Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 26: Nhân Quả Huyền Công.




"Nhân Quả Huyền Công?!" Bạch Lang vừa kinh hãi lại vừa vui mừng, sự việc diễn ra khiến hắn không cách nào theo kịp, nhưng qua một lát sau tâm tình cũng đã bình ổn trở lại, Bạch Lang hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đón nhận sự việc sắp sửa xảy ra.



Đột nhiên những dòng văn tự từ trong hư không xuất hiện, di chuyển xung quanh cùng với những bức đồ hình của Túy Mộng La Hán Quyền.



Qua một lúc sau, những bức đồ hình của Túy Mộng La Hán Quyền chợt bay sang bên trái, còn những dòng văn tự lại chủ động bay sang bên phải.



Ngay lúc đó, đèn thờ đột nhiên được thắp sáng khắp căn phòng, mới thấy được những bức đồ hình và những dòng văn tự kia đang sáp nhập vào hai bức tường hai bên trái phải, khiến bức tường bên trái xuất hiện đầy đủ bài quyền của Túy Mộng La Hán Quyền còn bức tường bên phải xuất hiện những dòng văn tự của công pháp Nhân Quả Huyền Công.



Ánh mắt Bạch Lang tràn ngập sự khiếp hãi, không dám tin vào cặp mắt của mình, bởi vì Túy Mộng La Hán Quyền và Nhân Quả Huyền Công đều nằm ngoài sự hiểu biết của hắn, hai thứ đó vi diệu một cách lạ thường.



"Ngươi cứ ở đây luyện công, đợi đến ngày ngươi mã đáo thành công, tức khắc ngươi sẽ có thể ra ngoài!" Giọng nói ấy lại vang lên.



Bạch Lang mang theo sắc giọng cung kính, hỏi: "Người là ai?"



"Ta chính là Thất lão mà ngươi biết đây!" Giọng nói nhè nhẹ phát ra từ bức tượng la hán.



"Người là Thất lão?!" Thần sắc của Bạch Lang hãi kinh.



"Ừm! Tên ta là Thất Hải!"



"Lão biết võ công ư? Nếu biết vậy tại sao lại để cho tên Hắc Sư đó đánh bầm dập lúc ở Hồng Nhi tửu quán?!"



"Lão phu đây biết võ công, nhưng lúc đó lại không thích dùng đến, mục đích ta đến Hồng Nhi tửu quán là thưởng thức những món ngon ở trong đó, ai ngờ lại bị xua đuổi như vậy, nhưng rất may là có tiểu tử ngươi ra tay giúp đỡ, coi như hôm nay ta giúp lại ngươi, cũng là do nhân quả!" Dừng lại một lát, Thất Hải lại nói: "Tiểu tử ngươi phải hiểu, võ công không phải lúc nào cũng có thể đem ra sử dụng!"





Bạch Lang nghe câu nói của Thất Hải, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ hồi lâu, nhưng rồi chỉ biết nhún vai nói: "Ta thật sự vẫn không hiểu, lúc đó tại sao lão không dùng võ công, cho bọn ăn hiếp lão nếm mùi đau khổ cơ chứ?"



"Rồi tiểu tử ngươi sẽ hiểu thôi!" Thất Hải chỉ đơn giản đáp lại một câu.



Bạch Lang thấy vấn đề này mãi vẫn chưa thấu đáo, hắn chỉ đành gác lại suy nghĩ này sang một bên, chuyển chủ đề nói tiếp: "Như vậy ta chỉ cần luyện xong võ công được in trên hai bức tường này, liền có thể thoát ra bên ngoài đúng không?"



Chỉ nghe Thất Hải nhẹ nhàng đáp: "Kỳ thực muốn thoát ra cũng đơn giản. Dù sao đây chỉ là một phần cơ duyên ta tặng thêm cho ngươi, nếu ngươi muốn thoát ra, chỉ cần hô to 'Ta không muốn luyện võ công nữa!', lập tức ngươi sẽ thoát ra bên ngoài và những ký ức về toàn bộ nơi này sẽ biến mất trong đầu của ngươi, nhưng yên tâm đi, dù ngươi không học được võ công trên hai bức tường kia cũng không sao, ngươi vẫn được ta chữa trị trở lại bình thường rồi, như vậy đã quá đủ rồi đúng không?"



Bạch Lang nhẹ nhàng lắc đầu, chầm chậm nói: "Không có vụ đó đâu, còn lâu ta mới bỏ qua một đại cơ duyên tuyệt vời như thế này! Trên con đường trở thành Võ Lâm Chí Tôn của ta, Túy Mộng La Hán Quyền và Nhân Quả Huyền Công là chặng đường đầu tiên vậy!!!"



"Võ Lâm Chí Tôn???" Thất Hải hồ nghi lên tiếng.



"Có chuyện gì sao?" Bạch Lang cũng nhận ra được sự thay đổi trong ngữ điệu của Thất Hải, mới lên tiếng hỏi.



"Cái định nghĩa đó ngươi lấy ở đâu ra?"



