Mặt trời từ từ lặn xuống, cái nóng hầm hập giảm đi, gió bắt đầu nổi.
Kiều Định Dạ sắp xếp một cỗ xe ngựa bình thường, đủ để che giấu tai mắt người khác, người hộ tống phái đi toàn bộ đều là Tây An đô hộ quân, không có lấy một thị vệ phủ thành chủ.
Sư Vũ giống như phạm nhân, leo lên xe tù lao ra khỏi cổng thành Mặc thành.
Xe ngựa hết sức xóc nảy, hệt như tâm trạng của Túc Diên, trong tay nàng siết chặt một đoạn pháo bông, răng cũng cắn chặt.
Sư Vũ liếc nàng một cái: “Đừng hoảng hốt, nhiều lắm là chừng một dặm nữa là tới cổng thành phía Đông, chờ tới lúc đó nghe hiệu lệnh của ta.”
Túc Diên gật đầu như trống bỏi.
Quan thủ thành đối với hành động bao vây phủ thành chủ của Tây An đô hộ quân sớm đã có bất mãn, hiện tại từ xa trông thấy một cỗ xe ngựa do đô hộ quân hộ tống chạy tới, lập tức đòi xét.
Màn xe được vén lên, vừa trông thấy Sư Vũ ngồi bên trong, trên mặt còn bị thương, quan thủ thành hết sức ngạc nhiên.
“Quyền, quyền thành chủ?”
Sư Vũ gật đầu: “Cho đi đi.”
“À….Dạ.”
Tây An đô hộ quân thấy Sư Vũ phối hợp như vậy thì tâm lý cảnh giác trước đó ít nhiều đã giảm bớt.
Quan binh thủ thành toàn bộ đều tập trung trên đầu tường thành nhìn theo xe ngựa. Hiện tại cũng không biết trong phủ thành chủ tình hình ra sao, quan viên toàn thành vẫn trông mong quyền thành chủ có thể chấn hưng lại Mặc thành, thế nhưng hiện tại thấy nàng bị một đám đô hộ quân đưa ra khỏi thành, cũng không biết là dữ hay lành.
Còn đang suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu thì bỗng thấy từ trong xe ngựa vừa ra khỏi thành ném ra một đoạn pháo, nổ “ĐÙNG” một tiếng trong không trung. Ngựa bị kinh hãi, đô hộ quân nhất thời có chút hoảng loạn, xe ngựa cũng dừng lại.
Quan thủ thành chợt kịp thời phản ứng, hét lớn một tiếng: “Hạ cổng thành!”
Cổng thành đột ngột đóng lại, binh lính ở trên tường thành giương cung, nhắm bắn về phía đô hộ quân xung quanh xe ngựa.
Bất ngờ xảy ra biến cố, đô hộ quân hoảng loạn, lúc lấy lại bình tĩnh thì đã chết quá nửa. Mặc dù không biết vì sao xảy ra biến cố nhưng nhạy bén biết phải bảo vệ xe ngựa tiếp tục lao về phía trước.
Bên ngoài thi thoảng truyền tới tiếng kêu rên, không ngừng có mũi tên cắm vào xe ngựa, phát ra tiếng phập phập. Túc Diên ngồi trong xe run lẩy bẩy, nhưng Sư Vũ thì nhắm mắt, không nghe không thấy.
Cuối cùng thoát khỏi phạm vi phóng tên, cả đô hộ quân lẫn xe ngựa đều có ngựa bị thương, tốc độ giảm mạnh. Cổng thành phía sau mở rộng, lính thủ thành lại bắt đầu truy đuổi.
Sư Vũ cuối cùng mở mắt, ngón tay vén màn xe lên tạo thành một khe hở, đô hộ quân cật lực lao về trước, phía trước hiển nhiên có trú binh tiếp viện do Kiều Định Dạ an bày. Nàng dùng mắt ra hiệu cho Túc Diện, thấp giọng nói: “Nhảy xuống đi.”
Túc Diên run lên: “Nô tỳ không dám.”
“Hoặc là nhảy, hoặc là chết, tự mình chọn.”
Túc Diên bám vào cửa xe, nuốt nước bọt.
Con ngựa bị thương đã dần dần trụ không nổi, xa phu ốc còn không mang nổi mình ốc, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, Sư Vũ không chút do dự đẩy nàng ấy, bản thân nàng cũng nhảy xuống.
Cảm giác ngã xuống đất chẳng dễ hề dễ chịu, may mà chân không bị thương. Túc Diên hãy còn đang rầm rì xuýt xoa thì Sư Vũ đã kéo nàng ấy đứng dậy bỏ chạy.
Nhiều nhất mười dặm bên phải chính là nơi trú đóng của đội quân do trưởng tử của Hoắc Kình là Hoắc Thức Địch quản hạt. Trước đây nàng và Hoắc Kình thương nghị, cố ý sắp xếp ở cánh phải của Mặc thành, chính là để đối phó với Tây An đô hộ phủ dã tâm hừng hực, hôm nay vừa hay dùng đến.
Đô hộ quân rất nhanh liền phát hiện, lập tức đuổi theo, tiễn của binh lính thủ thành phía sau lại phóng tới bọn họ. Sư Vũ nhắc Túc Diên không được quay đầu, cứ thế chạy thẳng về trước.
“Sư thành chủ dừng bước! Bằng không đừng trách chúng ta đao kiếm vô tình!” Đô hộ quân không tiện trực tiếp động tới tính mạng nàng, liền khai đao với Túc Diên bên cạnh nàng, trường thương đâm về phía nàng ấy.
Chân Túc Diên trúng thương, máu tươi đầm đìa, sau khi thật sự bị thương thì nàng ấy trái lại không hề sợ như vậy nữa.
Sư Vũ lo lắng nàng ấy bỏ cuộc, cố ý lừa nàng ấy, nói: “Nhiều lắm chỉ còn một dặm đường là có viện quân, gắng gượng một chút.””
Túc Diên vừa gian nan chạy trốn, vừa trông mong nhìn về phía trước, bỗng vui vẻ kêu lên: “Thật sự có viện binh kìa, thành chủ người sắp xếp như thần ấy!”
Sư Vũ ngước mắt nhìn, mặt trời ngả về Tây, tầng mây đỏ rực phân cách trời và đất, vài thớt ngựa phi như gió lao đến, ban đầu chỉ thưa thớt vài chấm, dần dần phát hiện phía sau còn cả một đại đội nhân mã theo sau, tựa như mây đen trùng trùng ập đến.
Vó ngựa thổi tung cát bụi, mù mịt một nửa chân trời. Đất dưới chân cũng cảm nhận được chấn động từ binh mã rít gào, tinh kỳ phần phật giương rộng giữa đại mạc cát bụi, bên trái viết chữ “Mặc”, bên phải viết chữ “Hoắc”.
Đô hộ quân đuổi sát phía sau, còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị nõ tiễn vùn vụt phóng tới bắn ngã. Sư Vũ vội kéo Túc Diên nằm rạp xuống đất.
Quân đội đổ tới như sóng triều, ngay ngắn trật tự chia ra hơn mười người vây quanh bảo vệ các nàng, Hoắc Thức Địch cưỡi ngựa đến gần, nhung trang khôi giáp, vẻ mặt nghiêm trang, thực sự có phong phạm của phụ thân, chắp tay nói với Sư Vũ: “Mạt tướng tham kiến quyền thành chủ.”
Sư Vũ đứng dậy, quan sát cảnh tượng chém giết bên ngoài: “Hoắc tướng quân đến thật đúng lúc, mấy đô hộ quân này không thể chừa lại người sống, tuyệt đối không thể để lộ tin tức.”
“Rõ!” Hoắc Thức Địch vung tay, đại quân sau lưng mạnh mẽ xông lên, cùng với quân thủ thành trước sau tấn công, mặc sức đồ sát.
Tia nắng cuối cùng bị che lấp, trong gió nồng nặc mùi máu tươi, thi thể đô hộ quân bị vùi lấp, tựa như cảnh tượng chém giết vừa rồi chưa từng xảy ra.
Hoắc Thức Địch chấn chỉnh lại binh mã, mời Sư Vũ lên ngựa về doanh. Chưa được mấy dặm đã trông thấy một dải đại trướng, lúc này Sư Vũ mới biết nguyên nhân viện quân tới kịp thời như vậy, thì ra họ ở ngay gần đó.
Hoắc Thức Địch giải thích: “Gia phụ biết Mặc thành có biến, đã quay lại nhiều ngày rồi, chỉ là không cách nào thống lĩnh binh mã. Tuân theo căn dặn, mạt tướng điều toàn bộ binh mã trong tay tới trú đóng ở đây, ngày ngày tuần tra, hôm nay cứu được quyền thành chủ, thật sự vô cùng may mắn.”
Sư Vũ nghe vậy, lập tức thúc ngựa lao nhanh về phía quân doanh.
Hoác Kình đang đứng ở cổng đại doanh, người không mặc quân trang mà bận một chiếc áo dài màu lam sẫm, tóc mai điểm bạc, tựa như phụ thân trong một gia đình bình thường, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo như trước, vừa trông thấy Sư Vũ thì liền nhanh chân bước đến.
“Quyền thành chủ, người đây là…”
Hiếu phục trên người Sư Vũ dính cát bụi, đầu tóc hơi rối, xoay người xuống ngựa, đứng trước mặt ông ấy, sắc mặt trắng bệch như giấy: “Hoắc thúc thúc, con có lỗi với phụ thân, không thể bảo vệ được A Chiêm…” Nàng bỗng quỳ sụp xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm vào cát bụi, yết hầu bỗng dâng lên cảm giác tanh ngọt, thổ huyết.
Lúc A Chiêm mất nàng không khóc, lúc bị hạ táng sơ sài nàng cũng không khóc, đanh mặt vui cười, thù hận tích tụ, mãi tới lúc này đứng trước trưởng bối đã nhìn nàng lớn lên mới không cách nào kiềm chế.
Toàn bộ binh sĩ xuống ngựa, cúi đầu im lặng. Hoắc Kình kinh hãi quỳ xuống theo nàng, ngón tay đỡ nàng khẽ run run, nét mặt tiều tụy.
Mặc dù sớm đã biết tin, nhưng lúc này được chính miệng nàng xác thực, ông rốt cuộc mới chắc chắn mình đã mất đi “nhi tử” này…
Trong đại lao Mặc thành, Hình Việt hỏi Tức Mặc Vô Bạch lần thứ năm rốt cuộc đã bàn bạc điều gì với hoàng đế, mí mắt hắn hôm nay cứ giật mãi, tóm lại cảm thấy không ổn.
Tức Mặc Vô Bạch tựa vào tường, nhìn ánh trăng bàng bạch len lỏi qua khung cửa sổ hẹp, căn bản không hề để ý tới hắn.
Hình Việt thấy hắn trầm tư như vậy thì càng thấy bất an, lải nhải liệu có nên cầu xin thị vệ, xin người ta đưa bút mực để lại di thư cho thê tử gì gì đó. Nhưng lẩm bẩm hết nửa ngày, liếc sang Tức Mặc Vô Bạch, vẫn như cũ không có trả lời, hắn ủ rũ co người trên đất nằm ngủ.
Ngoài cửa ngục vang lên tiếng bước chân liên tục, đại nội thị vệ bỗng nhiên điều động, vào một đội đô hộ quân. Hình Việt nhanh nhẹn từ dưới đất ngồi dậy, cảnh giác nhìn Tức Mặc Vô Bạch.
Kiều Định Dạ một thân thường phục, chậm rãi đi tới cửa nhà lao: “Tử Huyền, ngu huynh đến thăm đệ đây.”
Tức Mặc Vô Bạch chẳng hề bất ngờ, nhướn mí mắt: “Khách sáo.”
Kiều Định Dạ chỉnh lại vạt áo, bỗng dưng hành lễ với hắn: “Tử Huyền, lúc đệ và ta cùng nhau du học Đạm Châu, từng gặp gian nan trắc trở, ta ra tay cứu người ngược lại thân vào nhà ngục, may mà có đệ trượng nghĩa giúp đỡ, chuyện này ta vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.”
Tức Mặc Vô Bạch phì cười: “Thế sao ta nhớ lúc đó sau khi Kiều huyh ra ngoài, câu đầu tiên nói với ta không phải cảm tạ, mà là: “Ngày nào đó nếu ta vượt lên, tất sẽ nghiêm trị.”
Kiều Định Dạ cũng cười: “Không sai, quyền thế trước giờ đều là thứ tốt, ta từ lúc đó đã biết điều này.”
Tức Mặc Vô Bạch gật đầu: “Ngươi giỏi ngụy trang, hiện tại trái lại khó mà thành thực như vậy. Quyền thế đúng thật là thứ tốt, nhưng cũng phải biết tiết chế, nếu không phải trước đây ngươi không biết thu mình, ta cũng không đến mức trở mặt với ngươi, nhưng giờ xem ra, ngươi đã thay đổi quá nhiều rồi.”
Kiều Định Dạ lại không nghĩ vậy: “Ta mười tám nhập sĩ, nhược quán thăng quan, sau mười năm làm tới Đại đô hộ, phong quang vô hạn, nhưng cũng chỉ tới đó thôi. Nếu như không nắm được Mặc thành, thì sao có thể tiến thêm một bước? Tử Huyền, nếu không phải ngươi can dự vào chuyện của ta ở đây, ta cũng không tội gì phải giao thủ với ngươi, Sư Vũ nói đúng, ngươi thực sự đúng là khó nhằn.”
Hình Việt ở cách vách liếc mắt khinh bỉ, Sư thành chủ nhất định là đã làm gì rồi mới khiến hắn cảm thấy nàng nói đúng.
Tức Mặc Vô Bạch bĩu môi: “Ta cũng không khó xử lý, ít ra ta không chủ động bày trí bố cục, không so được với Kiều huynh.”
“Vậy sao?” Kiều Định Dạ liếc Hình Việt: “Ngươi cho rằng ngươi sắp xếp kẻ này vào đô hộ phủ giả mạo ta, thật sự là thiên y vô phùng?”
Hình Việt run rẩy.
“Đó chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi.” Tức Mặc Vô Bạch đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người: “Bệ hạ đã nói rõ không bảo vệ được ta, Kiều huynh không cần phải vòng vo nữa, ý của ngươi ta hiểu. Thả Hình Việt đi, tất cả việc hắn làm đều do ta sai khiến, không phải tự nguyện.”
Ý cười nơi khóe môi Kiều Định Dạ rõ nét thêm vài phần: “Giết thúc đoạt thẩm, xúi giục người khác giả mạo bệ hạ, tội nào cũng là tội chết, Tử Huyền thật sự muốn nhận?”
Tức Mặc Vô Bạch buông tay: “Ta có lựa chọn sao?”
“Không có.” Kiều Định Dạ phất tay với sau lưng, “Người đâu, đem bản khai tới cho Thiếu khanh đại nhân ký nhận.”
Hình Việt bật dậy: “Không được đâu Thiếu khanh đại nhân, sẽ mất mạng đó!”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn hắn: “Sau này ngươi đừng chăm chăm đi lừa gạt nữa, cũng thử khuyên tôn phu nhân đừng mải mê kiếm tiền, nhân sinh khổ đoản, phải trân trọng người trước mắt, phu thê hai người đừng chia cách mỗi người một nơi nữa, tìm nơi nào đó an ổn sống qua ngày đi.”
Kiều Định Dạ vỗ tay hai cái: “Tử Huyền đúng là quân tử, nếu đã như vậy, ta cũng không làm khó hắn.” Hắn lệnh cho người mở cửa nhà lao Hình Việt.
Hình Việt cuối cùng có được tự do mà hắn ao ước đã lâu, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy vui mừng. Cửa nhà lao cách vách bị mở ra, đô hộ quân mang gông cùm chân tay Tức Mặc Vô Bạch, dẫn hắn ra ngoài.
Kiều Định Dạ ra khỏi đại lao trước, ngẩng đầu nhìn ánh trăng: “Trăng thật đẹp, mong nó thay ngu huynh tiễn Tử Huyền một đoạn, ngu huynh quay về viết tấu chương bẩ báo bệ hạ tin buồn này.”
Tức Mặc Vô Bạch cười lạnh: “Kiều huynh đột ngột muốn mạng của ta, phải chăng là đã xảy ra biến cố gì?”
“Thật sự chuyện gì cũng không giấu được Tử Huyền mà.” Kiều Định Dạ mỉm cười bất đắc dĩ: “Sư Vũ đã bị ta đưa tới Ninh Sóc, tính ta cẩn thận, nếu như nàng không thật lòng với ta, ta khó khăn lắm mới đi được tới đây, há chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc? Cho nên tốt nhất vẫn phải giải quyết hậu hoạn là ngươi, tránh thêm phiền phức.”
“Thì ra là vậy, hợp tình hợp lý.” Tức Mặc Vô Bạch gật gật đầu, thầm nói đáng tiếc, nếu lại trễ mấy ngày, nói không chừng chính mình được cứu rồi, mệnh thật không tốt.
“Ý đồ vượt ngục, giữa đường bị hành quyết ngay tại chỗ” là lý do tốt nhất để giết Tức Mặc Vô Bạch, cho nên giết hắn không thể nào ra tay trong ngục.
Một đội đô hộ quân áp giải Tức Mặc Vô Bạch nhân lúc tối trời ra khỏi đại lao, dừng lại trong một con hẻm nhỏ hẹp yên tĩnh, ánh trăng hắt bóng đội ngũ đó thành bóng quỷ trùng trùng.
Gió đêm thê lương vi vu, lưỡi đao không đâm vào ngực mà xuyên thẳng vào tim. Tức Mặc Vô Bạch đứng đó hồi lâu mới ngã xuống, máu tươi đầm đìa, thấm vào đất Mặc thành…
Trong thư phòng, Kiều Định Dạ dừng bút đóng dấu, đô hộ quân đúng lúc đi tới phục mệnh.
Hắn gác bút thở dài, vẻ thẫn thờ trong mắt thế nhưng lại có vài phần chân thực: “Bi tai nhân đạo dị, nhất tạ vĩnh tiêu vong*. Tức Mặc không còn, thiên hạ cũng không còn vua rồi…”
Câu thơ trong bài “Thương vong thi” của Thẩm Mặc thời Nam Bắc Triều, đại ý: bi ai là quy luật bất đồng của nhân loại, không giống như trăng khuyết lại tròn, hoa rơi lại nở. Một khi sinh mệnh héo tàn thì đời người cũng vĩnh viễn biến mất.
Khứ thu tam ngũ nguyệt, kim thu hoàn chiếu lương.
Kim xuân lan huệ thảo. Lai xuân phục thổ phương.
Bi tai nhân đạo dị, nhất tạ vĩnh tiêu vong.
Liêm bình kí hủy triệt, duy tịch canh thi trương.
Du trần yểm hư tọa, cô trướng phúc không sàng.
Vạn sự vô bất tẫn, đồ lệnh tồn giả thương.