Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 30: Đấu Dâm Quỷ.




"Hahaha. . . Tiểu tử, lời nói rất có khí phách! Nhưng suy cho cùng chỉ là khẩu xuất cuồng ngôn mà thôi!" Giọng nói của Dâm Quỷ không tránh khỏi sự khinh thường.



Đôi lông mày của Bạch Lang cau hẳn lại, lạng lùng nói: "Nếu muốn biết có phải khẩu xuất cuồng ngôn hay không? Xông lên liền sẽ có đáp án!" Trong từng câu chữ của Bạch Lang, ẩn ẩn một sự kiệt ngạo bất tuần.



"Hừm! Đừng có chơi trò khích tướng ở đây, đối với ta, xử lý ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!" Tuy bị Bạch Lang dùng lời lẽ khiêu khích như vậy, nhưng tâm khảm của Dâm Quỷ quả không có chút mảy may dao động nào.



Nhưng Bạch Lang không bỏ cuộc, tiếp tục buông lời khiêu khích đối phương.



"Nếu như ngươi có thể dễ dàng xử lý ta như vậy, sao không xông lên tấn công, mà lại bất động ở đó, điều đó chỉ có thể chứng tỏ, ngươi sợ ta!"



Hình như lời nói của Bạch Lang đã đụng phải tim đen của Dâm Quỷ, gã đột nhiên cảm thấy nhột nhột khó chịu, tâm tình cũng đã bắt đầu dao động, giọng nói đã có mấy phần nổi nóng cùng tức giận: "Hừ! Ai sợ tiểu tử nhà ngươi!"



"Không sợ vậy thì xông lên đi, ây da, sao lại không dám xông lên cơ chứ, như vậy là sợ rồi. . . " Tuy không biết sự việc cụ thể ra sao nhưng Bạch Lang biết rõ Dâm Quỷ này sẽ cảm thấy rất bực bội nếu nói gã sợ ai đó, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, nhưng Bạch Lang không quan tâm, hắn cứ tiếp tục khiêu khích lấy đối phương.



"Aa! Thật là tức chết ta mà, tiểu tử nhà ngươi, tiếp chiêu!" Cái gì cũng có giới hạn, và sức chịu đựng của Dâm Quỷ cũng thế, gã bắt đầu mất đi lý trí, điên cuồng lao đến công kích Bạch Lang.



Bạch Lang nhìn thấy tình trạng của đối phương, mừng thầm trong lòng: "Phải, tức giận ắt sẽ để lộ sơ hở, mà để lộ sơ hở tương đương với. . . " Đột nhiên, trong thâm tâm của Bạch Lang xuất hiện những luồng suy nghĩ mâu thuẫn nhau, khiến hắn thoáng chốc mất cảnh giác.



"Ầm!"



Đã phải trả giá cho sự mất tập trung của mình, Bạch Lang bị trúng phải một quyền của Dâm Quỷ vào giữa ngực, khiến cho toàn thân của hắn một lần nữa trở nên nóng ran, rạo rực trong người.



"Mẹ kiếp!" Bạch Lang tức tối, chửi thề một tiếng, tâm tình dần dần tập trung trở lại vào trận đấu.



"Tiếp chiêu!" Dâm Quỷ lại hét lên một lần nữa, gã vung hữu quyền, oanh kích thẳng vào khuôn mặt của đối phương.



Bạch Lang thấy thế công của đối phương, khịt mũi coi thường, chỉ nhẹ nhàng ngã đầu về đằng sau.



"Ầm!"



Đã phải trả giá cho sự chủ quan của mình, Bạch Lang lãnh ngay một quyền tựa như cự phủ bổ mạnh vào thân cây, chính vì ngã đầu ra đằng sau cho nên hữu quyền của Dâm Quỷ mới đấm phải vào cầm của Bạch Lang, hắn cảm thấy trong đầu nhè nhẹ phát ra những tiếng "oanh oanh", đôi mắt có chút hoa váng.



"Khốn kiếp!" Bạch Lang dường như lại không kìm được cảm xúc bực tức, buông ra lời chửi tục.



Đợi một lúc sau khi cơn giận đã nguôi, Bạch Lang lấy lại được cảm xúc, tinh thần tập trung toàn lực vào đối thủ, bỏ qua tất cả cảm xúc chủ quan hay khinh địch. Bạch Lang hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng vận chuyển Nhân Quả Huyền Công đi khắp cơ thể, vận lực vào hai cánh chân, hai chân nhẹ co lại, sau đó bộc phát lực đạo, bức tốc phi đến Dâm Quỷ, đồng thời cũng vận lực vào hai lòng bàn tay, song chưởng cùng lúc vung lên, mang theo cảm giác sức nặng ngàn cân trực chỉ công kích đến đối phương.



Đây là chiêu Hoành Không Phụng Chưởng!



Song chưởng đang ùn ùn kéo đến Dâm Quỷ, chỉ thấy gã đưa tay cao qua đầu, vận nội công lên hai tay nhằm chống đỡ lấy công kích của Bạch Lang.



"Ầm!"



Song chưởng của Bạch Lang va chạm với hai tay của Dâm Quỷ, chỉ thấy song chưởng Bạch Lang đột nhiên hóa thành một loại thủ pháp kì lạ, hất hai cánh tay của đối phương sang hai bên, hai tay lại hóa thành song chưởng, tiếp tục công kích đến hai huyệt Thái Dương của Dâm Quỷ.




Chưởng phong đang ào ào kéo đến, mà hai tay của Dâm Quỷ đột nhiên bị hất sang hai bên, không kịp vận lực chống đỡ, gã chỉ còn cách khụy thấp đầu gối, khiến cho song chưởng của Bạch Lang vỗ hụt vào trong không khí, chớp lấy thời cơ ngàn năm có một, Dâm Quỷ vận dụng Dục Hỏa Xuân Công tụ tại song quyền, hai chân đang khụy dùng hết sức lực duỗi thẳng ra, song quyền vung lên, đấm đến bụng của Bạch Lang.



Bạch Lang thấy chiêu Hoành Không Phụng Chưởng của mình thất bại, mà song quyền của đối phương tựa như hai quả thôi sơn đang nhanh chóng lao đến bụng của hắn, linh cơ của Bạch Lang nhanh chóng chớp động, rất nhanh liền đã nghĩ ra chiêu thức đối phó, vội vàng vận dụng Nhân Quả Huyền Công, đưa khí từ đan điền xuống đến thân dưới, đang ở tư thế phi người về phía trước trên không trung, Bạch Lang vung mạnh hai chân đồng thời vận lực ở hông, xoay người về đằng sau đồng thời đá mạnh song cước về phía trước, song cước theo chiều ngược kim đồng hồ, vẽ ra một quỹ đạo tròn chỉnh, từ dưới đá lên đối phương.



"Ầm!"



Song quyền của Dâm Quỷ va chạm với song cước của Bạch Lang, thế công của hai người dữ dội đến mức không khí xung quanh cũng bị khuấy động. Nhưng sự va chạm chỉ xảy ra trong vài giây, biết rằng không thể thắng được đối phương về mặt nội công, công kích càng va chạm lâu càng bất lợi, Bạch Lang sau khi tung cước, đành vận lực toàn thân, lộn ngược một vòng về đằng sau, cẩn thận giữ khoảng cách với đối phương.



Cũng may sự chênh lệch nội công của Bạch Lang và Dâm Quỷ không quá lớn, cho nên khi đối chiêu với nhau, Bạch Lang mới có thể cùng Dâm Quỷ trụ được vài giây, chớ nếu nói đến những kẻ có nội công so với Bạch Lang chênh lệch vài năm, thì chỉ cần chiêu thức hai bên mới vừa va chạm chưa tới một giây thì Bạch Lang đã bị bắn bay ra ngoài rồi.



"Hừm, võ công của tiểu tử ngươi cũng khá lắm, năm nay đã bao nhiêu tuổi?" Sau khi thoát khỏi vòng chiến, cảm nhận được nội công cùng võ kỹ của Bạch Lang trong hiệp đấu vừa rồi khá lợi hại, Dâm Quỷ liền lên tiếng hỏi.




Bạch Lang cũng không giấu giếm, nhẹ nhàng trả lời: "Ta đã trải qua được mười tám cái mùa xuân rồi!"



"Phu hahaha. . . Khá, khá lắm! Mới mười tám tuổi mà đã sở hữu một năm rưỡi nội công, đúng là tuổi trẻ tài cao!" Dâm Quỷ lên tiếng tán thưởng Bạch Lang.



Thế nhưng Bạch Lang không vì những lời khen rẻ mạt ấy mà trở nên dương dương tự đắc, ngược lại hắn còn có cảm giác khó chịu, mặt không đổi sắc, đôi mày của Bạch Lang cau lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, mở miệng hỏi: "Tên dâm tặc nhà ngươi nói những lời này, để làm cái gì chứ?"



"Hahahhah. . . Độc Cô Sát Lang, tuy ngươi tuổi trẻ tài cao, nhưng bất quá vẫn chỉ là một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch, võ công của ngươi đối với ta, giống như một đứa bé còn bú sửa mẹ vậy. . . " Chợt khuôn mặt của gã đột nhiên trở nên quái dị, miệng nhe răng cười lên toe toét, cặp mắt híp lại, nhìn rất là kinh dị, sau đó gã lại nói tiếp: ". . . Bởi vì quá dễ để giết chết!"



Dâm Quỷ đưa Bạch Lang lên cao bằng những câu tán thưởng khen ngợi, sau đó lại lôi hắn xuống vực bằng những câu khinh thường miệt thị, tuy nói Bạch Lang không quan tâm gì đến những lời ấy, nhưng tâm lý chung của con người khiến trong lòng của Bạch Lang không tránh khỏi có chút khó chịu.



"Những lời ấy của ngươi không có tác dụng gì với ta đâu, chi bằng dùng vũ lực để nói chuyện, có vẻ thiết thực hơn!" Bạch Lang lạnh lùng nói ra.



Bạch Lang khá tự tin vào những lời mình nói ra, bởi vì hắn tin chắc có thể hạ gục được Dâm Quỷ này, mặc dù có sự chênh lệch về nội công.



Trong đầu của Bạch Lang thầm nghĩ: "Ta còn Túy Mộng La Hán Quyền là chưa có dùng đến, cũng xem như đó là át chủ bài, chỉ cần đợi đúng thời cơ, sử dụng Túy Mộng La Hán Quyền là ta có thể chiến thắng tên dâm tặc này!"



Dứt lời, Bạch Lang cùng Dâm Quỷ tiếp tục lao vào công kích, thế công của hai người ác liệt, có thể nói kẻ tám lạng người nửa cân.



====o0o====



Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.



Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...



Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: