Nhất Thế Thành Danh

Chương 21




Trò đùa "cởi - quần - lót" dọa sợ Hà Tu Ý, anh chỉ ngồi bàn bài một lần thì không dám ngồi nữa, nhiều lắm là ngồi ở phía sau Tả Nhiên học tập kỹ xảo.
Nhìn hai lần, Hà Tu Ý cũng dần dần sờ đến một ít kĩ thuật.
Đến lần thứ ba nhìn tiếp, anh nghe thấy Tả Nhiên hỏi mình: "Như thế không chán à? Tự mình chơi mới vui chứ?"
Hà Tu Ý trầm mặc một chút: "Vẫn không được." Nếu không không chừng ngày nào đó quần lót nằm ở trên tay đối phương.
"Tạm thời không cần quần lót của anh."
"Cái gì gọi là "tạm thời"?"
"Ý trên mặt chữ."
"......" Hà Tu Ý nói, "Đêm nay tôi nhìn nhìn —— đêm mai chơi."
"Ừ."
Lúc này, trợ lý âm thanh kêu lên: "Ảnh đế, mỗi ngày đều là anh thắng, rất vô vị. Đánh bài thắng một ngày quỳ một ngày mới có lí thú."
Ở trong hoạt động đánh bài, nhân viên công tác đoàn phim cũng hiểu biết Tả Nhiên hơn. Tính cách Tả Nhiên lãnh đạm, ít nói, ở phim trường rất ít giao lưu với người khác ngoài Lý Triều Ẩn. Mạc An ngay từ đầu tổ chức chơi trò Texas Poker, kỳ thật cũng chỉ là tượng trưng hỏi hỏi Tả ảnh đế, chưa từng trông cậy vào đối phương sẽ đến. Ai ngờ Tả Nhiên thái độ khác thường, thế mà lại đáp ứng luôn.
Vì phòng ngừa chơi xấu, qua mỗi ván mọi người lại tráo bài.
Nhưng mà Tả Nhiên lại có phương pháp tính toán khác, căn bản là khó lòng phòng bị. Bằng vận may đương nhiên có thể thắng ngẫu nhiên, nhưng không có khả năng lâu dài, tính toán càng nhiều, kết quả xác suất thắng càng nhiều.
Vì thế, mọi người trong đoàn phim lại có quái chiêu —— mỗi ngày trước khi chia bài, số lượng mạt chược của Tả Nhiên chỉ được bằng một nửa người khác. Tuy là như thế, Tả ảnh đế hắn vẫn như cũ luôn là người thắng.
"Vậy sao." Tả Nhiên giương mắt nhìn động tác tráo bài của Mạc An, "Như thế thì...... Chơi kiểu khác đi."
"Hở?"
"All In." Tả Nhiên dùng tay chống cằm, "Còn chưa đấu võ, số lượng mạt chược của tôi chỉ là một nửa của mọi người. Tôi lấy bài trước, mọi người cùng đánh là được. Cho dù thua, mọi người cũng còn dư lại một nửa mạt chược, nhưng nếu thắng, thì có thể đá tôi ra ngoài bàn bài."
"Thầy Tả," Trương Tiêu Mậu đóng vai chị dâu Tống Chí hỏi, "Anh chắc chắn phải nói lời này trước khi chia bài à?"
Tả Nhiên nói: "Như vậy không phải tốt sao."
"Được được được, đừng đổi ý!"
"Ừ, không đổi ý."
Bởi vì không ai chia bài, mọi người đoàn phim lấy ám bài. Tả Nhiên đưa tay sờ một tấm, xốc lên một góc nhìn nhìn: Cơ đỏ 5.
"Thầy Tả, thế nào?" Trương Tiêu Mậu hỏi.
Giọng Tả Nhiên không có phập phồng: "Rất nhỏ." Ở trong bài Texas Poker, 2 nhỏ nhất, 3 tiếp theo, tiếp theo đó là 4, 5.
Mấy người khác lập tức vui vẻ: "Thầy Tả, không tìm đường chết sẽ không phải chết!" Ở trong bài Texas Poker, có thể tạo thành đồng hoa thuận, tứ điều, đồng hoa, Thuận Tử, tam điều rốt cuộc vẫn là số ít, phần lớn chỉ là hai đôi, thậm chí một đôi. Rất nhiều khi, mọi người chỉ là xét khả năng thua của ai là nhiều nhất, mà đôi 5 không thể nghi ngờ không có lực cạnh tranh gì, chỉ có thể kí thác hy vọng ở những ám bài khác.
Đến đợt thứ hai sờ bài, Tả Nhiên đột nhiên quét mắt qua Hà Tu Ý: "Anh tới giúp tôi sờ đi."
Hà Tu Ý: "......?"
Tả Nhiên cầm tay vẫn luôn đặt lên đùi của Hà Tu Ý để lên bàn: "Anh tới giúp tôi sờ đi."
Trương Tiêu Mậu hì hì cười ra tiếng: "Vận may của Hà Tu Ý siêu thối."
Hà Tu Ý: "......"
"Không sao," Tả Nhiên dứt khoát đặt mười ngón tay ở bên nhau, đặt ở bên cạnh bàn, nói rõ mình sẽ không sờ bài, "Đến đây đi."
"À." Hà Tu Ý cũng không ngượng, đưa tay cầm một lá bài, "Này."
Tả Nhiên nhìn: Cơ đỏ 3.
Hà Tu Ý cũng thò lại gần, nghển cổ nhìn: "......"
Còn nhỏ hơn 5............
Y nói: "Ngại quá......"
"Không sao."
Mọi người vừa nhìn đã biết hai tấm bài của Tả Nhiên đều nhỏ, hơn nữa còn không thành đôi.
Tấm minh bài đầu tiên: Cơ đen 9.
Hà Tu Ý: "......"
Minh bài thứ hai: Cơ đen 7. Hà Tu Ý nhận thấy được, Mạc An tựa hồ trở nên cực kì khẩn trương —— khóe miệng anh ta cười, nhưng đường cong lại cứng đờ.
Hà Tu Ý: "......"
Minh bài thứ ba: Cơ đỏ 8.
Hà Tu Ý: "......"
Đến đây, Mạc An đột nhiên cười lớn một tiếng: "Ôi, Thượng Đế ơi, không thể tưởng tượng nổi!" "Tôi quả thực không thể tin được hai mắt của mình!" "Nhìn qua đáng yêu cỡ nào chứ!" Vì thế tất cả mọi người đều biết, anh ta tạo thành một Thuận Tử —— không phải 5, 6, 7, 8, 9, thì là 7, 8, 9, 10, J, còn không nữa thì là 6, 7, 8, 9, 10. Nếu chỉ là hai đôi, hoặc là một tam điều, anh ta không đến mức kích động như vậy.
Texas Poker, trong tay mỗi người có hai ám bài, trên bàn còn có năm tấm minh bài. Chờ tiến vào giai đoạn ngả bài, mỗi người chọn ba minh bài của mình, phối hợp với hai lá bài trong tay, tạo thành năm tấm, so lớn nhỏ với người khác. Mạc An không cần chờ hai tấm cuối cùng, đã tạo thành một cái Thuận Tử.
Minh bài thứ tư: Rô K.
Vẫn là...... Chẳng tạo thành được cái gì, thậm chí đôi hai cũng không. Hà Tu Ý rất thất vọng, anh cũng nói biết tại sao lại sốt ruột thay cho Tả Nhiên.
Nghe thấy Hà Tu Ý thở dài một hơi, Tả Nhiên đột nhiên đưa tay, vỗ vỗ tay đối phương: "Không sao đâu."
Minh bài cuối cùng: Cơ đỏ A.
Mạc An lật qua ám bài quăng ở trên bàn: "Một Thuận Tử! 6, 7, 8, 9, 10! Tả ảnh đế à, lần đầu tiên liền thua hết phớ hôn?" Tả Nhiên luôn nghiền áp mọi người, lúc này thua lớn, tìm đường chết, kết quả thật đúng là game over, làm anh ta có loại cảm giác đặc biệt vui sướng.
"Gấp cái gì," Tả Nhiên duỗi tay qua, lấy ra "Cơ đỏ 7", "Cơ đỏ 8" và "Cơ đỏ A" ở minh bài, sau đó mở ra "3", "5", "Mạc An, anh quên đồng hoa rồi."
Đồng hoa, phải có năm bài có màu sắc và hoa văn tương đồng. Hà Tu Ý cẩn thận xem xét, phát hiện...... Tả Nhiên...... Thật sự...... Là đồng hoa.
Bảy tấm bài, năm cái cơ đỏ.
Cũng không biết là vì sao, khi chơi Texas Poker là lúc, tay mới luôn chú ý con số —— có hai tấm giống nhau không, có ba tấm giống nhau không, có năm tấm giống nhau không, thường xuyên sẽ xem nhẹ màu sắc và hoa văn.
Mới vừa rồi Mạc An còn kêu to hét lớn, hấp dẫn không ít lực chú ý, Hà Tu Ý không phát hiện. Mạc An tạo được một cái Thuận Tử, rất kích động, trong lòng cảm thấy mình thắng chắc —— tỉ lệ đồng hoa quá thấp, mà vừa có đồng hoa vừa có Thuận Tử, loại chuyện này trước này không xuất hiện quá nhiều.
Trương Tiêu Mậu thở dài: "Vận may của Hà Tu Ý siêu thối, khen ngược cho anh."
"Ai bảo là phu thê chứ."
"Đúng đúng đúng đúng, cp cp." Trương Tiêu Mậu là con gái, luôn chú ý tới những chỗ kì cục, "Năm lá cơ đỏ này, 3, 5, 7, 8, A, đổi trình tự chính là 53871, đọc lên là "Anh muốn ôm hôn em", há há há há há."
Tả Nhiên nâng mắt nhìn Trương Tiêu Mậu: "Được, nói rất hay."
Trương Tiêu Mậu cảm thấy không tốt —— loại vui đùa này, đương sự có thể đùa, những người khác tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút. Tuy nhiên Tả ảnh đế hình như cũng không có tức giận, khóe miệng còn hiếm thấy mà nhẹ cong lên.
"......" Hà Tu Ý biệt nữu một chút.
Lại tới nữa......
Tả Nhiên thường trêu đùa ngoài lúc diễn, làm cho Hà Tu Ý cũng luôn lúc kinh lúc sợ, tinh thần sắp bệnh.
Tỷ như ngày đó, Tả Nhiên muốn gửi công văn cho anh. Lúc ấy Tả Nhiên tìm Hà Tu Ý ở danh bạ WeChat, Hà Tu Ý tựa hồ thấy...... Tả Nhiên đưa vào sau "Tu ý" một đống lớn liên từ, có một từ "Vợ nhỏ". Lúc ấy anh ngây người, ngẩng đầu nhìn Tả Nhiên, phát hiện đối phương không có phản ứng gì, con ngươi vẫn lãnh đạm như cũ, vì thế biết mình nhìn lầm, quả thực hổ thẹn khó làm, không chỗ dung thân.
.........
Sau sự kiện sờ bài, tiến độ quay tiến tới hai lần biến cố của anh Tống Chí.
Vì mua thêm đồ đạc, anh hai Tống Chí mang theo con anh ta đi đến cửa Lâm gia muốn lão thái gia trả lại đồng bạc, không nghĩ tới con động tay động chân với người ta, cuối cùng bị quăng vào đại lao. Sau đó, con thứ hai chạy trên bàn ở trường học, ngã xuống dưới góc bàn, từ đây không thể sinh dục, vợ cũng vì thương tâm quá độ không thích hợp mang thai.
Du Vu Thi diễn phi thường kinh người. Anh ta trình bày tâm tình của anh Tống Chí "liên tiếp gặp phải vận rủi, khiếp sợ, nghi hoặc, khó có thể lý giải, nhưng mà vẫn phải tiếp tục sống" rất nhuần nhuyễn.
Hà Tu Ý ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại lần nữa cảm khái, nếu Du Vu Thi có thể sớm "tỉnh ngộ" một chút có bao nhiêu tốt, như vậy cũng không đến mức bị đạo diễn chụp mũ "lười", từ tiền đồ vô hạn đến mờ nhạt trong biển người.
Anh thiệt tình biểu đạt ý thích của mình với Du Vu Thi.
Cuối cùng, Hà Tu Ý nói câu: "Cùng nhau cố gắng. Anh 33 tuổi, tôi 29 tuổi, đều chưa muộn." Vì làm bạn, chăm sóc mẹ, Hà Tu Ý cũng từng chậm trễ 6 năm.
Không nghĩ tới, những lời này lại đột nhiên chạm đến giới hạn của người đại diện của hắn. Đối phương trào phúng mà cong khóe miệng nói: "Còn muốn cố gắng như thế nào nữa?"
Hà Tu Ý: "...... Hả?"
"Còn muốn cố gắng như thế nào nữa? Du tử năm 2010 khi treo dây thép bị đụng chạm, vì không làm chậm tiến độ, mang theo vết thương cột sống kiên trì diễn xong. Bây giờ diễn viên trẻ bị xước da cũng phải tìm người thế thân, Du tử bị thương cột sống, lại vì nhân vật tha thiết ước mơ kia lựa chọn kéo dài thời hạn trị liệu. Diễn xong lại thương nặng thêm, tĩnh dưỡng suốt một năm rưỡi."
Hà Tu Ý: "......?"
Anh không rõ, đều như vậy, đạo diễn bộ điện ảnh vì sao còn nói "Lười".
Người đại diện tựa hồ biết anh muốn hỏi cái gì, có thể là đã trả lời quá quá nhiều lần: "Chỉ cần nhìn xem video, thì có thể hiểu rõ, năm 2011 nói Du tử ' lười ', căn bản không phải ý kia. Đạo diễn nói, Du tử rất cần cù, nhưng mà người quá thành thật. Diễn viên khác đều sử dụng vị trí, góc độ, biểu tình vân vân cực lực tranh màn hình, thể hiện bản thân, Du tử thì không, nếu chịu tranh còn có thể càng hồng. Một vài thằng khốn che trời lấp đất hắc cậu ấy, cho tới bây giờ còn có rất nhiều người hiểu lầm." Hai năm kia thế bay lên của Du Vu Thi cực kì mạnh, chắn đường không ít người.
"......"
"Du tử ở nước Đức trị liệu một năm rưỡi, trong lúc lại ra cái việc "lười", sau khi trở về nhân khí trượt xuống, tài nguyên xuống dốc không phanh. Hơn nữa, bởi vì chịu trọng thương, mới vừa tái xuất hai năm...... Đóng phim có chướng ngại tâm lí, có vài chỗ không thể nhập vai, vì thế liền thành cái gì mà "Thương Trọng Vĩnh", cái gì niên thiếu thành danh sau lại tự mình trụy lạc, xa hoa dâm dật, ngợp trong vàng son...... Thật con mẹ nó......" Anh ta trơ mắt nhìn Du Vu Thi từ đỉnh núi nhảy vào đất trũng, hao hết khả năng suốt đời, cũng không thể làm đối phương đứng dậy lần nữa trong vòng điện ảnh luẩn quẩn từng cho cậu ta tất cả vinh quang cũng hất cho cậu ta vô số sỉ nhục.
"......"
"Cho nên, còn muốn cố gắng thế nào nữa?"
Hà Tu Ý nói: "...... Xin lỗi."
Người đại diện dừng một chút: "Ngại quá...... Cậu có ý tốt. Chỉ là mấy năm nay có người trong tối ngoài sáng nói Du tử sa đọa, nhiều lần, nhắc tới là tức...... Aiz."