ấy khẽ mở môi, hơi nghiêng vai thổi phù vào cánh bướm một cái.Được gió trợ giup cánh bướm kia lại vui vẻ rộn ràng đập hai cánh nhỏ, đón lấy ánh sáng rực rõ từ tầng bình lưu phản chiếu vào đôi mắt biết cười của Nam Ương.Tiểu Diệp ở một bên uống cà phê xấu hổ.Bà chủ Nam thật là ấu trĩ.Một giờ sau, máy bay đã đến sân bay Hạo Kinh.Lần này kỹ thuật bay của phi công rất tốt, lúc chạm đấy không có chút cảm giác chấn động nào. Trong khoang máy bay bắt đầu truyền đến loa báo, nhắc nhở hành khách ổn định sau đó mới cởi bỏ đai an toàn. Thanh âm thông báo không nhỏ, người trên máy bay cơ hồ đã không còn ai ngủ nữa, trừ bỏ Khinh Hoan ôm lấy cánh tay Nam ƯƠng còn ngủ đến bất tỉnh nhân sự.Cửa máy bay đã mở, trong khoang vang lên tiếng nói cười vui vẻ của hành khác.Tiểu Diệp đưng lên trước, che chắn cho Nam Ương và Khinh Hoan. Rất nhiều người lúc đi ngang cũng tò mò nhìn về phía bên này, có mấy cô gái muốn đến ký tên, nhưng đều bị khuôn mặt hung dữ của Tiểu Diệp doạ sợ.Mọi người trong khoang đã ra gần hết, Tiểu Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người chuẩn bị đánh thức Khinh Hoan.Nam Ương lại giơ tay ngăn cô lại, "Để em ấy ngủ thêm một lát nữa, tôi cõng em ấy ra ngoài."

Tiểu Diệp, người bị thồn một miệng đầy cẩu lương cười khúc khích, chừa cho Nam Ương đủ không ra để đi ra.Nam Ương cởi bỏ đai an toàn của Khinh Hoan, đỡ lấy cánh tay cô, đặt cô lên lưng mình, thuận thục cõng cô ra ngoài. Hai người chen qua lối đi hẹp dài, lúc đi đến cửa khoang, tiếp viên hàng không đứng ở nơi đó ngốc lăng nhìn các cô.Hạo Kinh hôm nay là một ngày nắng.Ánh mặt trời ấm áp phủ xuống, vuốt ve vầng trán của những lữ khách mới vừa xuống máy bay hoặc những người con xa xứ về quê nhà mình.Nữ nhân thanh lãnh mặc sơ mi trắng vững vàng đạp lên từng ô cầu thang đi xuống, nện bước không nhanh không chậm, đâu vào đấy. Trên lưng cô ấy là một nữ nhân xinh đẹp đang say giấc nồng, mái tóc quăn dài rũ xuống, bọc lấy sơ mi trắng của cô ấy, hệt như một vệt màu nhỏ xuống làn nước trong văn vắt. Theo động tác bước xuống cầu thang của cô ấy, chiếc kẹp tóc cánh bước độc đáo trên máy tóc quăn của nữ nhân vẫy cánh, dưới ánh mặt trời từ xa nhìn lại, thế nhưng thật sự giống hệt như một con bươm bướm đậu trên tóc cô.