Chương 63: Giao Tranh Nổ Ra!
"Hừ! Đúng là khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi tuy trẻ tuổi mà công lực đã là Tam Lưu Cao Thủ, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là trẻ ranh hỉ mũi chưa sạch!" Ngạo Linh tức giận tiến lên trước một bước, tay trái cầm một bình khí độc, thả rơi xuống đất, một tiếng vỡ nát của thủy tinh vang lên, khí độc trong bình tản mát ra, bất quá do khí độc này nặng hơn không khí, nên chỉ chìm nổi sát dưới đất, tay phải cầm gậy gỗ gõ nhẹ, khí độc như bị một luồng xung kích, tản ra xung quanh, hễ cứ có loài độc vật nào lại gần mà ngửi phải khí độc thì sẽ vong mạng.
Nói thì rườm rà phức tạp, trên thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt, làm xong mọi việc, Ngạo Linh nói: "Giao chiến mà có những con vật này thì ngán chân lắm, để lão phu dọn dẹp một chút!"
Bạch Lang chau mày, trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên là Vạn Độc Cung, khả năng sử dụng độc hết sức phi phàm, phải cẩn thận mới được!"
Họa Vân nãy giờ vẫn làm một bộ thản nhiên, hắn bước lên một bước, nhàn nhạt nói: "Thiết nghĩ nếu bây giờ ta ra tay, không biết ngươi có chống đỡ nổi!?"
Lời vừa nói ra, khiến con ngươi của Bạch Lang co rụt, bước chân âm thầm lùi về sau, tất nhiên hành động này không thể qua mắt được Họa Vân, hắn phi người về trước, hữu thủ nhẹ nhàng hất lên, công kích đến Bạch Lang.
Cả cánh tay của Họa Vân lả lướt nhẹ nhàng, tựa như của thiếu nữ, nhưng Bạch Lang biết, ẩn tàng dưới sự nhẹ nhàng ấy lại là một kình lực vô cùng mạnh mẽ.
Chênh lệch thực lực quá xa, không cách nào chống đỡ, nếu như miễn cưỡng, mười phần phải vong mạng, Bạch Lang cảm thấy như thần c·hết đang ở cận kề, chỉ đành cấp tốc thi triển Phi Thiên Thần Bộ, khinh công lùi về sau, khinh công tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ hiệu quả, bước chân chạm đất được vài lần mà Bạch Lang đã cách xa Họa Vân hơn chục trượng.
"Hảo khinh công!" Họa Vân sau khi nhìn thấy Bạch Lang thi triển Phi Thiên Thần Bộ, trong lòng cũng phải ngấm ngầm tán thưởng.
Đôi chân gia tăng cước lực, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn, khoảng cách chục trượng của Bạch Lang đã bị Họa Vân đuổi kịp, cặp mắt đột nhiên trừng lớn, lấy hết bình sinh sức lực, Bạch Lang tiếp tục gia tăng khoảng cách, nhưng suy cho cùng vẫn là thực lực chênh lệch, không phải một bộ Võ Kỹ khinh công là có thể bù đắp, cho dù Bạch Lang có cách bao xa thì trong chớp mắt Họa Vân đã có thể đuổi kịp.
Hữu thủ của Họa Vân tựa như một con mãng xà, chờ đợi con mồi rơi vào tầm ngắm liền lao đến, bây giờ thời khắc đã đến, một chưởng vỗ đến huyệt Ưng Song của Bạch Lang.
Trong thời khắc sống còn, chưởng kình còn cách ngực của Bạch Lang vài tấc, cảm nhận được luồng chưởng phong nặng như núi đè, hô hấp của chàng trở nên dồn dập, bỗng nhiên từ phía sau lưng chàng, một món v·ũ k·hí hình chiếc quạt đang xoay tròn trong không khí, theo một quỹ tích hình vòng cung, lao đến công kích vào huyệt Thái Dương của Họa Vân.
Một là địch c·hết, hai là ta vong. Đứng trước hai lựa chọn này, Họa Vân vẫn muốn trân trọng cái mạng nhỏ của mình, hắn ngừng lại công kích, lùi về sau để tránh khỏi công kích của chiếc quạt kia.
Cánh quạt loan đến chỗ Họa Vân, Bạch Lang đưa tay ra chụp, nhìn kỹ thì nó chính là Nho Hạc Phiến của chàng, nụ cười trên môi khẽ mỉm, quay người nhìn lại đằng sau, nhàn nhạt nói: "Thiết huynh, đến hơi trễ rồi!"
Nguyên lai người xuất thủ chính là Thiết Sơn, hắn nghe thấy tiếng Bạch Lang nói, bất giác cười lên ha hả, thân hình khẽ động đã đi đến bên cạnh Bạch Lang, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm vào hai người Họa Ngạo, lạnh lùng nói: "Hừ! Dám đụng đến huynh đệ của lão tử, các ngươi chán sống rồi!"
Họa Vân sau khi né được công kích của đối phương, liếc mắt nhìn Thiết Sơn, thầm biết đối phương có thực lực ngang ngửa mình, bất quá trên mặt của hắn lại thản nhiên thậm chí còn có một sự tự tin, tay phải cầm Độc Tiêu Bút trỏ về phía Thiết Sơn, nhẹ nhàng nói: "Nếu như người đã đến đông đủ cả, vậy thì so đấu thôi!"
Lời vừa dứt, Họa Vân đã lao mình đến trước, hữu thủ uyển chuyển, phất chưởng đến đối phương, tuy động tác nhẹ nhàng giống như của thiếu nữ nhưng lực đạo mà nó phát ra đủ để miểu sát một hán tử cao ráo. Đây chính là một chiêu Vô Phong Diệp Lạc trong Nhàn Vân Quyền Pháp.
Nhàn Vân Quyền Pháp là một bộ Võ Kỹ trứ danh của Họa Vân, lấy sự tao nhã thanh tao làm chính, nhưng ẩn ẩn lại hàm chứa một kình lực vô cùng mạnh mẽ, những ai không để ý mà khinh thường sẽ phải lãnh một hậu quả tàn khốc.
Đối đầu với một đối thủ ngang tầm như vậy, Thiết Sơn cũng phải tung ra toàn bộ thực lực, vận khí vào đầu quyền, mười thành nội lực bộc phát, một chiêu Thiết Ngưu Quyền được tung ra, cú đấm mãnh liệt như trâu húc, hung hăng công kích với hữu chưởng của đối phương.
Một tiếng "ầm" vang lên, Họa Vân nhẹ nhàng thu quyền, có điều động tác của hắn lại chậm chạp hơn bình thường, điều này khiến ánh mắt của Thiết Sơn lóe sáng, hữu trảo nhanh chóng vung ra chộp lấy hữu thủ của đối phương, cùng lúc tả quyền giơ lên đấm vào ngực đối thủ.
Trên môi của Họa Vân phút chốc xuất hiện một nụ cười tà dị, hữu thủ của hắn vận kình, xoay tay liền đã móc ngược lại hữu trảo của Thiết Sơn, trong một khoảnh khắc, Họa Vân đã nắm được thế chủ động, điều này khiến Thiết Sơn có chút bất ngờ, nhưng tả quyền của gã vẫn tiếp tục đấm về phía đối phương.
Họa Vân hừ lạnh một tiếng, hữu thủ lập tức co lại, nhờ đó mà tả quyền của Thiết Sơn đã đấm vào cùi trỏ của đối phương, cảm giác hơi đau nhức từ phía đầu quyền truyền tới, nhưng gã còn chưa kịp định thần thì một luồng chưởng phong đột nhiên vỗ tới, do không có phòng bị kỹ càng, lại thêm việc hữu thủ đang bị đối phương khống chế, gã đã phải lãnh chịu một chưởng kình hùng hậu của đối phương, cơ thể b·ị đ·ánh văng ra một đoạn.
Phải cách Họa Vân khoảng chừng hơn năm trượng, Thiết Sơn mới có thể ổn định lại bộ pháp, gã ngẩng mặt lên nhìn, chiến ý hùng hậu đang không ngừng sôi trào trong mắt, hừ lạnh một hơi, Thiết Sơn đấm hai tay vào nhau, tựa như muốn gia tăng thêm chiến ý, nói: "Thử lại lần nửa!"
Câu nói vừa mới dứt, thân hình đã lao nhanh về phía trước, tựa như một con trâu nổi điên, Thiết Sơn liên tiếp tung ra những cú đấm cùng những phát chưởng với uy lực cực đại, nói là có thể đả thạch cũng không sai, mà bên phía Họa Vân, lại là một bộ hoàn toàn trái ngược, thân pháp uyển chuyển nho nhã, lại có vài nét giống một thiếu nữ, thủ pháp nhẹ nhàng lả lướt, như đang di hoa tiếp ngọc, nhưng không nên vì thế mà khinh thường, bởi vì ẩn sâu bên trong sự nhẹ nhàng ấy lại là một nội lực thâm hậu vô cùng.
Trận đấu của hai người diễn ra kịch tính vô cùng, một bên thì là chí dương chí cương, còn một bên là chí âm chí nhu, hai bên giao thủ với nhau, cứ như một bức Thái Cực Đồ hiện ra ngay trước mắt.
Quay lại với Bạch Lang, không cần phải nói nhiều, đối thủ của chàng chính là Ngạo Linh, một trẻ một già, nhìn thì tưởng chừng có sự chênh lệch về tuổi tác dẫn đến sự chênh lệch về sức lực cùng độ bền, nhưng không, người xưa có câu "Gừng càng già càng cay" quả nhiên có đạo lý, Ngạo Linh triển lộ thực lực khiến Bạch Lang cũng phải một phen kinh ngạc, bất quá chàng cũng không hề kém cạnh, tuy thua đối phương một năm nội công, nhưng kình lực từ hai người phát ra, có thể nói là xêm xêm nhau.
Từ đây, trên tường thành của phân đà Bắc Lâm của Vạn Độc Cung, diễn ra hai trận đấu vô càng ác liệt, mà nó chính là mấu chốt để quyết định cục diện sau này. Bên phía Họa Ngạo hai người mà dành được chiến thắng, Bạch Lang và Thiết Sơn phải bỏ mạng, nhưng nếu ngược lại bên chiến thắng là hai người Bạch Thiết, thì không những Họa Vân và Ngạo Ling phải vong mạng, mà phân đà Bắc Lâm này cũng phải sang tên đổi chủ.
====o0o====