Nhất Tâm Chi Cách

Chương 29




Hắn cho tất cả mọi người ra ngoài nhắm mắt trầm tư rất lâu, cuối cùng vẫn bấm điện thoại gọi cho thư ký. Ở trong điện thoại thanh âm của hắn mờ ảo, như là khách đến từ thiên ngoại: “Đồ vật tôi để trong két sắt vẫn cứ để đó đi. Vạn nhất tôi có gì bất trắc, cần phải để cho Chu Duật Minh đi lĩnh. Nếu như tôi còn sống sót, chẳng có chuyện gì phát sinh… Vậy thì” Hắn ngửa đầu nở nụ cười: “Vậy thì vĩnh viễn không để cho em ấy biết.”

Chu Duật Minh sẽ không biết giờ khắc này Triệu Thâm đang đứng ở đâu trong khi hai bên giao chiến. Cậu vẫn như cũ ở nhà, dùng cơm, tắm rửa, cố định thời gian tắt đèn. Bên cạnh trống rỗng theo thói quen lẽ ra cậu nên mất ngủ nhưng thần sắc của cậu vẫn như bình thường, nhắm mắt lại. Hết thảy đều kết thúc, tâm của cậu giống như bị ép thành hư không, phiêu bạt ở trong gió, bên trên không chạm trời bên dưới không chạm đất.

Khi Triệu Thâm trong nháy mắt phá cửa mà đi cậu lại không có vui sướng khi được giải thoát, chỉ có hoang mang luống cuống. Từ trước tới nay cậu đều bị người này vững vàng nắm ở trong lòng bàn tay, hắn là người duy nhất cậu có quan hệ trên thế giới này. Nếu như cậu là một con diều, thì Triệu Thâm chính là người nắm sợi dây, hắn dùng sức không cho cậu bay về phương xa. Hiện tại dây đã đứt đoạn cậu hoàn toàn không có gò bó, cũng hoàn toàn không có lo lắng.

Khi người kia mới vừa đi cậu vô cùng trấn định, uống một hớp nước rồi chậm rãi để ly xuống, lại vừa vặn thả cái ly vào khoảng không. Lúc tiếng gốm sứ bị vỡ ở bên chân vang lên cậu mới hoàn hồn chuyển mắt nhìn đến. Tiếng rơi vỡ vang lên giống như một tiếng nổ tung ở trong lồng ngực, để lại một chỗ trống thật lớn. Cậu mất đi toàn bộ khí lực thế nhưng các giác quan dần dần trở lại trong thân thể, một lần nữa trở nên nhạy cảm. Đột nhiên cậu ý thức được mình vừa uống không phải nước mà là cà phê, cà phê đắng từ đầu lưỡi bắn tung toé xâm chiếm toàn bộ khoang miệng.

Nửa đêm, nửa kia trên giường lớn vẫn là chăn hàn gối lạnh. Cậu nghĩ Triệu Thâm sẽ không trở về, cậu cũng không thiếu một chỗ dung thân. Chu Duật Minh trở mình, đem đầu chôn ở trong chăn, theo thói quen cậu tự nói với mình. Cậu cho rằng mất ngủ là bởi vì thói quen, sau đó một mình ngủ say cũng sẽ trở thành thói quen. Hết thảy đều là thói quen mà thôi, không phải cậu cô độc. Bất quá, muốn quen mỗi ngày không có ai ở bên cạnh cần phải có một khoảng thời gian, dù sao cũng phải trải qua một đợt trị liệu dài dằng dặc.

Sáng sớm hôm sau, Chu Duật Minh thức dậy rất sớm, rửa mặt sạch sẽ, dùng nước lạnh tạt vào hai má, xác nhận trừ vành mắt đen bên ngoài mình hoàn toàn không có gì khác thường. Cậu nhìn mình chằm chằm trong gương mãi đến khi xác định hết thảy bình thường.

Cậu phá lệ gọi điện thoại cho Thôi An Di. Bên cạnh Triệu Thâm kiện tướng đắc lực không ít, nhưng đáng tiếc cậu chỉ biết người này từng vươn tay giúp đỡ cậu – Thôi tiểu thư. Trong điện thoại thanh âm của cô có vẻ bối rối, không giống như thường ngày gần như lãnh đạm khắc chế. Nghe ý đồ của cậu cô hơi trầm ngâm giống như tìm ai xin chỉ thị rồi mới trả lời cậu.

—–

Chu Duật Minh đi gặp Bạch Ngạn. Trước khi đi trong lòng cậu không có một chút gợn sóng, vô cùng bình tĩnh. Ở trong lòng cậu một chút tình cảm cuối cùng giành cho Bạch Ngạn đã bị trận hỏa kia thiêu cháy hết. Không phải là không có hận, chỉ là bây giờ không phải lúc, dù sao hắn là người cuối cùng gặp em gái của cậu.