"Phụ thân bảo với ta như vậy, người nói kẻ có võ công cao nhất trong thế giới này được gọi là Võ Lâm Chí Tôn, mà ta lại có ước mơ đạt được thành tựu ấy!"



Phải qua một lát sau, bức tượng la hán ấy mới lại phát ra thanh âm, có lẽ Thất Hải bận suy nghĩ về một việc gì đó, nên không đáp lại Bạch Lang.



"Bạch Lang, lão phu không thể cho ngươi biết quá nhiều sự việc được, vì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai của ngươi sau này, lão phu chỉ có thể nói rằng phụ thân của ngươi vì muốn tốt cho ngươi nên đã bịa ra một thế giới giang hồ không hề có thật!"




"Cái gì?" Bạch Lang không dám tin vào những gì mình nghe thấy được, hắn trợn tròn con mắt, nhìn chằm chằm vào bức tượng la hán, thần sắc sửng sốt không thôi, hắn không tin được phụ thân lại có thể lừa mình như vậy.



"Ngươi cứ bình tĩnh, phụ thân ngươi chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, đó là lý do vì sao mà đến bây giờ ngươi mới biết đến sự tồn tại của nội công, ta đoán là ông ấy đã giấu diếm về việc nội công bằng một lý do nào đó!"



Bạch Lang thất sắc kêu lên: "Đúng rồi, phụ thân ta hay bảo nội công không có thật, đó chỉ là do con người bịa ra trong những câu chuyện võ hiệp của bọn họ!"



"Hiện tại vì ngươi quá yếu, biết nhiều ngược lại không hay, sẽ tự rước lấy họa sát thân!" Thất Hải trầm giọng nói.



Bạch Lang nắm chặt bàn tay, trầm mặc, một lúc sau trong ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm tột độ, nói: "Ta nhất định sẽ trở nên mạnh lên!!!"



"Ừm! Có quyết tâm là tốt! Nhưng mà ta cần nói cho ngươi biết một vài thông tin cơ bản trong giang hồ!"



"Đầu tiên, có lẽ điều này ngươi khá là quan tâm, bởi vì người luyện võ thì vô số, buộc phải có một hệ thống phân chia cấp bậc để xếp loại võ công của các võ sĩ."




"Cấp bậc đầu tiên cần phải nói chính là Phàm Nhân, tức người không luyện võ. Sau Phàm Nhân chính là Võ Cấp, tức là người luyện võ. Tiếp đến là Phổ Thông Cao Thủ, chỉ cần luyện được nội công liền bước vào cảnh giới này. Sau đó là đến Tam Lưu Cao Thủ, Nhị Lưu Cao Thủ và Nhất Lưu Cao Thủ."



"Nhất Lưu Cao Thủ!" Bạch Lang nghe Thất Hải nói xong, thần sắc tràn đầy kinh hãi, bởi vì hắn biết được kẻ thù đã giết cha mẹ hắn, cũng ở đẳng cấp Nhất Lưu Cao Thủ.



"Bộ có gì sao?" Thất Hải thắc mắc hỏi.



Bạch Lang đáp: "Cha mẹ của ta đều bị đại địch sát hại, mà bọn chúng đều ở đẳng cấp Nhất Lưu Cao Thủ!" Nói đến đó, cảm xúc phẫn nộ trong lòng Bạch Lang lại tuôn trào, cặp mặt chuyển thành đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt, từng luồng ký ức đau buồn lại hiện lên trong trí óc.




Thất Hải lại không nói thêm gì, có lẽ là để lại cho Bạch Lang một khoảng không gian để hắn tự xử lý cảm xúc của mình.



Qua một khắc sau, Bạch Lang mới dần dần bình tĩnh trở lại, giọng nói của hắn trầm lặng, hỏi: "Không lẽ đại địch sát hại cha mẹ ta lại có võ công mạnh nhất trong giang hồ ư?" Nghe kỹ có thể thấy được sự nặng nề trong lời nói của Bạch Lang.



Thất Hải đáp: "Ngươi hiểu lầm rồi, mặc dù đại địch của ngươi là Nhất Lưu Cao Thủ nhưng Nhất Lưu Cao Thủ không phải đẳng cấp cao nhất trong võ lâm, trên nó còn có những đẳng cấp khác, bất quá ta chỉ nói cho ngươi tới đó bởi vì thực lực của ngươi bây giờ quá yếu, không nên biết nhiều!"



Bạch Lang nghe Thất Hải giải thích xong, trong lòng có chút vui mừng, giảm nhẹ gánh nặng đi mấy lần.



" . . . "



Thất Hải lại tiếp tục giảng giải về những kiến thức khác trong võ lâm, đây toàn là những kiến thức mà Bạch Lang trước giờ không tài nào tiếp cận được, mọi thứ như vượt qua phạm trù sở học của hắn, nhưng như vậy mới làm cho hắn trở nên phấn khích, bởi vì ước mở của hắn chính là trở thành. . . Võ Lâm Chí Tôn.



====o0o====



Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.



Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...



Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: