Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 40: Hoa Hương Lâu.




Tối hôm đó, Bạch Lang ngủ lại bên trong nhà tranh.



Sáng sớm hôm sau, chàng tỉnh dậy, bước ra khỏi nhà, chàng liếc mắt nhìn hai bộ thi thể của phụ mẫu Chu Tâm, nếu như là trước kia, có lẽ chàng sẽ chôn cất hai người một cách đàng hoàng, nhưng bây giờ đã khác, chàng bỏ mặc không thèm quan tâm mà đi đến bên cạnh con ngựa của mình.



Đáng nhẽ ra trên lưng con ngựa phải vác thêm một thứ, đó là Hạo Thiên Chùy của Tần Ngọc, nhưng cây chùy ấy nặng hơn trăm cân, cả chàng và ngựa đều không vác nổi, nên chàng chỉ mang theo Nho Hạc Phiến, còn Hạo Thiên Chùy thì chàng giấu kín ở trong Bạch gia trang.



Nhắc đến Bạch gia trang, nhưng Bạch Lang lại không có bất kì phản ứng gì, mặt chàng lạnh như băng, vô cảm khi nhớ về những hồi ức tồi tệ ấy.



Chàng nhẹ nhàng lên ngựa, thúc giục nó phi nhanh qua ngọn núi này.



Qua một lúc sau, đã vượt qua ngọn núi, chàng hướng đến thành Vạn Kim mà phi ngựa đến. Thành Vạn Kim ở Long Phụng Quốc là nơi phồn hoa bậc nhất, các thể loại ăn chơi như đỗ trường, tửu lâu, tửu điếm có ở khắp mọi nơi, có thể nói là một chốn lạc thú bậc nhất nhân gian này.



Vào trong thành, Bạch Lang vào một tửu điếm, gửi ngựa, gọi đồ ăn, rồi chàng ngồi ngay ở một chiếc bàn nằm trong góc, cạnh bên cửa sổ, chàng đặt mông ngồi xuống, khuôn mặt lạnh lùng, từ từ ăn uống.



Đang ăn, bỗng nhiên chàng nghe thấy tiếng bàn luận phát ra từ bàn bên cạnh, ngồi ở đó có ba tên trung niên đang say mê bàn luận về chủ đề gì đó, một tên mặc hắc y, một tên mặc thanh y, một tên mặc hoàng y.



"Ta nói cho các ngươi biết, ở Hoa Hương Lâu, đang chuẩn bị đấu giá đó!" Một gã trung niên mặc hắc y, nói.



Hoàng y trung niên chen lời cắt ngang: "Con mẹ nó, nghe nói kì đấu giá lần này, là chuyện của những người trong giang hồ, chúng ta không xen vào được đâu!"



Thanh y trung niên lại lên tiếng: "Ở đó, ta nghe nói đấu giá cái gì nào là bảo đao, công pháp, võ kỹ các kiểu, ta nghe mà cũng không hiểu những thứ đó là gì! Mà muốn vào trong đó thì phải có thiệp mời mới có thể vào được!"



" . . . "



Toàn bộ những lời ấy đã lọt hết vào tai của Bạch Lang, khóe miệng của chàng đột nhiên nhếch lên, trong lòng cũng cảm thấy hiếu kỳ và phấn khích, trong đầu chàng nghĩ thầm: "Trước khi rời khỏi Bạch gia trang, ta đã đem không ít tiền, đây đều là gia tài một đời của phụ thân, có lẽ tới cái nơi Hoa Hương Lâu gì đó, cũng có thể mua được một vài thứ hay ho!"



Lòng chàng đã quyết, muốn tiến đến Hoa Hương Lâu. Sau khi ăn uống xong xuôi, chàng trả tiền, vẫn giữ ngựa ở đó, ra ngoài hỏi thăm vài người đi đường, vì Hoa Hương Lâu ở thành Vạn Kim rất nổi tiếng, nên ai ai cũng biết đường mà chỉ cho chàng, Bạch Lang theo hướng dẫn mà đi đến.



Hơn nửa khắc sau, xuất hiện trước mắt chàng là một tòa lâu các nguy nga tráng lệ, không khí bên trong tấp nập vô cùng, tuy nhiên vẫn không khiến khuôn mặt của Bạch Lang có gì thay đổi, chàng lạnh lùng bước vào cổng, phía trước cổng là một hồng bào lão giả đang kiểm tra thiệp mời.



Bạch Lang thẳng thắn nói: "Ông lão, ta đây không mang thiếp mời, có cách nào để được vào không?"



Hồng bào lão giả nhìn Bạch Lang, ánh mắt tía lên sự khinh miệt đối với chàng, giọng nói của lão rất là khó nghe: "Hoa Hương Lâu sẽ gửi thiếp mời đến những người nổi tiếng trong giới giang hồ, ngươi không được nhận thiệp mời, tức chỉ là hạng vô danh tiểu tốt!"



Bạch Lang nghe xong, nhưng thần sắc vẫn không có gì là tức giận, chàng lạnh lùng rời khỏi đại môn. Hồng bào lão giả nhìn chàng rời đi, miệng lẩm bẩm: "Những con kiến hôi mà cũng muốn đến Hoa Hương Lâu ư? Thật nực cười!" Nói xong, lão lại tiếp tục công việc của mình.



Trong bụng Bạch Lang thầm nghĩ: "Thì ra thiếp mời là được Hoa Hương Lâu gửi chỉ đích danh, không thể dùng tiền để mua được, người được mời đến đã được chỉ định từ trước, ta cho dù có cướp lấy thiệp mời cũng không được, mà làm giả thiệp mời cũng rất khó!"



Nói đến đó, Bạch Lang bỗng nhiên quét mắt về phía Hoa Hương Lâu, chàng cười lạnh, nói: "Hay là ta trèo tường vào trong? Nghe có vẻ thú vị!" Chàng vội chạy ra phía sau lâu các, toàn thân vận chuyển Nhân Quả Huyền Công, khinh công vượt tường, một lát sau đã vào được bên trong, nhưng đây là hậu viện, không phải đại sảnh, bắt buộc chàng phải vòng lại, tiến vào đại sảnh mới được.



"Ai đó?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên, Bạch Lang bất giác giật mình, chàng vội trốn đằng sau một tảng đá lớn.



Đột nhiên xuất hiện ba tên lính, đó là những tên chịu trách nhiệm kiểm soát hậu viện, phòng trường hợp có người như Bạch Lang, trèo tường đi vào, trong đó có hai gã tuổi chạc ba mươi, còn một gã tuổi chạc bốn mươi.




Gã lớn tuổi nhất có khuôn mặt chữ điền, nước da hơi ngăm đen, trên áo có gắn một cái huy hiệu gì đấy, hình như gã là đội trưởng, khi nãy nghe thấy tiếng cỏ xào xạc, nên vội chạy tới đây, nhưng lại không phát hiện được thứ gì cả. Bạch Lang thì đang núp sau tảng đá, cố gắng không phát ra bất kì một âm thanh nào.



Nhưng đời đâu ai lường trước được chữ "ngờ", một con mèo với bộ lông vàng đột nhiên từ đâu xuất hiện trước mặt Bạch Lang, chàng giật mình nhìn lại, trong lòng thầm cầu nguyện: "Ngươi, ngươi không được kêu đâu đó, tuyệt đối không!" Chàng chỉ đành cầu nguyện như vậy, vì nếu chàng ra tay giết con mèo này thì những tên lính sẽ phát hiện ra mất.



"Meooo!"



Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Bạch Lang, con mèo không để ý kêu lên một tiếng, một tiếng ấy đủ để tên đội trưởng có thể nghe thấy, hắn quát: "Ai ở đó, mau ra đây!" Một hồi không thấy ai trả lời, hắn lại quát: "Nếu không tự giác thì đừng có trách bọn ta!"



Đột nhiên, xuất hiện những vệt đen bay nhanh đến ba tên ấy, người đội trưởng nhìn lại, kinh hoảng không thôi, bởi vì khi những vệt đen ấy tiếp đất, mới có thể dễ dàng thấy được, đó là toàn bộ thân thể của con mèo, nhưng đã bị giết chết, máu lênh láng khắp màu lông của nó.



Người đội trưởng kêu lên: "Thật tàn nhẫn!" Chợt hắn nhớ đến cái gì đấy, vội quát: "Chúng ta bị đánh lạc hướng rồi, mau chia nhau đi tìm tên khốn ấy!"




"Rõ!" Hai tên thủ hạ nghe lệnh, lục đục chạy xung quanh hậu viện tìm kiếm.



Bạch Lang ngay lúc này đã cao chạy xa bay, trong lòng nghĩ thầm: "Con mèo khốn nạn, ta cho ngươi đi đầu thai sớm!" Chợt chàng cười lạnh, nhẹ giọng nói: "Thì ra giết một người hay một con vật gì đó, cũng không ghê gớm lắm!"



Đang đi trên đường, một ả kỹ nữ từ đâu đi đến, ánh mắt nhìn thấy Bạch Lang liền nói: "Ô, công tử, đấu giá sắp bắt đầu rồi, chàng mau tới đại sảnh đi thôi!"



Bạch Lang nở một nụ cười khả ái, nhẹ gật đầu.



Hoa Hương Lâu này thì ra là một kỹ viện, ngày hôm nay tổ chức hội đấu giá, nên chỉ có những người được mời mới được chơi kỹ nữ, vì phải đợi một khoảng thời gian sau đấu giá mới bắt đầu, nên có một vài người buồn chán đi ra hậu viện, hưởng lạc thú một chút rồi lại ra đại sảnh xem đấu giá.



Nàng kỹ nữ kia tưởng Bạch Lang là một trong số đó, nên chạy tới thông báo cho chàng.



Bạch Lang nhẹ nhàng bước qua nàng, vung lên Nho Hạc Phiến.



"Xoạt!" Tuy Bạch Lang ở phía sau, nhưng đột nhiên xuất hiện một đạo vết rách ở phía trước cổ của nàng kỹ nữ, nàng ta chưa kịp nói gì, máu đã bắn ra như phun vòi, khiến nàng ngã xuống, chết ngay tức thì.



Bạch Lang cười lạnh, băng lãnh nói: "Hừ! Con ả này chuẩn bị đi về phía trước, kiểu gì cũng gặp đội tuần tra, đến lúc đó mà ả khai ra đã gặp ta ở đây thì phiền chết, chi bằng giết luôn để diệt khẩu!" Bạch Lang cất bước, nhẹ nhàng tiến ra đại sảnh.



====o0o====



Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.



Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...



Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: