Chương 86: Tự tác nghiệt bất khả hoán.
"Hà gia chủ, nói việc chính." Ma Vô Hối nghiêm túc nói, ngữ khí không hề đùa cợt.
Hà Hạ Đông dù còn nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp nhưng nàng cũng biết lúc này hắn dường như rất gấp, vì vậy cũng nghiêm túc lại thử nghe một chút hắn muốn nói gì.
"Truyền thừa Kiếm Vũ chắc Hà gia biết.
Vậy ta sẽ vào thẳng vấn đề, Phệ Thụ Lão Ma đang truy đuổi ta, ta muốn dẫn dụ lão tới truyền thừa Kiếm Vũ.
Phía sau lão còn một đám truy binh Nam Hải Minh phái tới.
Ta muốn mượn tay Khương gia ở truyền thừa Kiếm Vũ, và đám truy binh kia vây g·iết Phệ Thụ Lão Ma báo thù cho gia tộc." Ma Vô Hối nói thẳng ra ý đồ, không quên đeo lên bộ mặt quyết tâm g·iết kẻ thù diệt môn.
Hắn tin tưởng lý do này sẽ thuyết phục được Hà Hạ Đông. Báo thù cho gia tộc, còn lý do nào cảm động hơn thế nữa?
"Tiểu Hối có lòng báo thù cho gia tộc, Kiên huynh và Trì tỷ trên trời cũng vui lòng." Hà Hạ Đông quả thật tin vào lý do của hắn.
Nhưng hắn đầu cần nàng tin lý do này, cái hắn cần là nàng đưa hắn đi.
"Không g·iết ma đầu đó tế vong linh Ma gia, ta thề không làm người!" Ma Vô Hối làm mặt căm hận nói, chân thật vô cùng.
"Tuy nhiên ta thấp cổ bé họng, thực lực có hạn, không có sức giữ mạng trước Phệ Thụ Lão Ma.
Hắn đã sắp đuổi tới nên ta đành phải vào Hà gia nhờ giúp đỡ của Hà gia chủ.
Hà gia chủ thứ lỗi." Ma Vô Hối nói tiếp, một mặt đau xót, tiếc hận bản thân không có năng lực.
Hắn làm thật đến mức khiến Hà Hạ Đông cảm động không thôi. Nàng cho rằng đứa bé này thật bất hạnh.
"Không sao! Ta nhất định sẽ giúp." Hà Hạ Đông tiến tới ôm hắn vào lòng, hai đại sát khí muốn ép ngạt Ma Vô Hối, tay ngọc của nàng xoa xoa đầu hắn.
Nàng nói tiếp.
"Từ giờ cứ gọi ta là Đông tỷ, ta từ giờ sẽ là gia đình của đệ!" Hà Hạ Đông phóng thích Ma Vô Hối khỏi hai đại sát khí của mình, ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn.
"Tạ Đông tỷ!" Ma Vô Hối lộ ra vẻ cảm động, hắn không có khóc, khóc dường như có chút quá đà, thành ra diễn không thật.
Nghe được hắn gọi hai tiếng "Đông tỷ" nàng mới gật đầu, buông hắn ra.
"Nếu ta đoán không nhầm, đệ muốn ta giúp đệ chạy tới truyền thừa Kiếm Vũ?" Hà Hạ Đông cũng rất thông mình, nàng nhìn thấu ý đồ của Ma Vô Hối.
"Đông tỷ hiểu đệ! Đệ hứa sẽ giúp Hà gia tranh đoạt truyền thừa nếu như diệt trừ ma đầu thành công!" Ma Vô Hối kinh ngạc, ôm quyền nói.
Muốn người khác giúp cũng không thể giúp không công, hắn dù có là người ma đạo cũng biết đạo lý này. Thực tế mà nói, người ma đạo rõ đạo lý này nhất.
Hắn muốn húp miếng canh trong truyền thừa thì nhất định phải có Hà gia làm hậu thuẫn cho mình.
Hắn tuy không biết Ma gia đã phụ thuộc Khương gia nhưng hắn cũng không có ý định nương nhờ hai nhà này. Chung quy là vì họ nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ với lý do hắn trốn thoát đc nanh vuốt của Nguỵ Thụ Công, sẽ không dễ dàng bỏ qua như Hà Hạ Đông.
Vừa nghe Ma Vô Hối nói, Hà Hạ Đông ban đầu có chút vui mừng nhưng rất nhanh đã trầm xuống. Nàng là cho rằng Ma Vô Hối muốn dùng thân phận để khuyên bảo tàn dư Ma gia giúp Hà gia nên lắc đầu nói.
"Tiểu Hối đệ có điều không biết, Hà gia ta đã từ hai tháng trước rút khỏi truyền thừa Kiếm Vũ.
Không phải tỷ không muốn tin đệ, nhưng tàn dư nhà đệ bên đó đã phụ thuộc Khương gia.
Họ sẽ không giúp Hà gia đâu, dù sao ta vẫn đa tạ ý tốt của đệ."
"Ma gia phụ thuộc Khương gia rồi?" Ma Vô Hối có chút ngoài ý muốn nói, nhưng thực ra hắn không bất ngờ.
Hắn biết Ma gia sớm muộn sẽ bị thâu tóm, chỉ là không hiết thuộc về nhà nào. Nhưng bây giờ xem ra là vào tay Khương gia, vậy thì hắn phải thuyết phục Hà gia quay trở lại.
"Ừm, Ma Thiết Đản chắc đệ biết?
Hắn may mắn còn sống sau tai hoạ này, được Gia Cát Minh Ngoạ Long tiên sinh thu nhận làm tứ đệ tử.
Vì thế Ma gia mới quy phục họ." Hà Hạ Đông giải thích.
Ma Vô Hối "Ồ" một cái, tin tức này đích thật bất ngờ. Hắn không nghĩ Ma Thiết Đản còn có thể sống được, lại còn bị Gia Cát Minh thu nhận.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn, nên coi như biết cho vui.
"Tỷ không cần lo lắng, đệ đã hứa sẽ làm được.
Tàn dư tộc đệ bên đó có thể giúp Khương gia cùng lắm là thông qua tầng thứ nhất của truyền thừa.
Sau đó họ sẽ lại bị kẹt mấy tháng.
Nhưng đệ, đệ có thể giúp Hà gia thông qua cả năm tầng." Ma Vô Hối nói, hắn cũng không nói láo.
Dòng thời gian trước hắn cũng đến tham gia đội ngũ đoạt truyền thừa của Ma gia, tất nhiên biết như thế nào để thông qua từng tầng.
"Đệ cũng đừng đùa tỷ." Hà Hạ Đông cười nhẹ nói, hiển nhiên không tin hắn, dù sao cũng quá hoang đường.
"Đông tỷ, đệ có nắm chắc. Đệ không cách nào chứng minh nhưng đệ chỉ mong tỷ tin tưởng đệ." Ma Vô Hối hai mắt kiên định nhìn nàng mà nói.
Hắn có niềm tin Hà Hạ Đông sẽ đồng ý, bởi vì nàng đối với hẵn vẫn luôn có sự tin tưởng mù quáng.
Cái này hắn biết được từ dòng thời gian trước. Khi đồng hành cùng nàng, cơ hồ bất cứ quyết định gì nàng cũng sẽ nghe theo hắn.
Sự tin tưởng này khiến hắn cảnh giác, vì nó quá bất thường, mà bất thường tất có yêu.
Nhưng sự thật còn đó, nàng đi cùng hắn gần trăm mà vẫn như vậy, quyết định điên rồ nào cũng theo.
Có điều, một thời gian sau nàng biến đổi, dường như trở thành một con người khác, cũng rời bỏ hắn.
"Vì trước mắt nàng vẫn là nàng, vẫn tin tưởng ta tuyệt đối." Ma Vô Hối khẳng định.
Chợt, hắn thấy hơi nhói ở đầu, bất giác đưa tay nên ôm lại.
"Nàng vẫn là nàng...nàng vẫn là nàng...
Tại sao sau này nàng không phải là nàng?..." Trong đầu hắn lặp lại những suy nghĩ này, hắn không nhớ ra được, cảm giác như...bị mất trí nhớ vậy.
Hà Hạ Đông thấy hắn có biểu hiện lạ liền vội tiến tới nắm lấy hai vai Ma Vô Hối, lên tiếng gọi hắn.
"Tiểu hối?"
Ma Vô Hối bị tiếng gọi đánh tỉnh, cơn đau biến mất.
"Đệ có chuyện gì vậy?" Hà Hạ Đông lo lắng hỏi han.
"Đệ...không nhớ...Bỏ đi, Đông tỷ, tỷ có tin đệ không?" Hắn miễn cưỡng đánh tỉnh bản thân khỏi mê man, tập trung chính sự.
Hà Hạ Đông nhìn nhìn hắn, không biết nàng nghĩ gì mà hai mắt có chút đơ ra.
Nhưng chỉ một khắc sau mắt nàng sáng lại, phục hồi linh trí.
"Tin, ta tin đệ!"
"Được! Vậy tỷ tập hợp người, ngày mai lên đường.
Phải rồi, phải giấu kín thân phận của đệ. Từ giờ cứ gọi đệ là Lãng Sở Tiêu.
Tỷ cứ nói với các gia lão đệ là bạn cũ của tỷ, hôm nay tiện đường ghé qua chơi.
Vừa hay đệ có tàn đồ truyền thừa Kiếm Vũ nên ra tay giúp đỡ." Ma Vô Hối thấy thành công liền giúp Hà Hạ Đông nghĩ tạm một cái cớ.
Thực tế mà nói, cái cớ này không đủ thuyết phục nhưng ai bảo số lượng gia lão giảm một nửa non, thành ra quyền lực của Hà Hạ Đông bây giờ rất lớn.
Gia lão Hà gia bây giờ có thể không phục nhưng nhất định phải nghe lời.
Hắn chẳng rảnh quan tâm tâm ý đám gia lão này nhưng muốn nhanh chóng lên đường thì có một cái cớ tạm bợ này là đủ.
Cứ như vậy, sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người Hà gia lên đường quay trở lại truyền thừa Kiếm Vũ.
Mà bọn họ mới đi được hai canh giờ, Hà gia liền ngênh đón đám người Ngụy Thụ Công.
Bọn họ không kiêng kị gì, đường đướng chính chính đi vào Hà gia, một đường tới trước Gia Chủ Các. Lúc này, một lão bà bà tay chống quải trượng bước ra, khí tức tứ chuyển đỉnh phong, chính là lão gia chủ Hà gia.
"Ngụy Thụ Công, ngươi đến Hà gia chúng ta làm gì?" Lão gia chủ Hà gia ngữ khí bất thiện nói, dường như tùy thời có thể giao chiến. Thù Ngụy Thụ Công g·iết gia lão nhà bà vẫn chưa có qua được lâu.
"Tào mỗ đi ngang qua, tiện hỏi đường mà thôi...nhóc con không cần xù lông với ta." Ngụy Thụ Công bình tĩnh nói, không coi khi tức lão gia chủ tỏa ra là uy h·iếp. Thêm nữa còn gọi lão gia chủ là nhóc con, thể hiện sự khinh thường. Trên thực tế, lão gọi vậy cũng đúng, tuổi đời lão bà bà chỉ bằng một nửa của Ngụy Thụ Công.
Để đối đáp sự uy h·iếp của lão bà bà, Ngụy Thụ Công phóng thích khí tức ngũ chuyển của mình. Vừa cảm nhận được, lão gia chủ Hà gia liền biến sắc, hai mắt trừng lớn, tay cầm quải trượng có chút run run, trong lòng căng thẳng vô cùng.
"Nói chút, biết truyền thừa Kiếm Vũ ở đâu không?" Ngụy Thụ Công dùng nửa con mắt nhìn lão bà bà mà hỏi, thể hiện rõ rằng bản thân là bề trên.
Lão bà bà nghe vậy liền lo lắng Ngụy Thụ Công muốn đến đó tranh truyền thừa, nhất thời không dám nói. Dù ở đó còn có Khương gia nhưng Ngụy Thụ Công là ngũ chuyển cường giả, có đủ khả năng một mình đối kháng Hà Hạ Đông và vị trưởng lão khác họ kia của Khương gia.
Ngụy Thụ Công như nhìn rõ lo lắng của nàng, lão ngữ khí trầm ổn nói.
"Ta có thể đảm bảo không đụng đến Hà gia ngươi, lần này ta vì truy bắt một tên Ma gia nên mới cần đến đó."
Lão bà bà nghe vậy có chút thở ra nhưng vẫn không nguyện ý, tin lời ma đạo tặc tử chính là bán nhà. Nhất là khi kẻ này ngày hôm đó đồ sát cả Ma gia, phàm nhân cũng không tha, sát tính có thừa.
"Đừng cho rằng bản thân có quyền lựa chọn...Tào mỗ không phải hiếu sát nhưng nếu phải làm thì ta vẫn có thể biến Hà gia các ngươi thành Ma gia thứ hai." Lão nói ra rất bình tĩnh, nhưng sát ý trong lời nói rõ như ban ngày, không nghe thấy chính là điếc.
"Để lão thân dẫn các ngươi đi." Lão gia chủ hết cách đành đồng ý, đã không thể từ chối vậy thì đi theo, đến lúc đó có ba cổ sư tứ chuyển, sẽ có chút khả năng chống cự.
Chưa hết, lão gia chủ biết rằng Kình gia và Giả gia truy bắt đám người Ngụy Thụ Công, trước khi đi sai người gửi thư báo cho họ, vậy thì khi đó là năm vị cổ sư tứ chuyển, nhất định rất khả quan.
Cứ như thế, sau khi an bài xong, lão gia chủ dẫn ba người Ngụy Thụ Công rời đi.
...
Nửa ngày sau.
Vô Tung Đảo.
Kình gia chủ đứng trước mặt chúng gia lão Kình gia, giọng nặng như núi nói.
"Chư vị gia lão, ta vừa nhận được tin truyền thư từ Hà lão gia chủ.
Ma đầu tặc tử uy h·iếp Hà gia, ý đồ nhúng tràm truyền thừa Kiếm Vũ.
Chúng ta đi một chút, đem tên ma đầu này giam vào Trấn Ma Đàm!
Vì thiên địa trừ ma, vì thương sinh trừ ác!"
Chúng gia lão ai đồng thanh, vang vọng cả một vùng trời.
"Vì thiên đại trừ ma, vì thương sinh trừ ác!"
Nói xong bọn họ nhất nhất nhào mình xuống biển, hướng về phía tây mà bơi.
Chỉ còn Kình gia chủ và Kình Kiêu phó gia chủ đứng lại.
"Thái ca, đi Miên Loan Hải Vực có...được không?" Kình Kiêu hỏi nhỏ.
Kình Thái mỉm cười gật đầu.
Kình Kiêu thấy vậy liền mở to hai mắt.
"Thật? Vậy có thế định tội được không?"
"Còn thiếu chút, nếu có thể cạy miệng được Nguỵ Thụ Công.
Vậy thì...hắc, thế cục đã định." Kình Thái có chút vui vẻ nói.
Kình Kiêu nghe vậy cũng thở ra yên tâm chút, lắc đầu nói.
"Thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoán. (Trời gây họa còn có thể trốn, tự gây họa không thể tránh)
Nam Hải Minh, sắp đổi chủ rồi."
Nói xong chỉ thấy Kình Thái vỗ vỗ vãi Kinh Kiêu một cái, khoé miệng nhếc lên rồi nhào mình vào nước bơi đi.
Kình Kiêu thấy vậy cũng bất giác bật cười, nhào xuống bơi theo.