Bạch Cẩn ở Niên phủ gần bảy ngày mới hết sốt. Vết thương trên tay cũng đã kéo da non. Ngày Bạch Cẩn rời phủ. Y có chút không nỡ, lúc chuẩn bị lên xe ngựa, ngước nhìn Niên phủ phía sau, mọi người còn bận làm việc, chỉ có Niên Cẩm Huyên và Mục Vân ra tiễn y.
Mục Vân không khóc nhưng mắt đã đỏ, thấy Bạch Cẩn đứng yên, chạy lên trước.
"Công tử sao này định thế nào?"
Bạch Cẩn xoa nhẹ đầu Mục Vân.
"Ta định trở về chỗ trước kia, dù sao đi không lâu lắm, chắc mọi thứ vẫn như cũ."
"Công tử bảo trọng."
Mục Vân còn định nói gì đó, Niên Cẩm Huyên đã vỗ vai nàng, bảo hãy trở vào phủ. Mục Vân do dự hồi lâu rồi mới trở vào. Lúc này chỉ còn Bạch Cẩn và hắn. Niên Cẩm Huyên dang tay ra, cười rất ôn nhu.
"Ôm tạm biệt."
Tim Bạch Cẩn đột nhiên nhói lên, sà vào lòng hắn. Nghĩ đến sau này, khi ngủ không ai ôm y vào lòng, trời đã sắp vào thu, chắc chắn sẽ lạnh, cũng sẽ không quen. Bạch Cẩn từ trong lòng hắn ngẩng đầu, từ góc độ của Niên Cẩm Huyên, trông y ngoan ngoãn vô cùng.
"Phải rồi, ta còn chưa biết tên ngài."
Bạch Cẩn sống trong Niên phủ gần mười ngày vẫn không dám hỏi tên hắn, chỉ biết mọi người luôn gọi hắn một tiếng Nhị gia.
"Niên Cẩm Huyên."
"Được. Sau này có cơ hội, ta nhất định trở lại trả món ân tình này."
Mắt Bạch Cẩn đỏ bừng, trông rất dễ bắt nạt. Niên Cẩm Huyên không nói gì, chỉ vuốt nhẹ lên nốt ruồi dưới mắt y, mắt phượng hẹp dài nheo lại, sâu trong đó là những cảm xúc Bạch Cẩn đọc mà không hiểu.
"Không còn sớm nữa, mau lên đường đi."
-
Lúc Bạch Cẩn tỉnh dậy còn tưởng mình nằm mơ. Y đang nằm trên giường, xung quanh trang trí rất nhiều đồ sặc sỡ, là nơi mà y không thể nào quen thuộc hơn - kỹ viện.
Bạch Cẩn thử nhúc nhích ngón tay, nhưng cơ thể bất động không hề nghe theo lời y. Bạch Cẩn lại há miệng muốn kêu cứu, nhưng cuống họng không phát ra được âm thanh nào, rõ ràng y đã bị bỏ thuốc.
Kí ức quay về lúc ngồi xe ngựa ra khỏi Niên phủ, xe đi đến một con đường khá vắng vẻ thì bị cướp. Khi ấy chỉ có một người là y và người phu xe, Bạch Cẩn không có võ công, đành ôm tay nải nhảy xuống xe định chạy thoát.
Chưa chạy được vài bước đã bị bắt lại, y cảm nhận được một cơn đau rát từ sau gáy, sao đó thì bất tỉnh.
Hiện giờ cả người y không có một chút sức lực, chỉ biết trừng mắt nhìn lên trần nhà. Bạch Cẩn nghe văng vẳng tiếng Trần ma ma ngoài cửa.
"Tên tiện nam đó ỷ có khuôn mặt xinh đẹp, cũng không biết lượng sức mình, không phải cuối cùng chỉ được sủng ái mười ngày rồi cũng bị vứt bỏ sao? Thật đáng thương."
"Hà lão gia sao còn chưa tới, thuốc sắp hết tác dụng rồi."
Bạch Cẩn dâng lên sự sợ hãi chưa từng có, cảm giác mỗi một giây chờ đợi, lại càng khó thở hơn, cổ họng như bị thiêu đốt, có chất lỏng mùi gỉ sét chực chờ trào ra. Khắp người y mồ hôi tuôn ra như suối, cơ thể lại không thể động đậy nổi, mắt y đỏ hoe, miệng phát ra âm thanh như một con thú nhỏ.
Rồi cửa phòng bật mở, một lão già hai má đỏ như quả cà chua, biểu cảm trên mặt làm Bạch Cẩn buồn nôn vô cùng. Lão đến gần, miệng lẩm nhẩm gì đó, mũi Bạch Cẩn xộc vào mùi rượu nồng nặc, cùng hỗn hợp mùi son phấn, mùi đồ ăn cùng mùi mồ hôi khó ngửi.
Giờ phút này đột nhiên Bạch Cẩn nhớ đến mùi gỗ mộc trên người người kia, nhớ đến bóng dáng cao lớn của hắn, mang đến ấm áp và sự an toàn cho y. Y bây giờ khao khát Niên Cẩm Huyên vô cùng.
Lão già kê mũi vào cổ y hít một hơi, đưa tay lên cởi nút thắt trên y phục y. Bạch Cẩn không thể cử động, cũng không thể kêu la, chỉ biết im lặng mà khóc. Lòng y lặp đi lặp lại hàng vạn lần lời van xin.
Niên Cẩm Huyên, cứu ta với.
Cảm giác buồn nôn cùng mùi gỉ sét trào ra đầu lưỡi, Bạch Cẩn phun ra một ngụm máu, bắn lên nửa mặt của lão già. Ông ta giật mình, sau đó rủa xả, giơ tay chuẩn bị tát Bạch Cẩn.
Cùng lúc đó, cửa phòng lần nữa bật mở, Niên Cẩm Huyên dẫn theo mười mấy người mặc áo đen xông vào. Sau khi thấy Bạch Cẩn suy yếu nằm trên giường thì sắc mặt Niên Cẩm Huyên nhanh chóng lạnh xuống, hất văng lão già còn đang sững sờ, lấy chăn quấn kĩ Bạch Cẩn, bế lên rồi đi ra ngoài.
Mục Phong đứng ngay bên cạnh Niên Cẩm Huyên, đợi Niên Cẩm Huyên bế Bạch Cẩn đi khuất mới lạnh giọng ra lệnh.
"Lôi lão già này đi xử lí đi."
Tối đó, kỹ viện náo nhiệt vô cùng. Phòng Bạch Cẩn nằm hôm đó, cùng với nguyên cả tầng lầu đều bị thiêu rụi. Nghe nói Hạ lão kia sau khi bị bắt đi thì ba ngày sau được người ta phát hiện thi thể không toàn thây nổi trên sông, hạ bộ bị cắt mất. Còn Trần ma ma cùng những người có liên quan đều mất tích không rõ lí do, cũng không ai tìm thấy.
Mình có nhận được vote từ một vài bạn đáng iu. Không nhiều nhưng những sự ủng hộ âm thầm đó giúp mình có động lực hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng các bạn hãy để lại cmt để mình có thể cảm ơn trực tiếp nha ^^.
Cảm ơn mọi người, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. <3