Nhưng khi nhìn thấy Bạch Ngạn cậu vẫn không tránh được kinh ngạc. Ngắn ngủi mấy ngày trước hắn vẫn là một đại minh tinh ở trên TV miệng cười xán lạn như triều dương. Thế nhưng từ khi bị giam cầm hắn lại khô héo như bông hoa trong phòng tối. Bạch Ngạn ngẩng đầu lên nhìn cậu, trên gương mặt có một màu sắc kỳ lạ như cỏ khô, điều này làm cho hắn kích động đến da mặt đỏ ửng cũng trở nên không rõ ràng. Hắn khàn giọng cười cười, lớn tiếng hỏi cậu: “Rốt cuộc anh đã tới? Để thưởng thức cảnh tôi bị anh đánh bại thê thảm như thế nào sao?”

“Đánh bại?” Chu Duật Minh trầm thấp nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ tranh đấu với cậu, còn nói gì tới đánh bại. Người thắng cậu là hắn, không phải tôi.”

“Khác nhau ở chỗ nào?” Bạch Ngạn nghiêng đầu cười với cậu, ánh mắt chợt lóe như loan đao: “Tôi hại anh, anh khai tôi ra, hiện tại anh và Triệu Thâm cùng chung mối thù, hắn thắng không phải là anh thắng?”

“Tôi không phải đến giành thắng lợi với cậu. Nói cho tôi biết Lộ Lộ ở nơi nào?” Chu Duật Minh ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt bình tĩnh của cậu lại đen kịt sâu thẳm, như biển cả vào lúc nửa đêm ẩn chứa vô hạn nguy hiểm không lường trước được. Cậu như vậy làm cho Bạch Ngạn cũng cảm thấy rất xa lạ: Không lẽ con người vừa bước qua ngưỡng cửa sinh tử cũng có thể trong biển lửa tìm được niết bàn.

Bạch Ngạn cắn răng, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một trận phẫn hận. Hắn không tin, không tin một con người nhu nhược vô dụng như vậy có thể chuyển biến, cậu không xứng để hắn cảm thấy sợ hãi. Cậu không thể sánh nổi với mình… Bạch Ngạn xưa nay đều là cho là như vậy. Bỏ đi vẻ ngoài đẹp đẽ, bất quá cậu cũng là một con người tầm thường, Bạch Ngạn cũng cho rằng ngay cả bề ngoài cũng hơn xa cậu. Chỉ là thiên đạo bất công, hắn vẫn thua bởi một người không bằng hắn.

Căm ghét này chính là độc dược trong tâm hắn, hắn có thể dùng nó hại người, cũng không dám chữa trị chỉ dám lén lút mài răng mút huyết.

Hắn nhấc lên gương mặt xanh tím loang lổ, nở một nụ cười oán hận, từng chút phun ra độc dược của hắn: “Đã ở trong tay nhị thiếu thì ở nơi nào cũng giống nhau. Giờ chết của các người sắp tới. Hiện tại Triệu Thâm cũng đã xuất phát? Nhị thiếu đã sớm nhịn không nổi nữa…” Tiếng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, khi mở miệng nói tiếp ngữ khí có thêm mấy phần tối nghĩa: “Hắn vốn có thể không thua, chỉ cần hắn chọn không phải là anh …”

“… Cái gì xuất phát?” Chu Duật Minh không lưu tâm những lời điên khùng của Bạch Ngạn, nghe thấy tên của Triệu Thâm thì trong lòng căng thẳng. Sau vụ phóng hỏa cậu mới hiểu được những người trong giới xã hội đen có bao nhiêu càn rỡ, tình thế của Triệu Thâm sẽ nguy cấp thế nào.

Bạch Ngạn không lên tiếng, chỉ âm âm nhìn cậu như là quỷ ở cõi âm theo dõi người ở dương gian. Chu Duật Minh nhìn thấy đôi mắt của hắn rất lạnh, giống như đôi mắt kia sẽ nói cho cậu biết: “Kết cuộc của các người cũng sẽ giống như tôi thôi”.

Chu Duật Minh bỗng nhiên quay người, bước nhanh đi. Trong lòng cậu vô cùng sốt ruột nôn nóng, cậu cảm giác vận rủi vẫn trước sau bám lấy mình như hình với bóng, trong cõi u minh nhất định phải hủy diệt hết thảy những gì cậu yêu tha thiết.

——

Triệu Thâm đang ở trong phòng làm việc chuẩn bị những bước cuối cùng, hắn đem văn kiện kiểm tra lại một lần, bỏ vào trong va ly da. Khi làm những việc này biểu tình trên mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, giống như là đi đến một cuộc hội nghị bình thường. Thôi An Di ở một bên nhìn, cuối cùng vẫn không nhịn được nêu ý kiến nói: “Triệu tổng, có cần liên lạc trước với bọn người tỉnh trưởng không?”

Phó tỉnh trưởng chính là cậu của Triệu Thâm, tại T thành có thể nói là một tay phiên vân phúc vũ. Lúc trước Triệu Thâm cũng mượn ông không ít lực, chỉ là lần này không những không đi cầu viện còn cố ý tránh né tai mắt của ông. Triệu Thâm dùng ánh mắt động viên cô: “Nếu như cậu tôi biết nhất định sẽ ngăn cản tôi, để cho ông an bài… Nhưng chỉ cần ông chưa chịu trở mặt với Triệu Thư thì tình cảnh của Chu Ảnh Lộ tràn ngập nguy cơ.”

Triệu Thư là cha của hắn. Cha hắn là là một người có thể chịu đựng còn cậu của hắn là một người nhất quán khéo đưa đẩy. Bọn họ cùng đi trên một chiếc thuyền nhiều năm như vậy, coi như hiện tại quan hệ thông gia đã đoạn tuyệt cũng duy trì bề ngoài hòa bình. Năm đó lúc cha mẹ hắn ly hôn, cậu hận nhất không phải là em rể lạm tình mà là cô em gái không chịu đựng nuốt cơn giận này xuống. Người quá coi trọng quyền lợi dục vọng thường thì tình thân vô cùng đạm bạc, chưa tới thời khắc sống còn hắn không đánh cuộc được.

“Chuẩn bị xong chưa?” Trong cơn sóng gió Triệu Thâm không sợ mà hạ lệnh: “Đi. Tất cả nghe theo sắp xếp của tôi.”

Hắn nhìn quanh một vòng, gian phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ này là bộ chỉ huy của hắn. Nhiều năm như vậy, hắn đối với chiến tích của mình luôn luôn thoả mãn, xưa nay đều chuyện trò vui vẻ nhưng khi ra trận thì nhất định phải đánh, chỉ có lần này trong lòng hơi do dự.

Dù sao hắn cũng đang bị uy hiếp, Triệu Thâm cười khổ một tiếng đẩy cửa ra, sau đó thì ngạc nhiên khi trông thấy thân ảnh của Chu Duật Minh hoảng loạn chạy tới. Đã rất lâu cậu không có chạy hết tốc lực như vậy, giống như một thiếu niên mười bảy tuổi, khi chạy lá phổi như bị giấy nhám ma sát rất đau đớn, lúc dừng lại hai tay cậu gắt gao chặn đầu gối, đề phòng mình bị té ngã.

Chu Duật Minh đứng ở trước bọn họ ngẩng đầu lên, thở hổn hển hỏi hắn. Cậu chạy quá nhanh nên giọng nói trở nên đứt quãng phá vụn: “Anh… Có phải anh muốn đi tìm Triệu Khuyết?”

Ánh mắt của hai người ở trong không khí im lặng giằng co, mài ra vạn sợi ngàn tơ cọ sát ra tia lửa điện. Đúng như dự đoán, cuối cùng thua trận vẫn là Triệu Thâm. Hắn dời ánh mắt, khàn cổ họng than một tiếng: “Không có quan hệ gì với em, nói chung em không nên nhúng tay.”

“Không có quan hệ gì với em?” Chu Duật Minh yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên đôi mắt đào hoa có một chút ẩm ướt, những giọt nước mắt run rẩy chảy ra nhưng cậu vẫn không hề biết, chỉ dùng đôi mắt ngập nước làm người đứt gan ruột nhìn Triệu Thâm: “Không dùng những cớ như vậy để qua loa lấy lệ, em biết em gái vô dụng của em đang ở trong tay Triệu Khuyết.. Nếu như không phải vì nó tình cảnh của anh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Cuối cùng, đều bởi vì tôi, nếu như không phải… Không phải tôi…”

Cậu nói một hơi rất nhiều, nói xong lời cuối cùng lại nghẹn ngào, cậu biết tất cả những thứ này đều là vì Triệu Thâm yêu cậu. Nhưng tình cảm này hắn không dám nói, không thể nói. Trong lúc cậu bất tri bất giác chuyện này như sương mù quanh quẩn ở bên người cậu, trong lúc lơ đãng liền nhiễm đến đôi gò má mềm mại của cậu. Nhưng khi cậu muốn hiểu thì mọi việc lại bị dấu đi không để dấu vết làm cho cậu mờ mịt thất thố. Giống như ngày đó Triệu Thâm ở phía sau mạnh mẽ đóng cửa lại, đến như mộng xuân, đi tựa mây bay.

Mỗi lần Chu Duật Minh hô hấp trong miệng mũi luôn cảm thấy đắng chát. Cậu thở hổn hển, cật lực không để ý đến tim mình đang đập hỗn loạn, như chặt đinh chém sắt mà nói với Triệu Thâm: “Anh đã cứu tôi một lần, không cần tiếp tục phải trả giá như vậy, vì tôi ủy khúc cầu toàn…”

“Tôi tha thứ cho anh” cậu kiên quyết nói với Triệu Thâm, giống như muốn kết thúc tất cả quá khứ thống khổ: “Cho nên, anh không cần giúp tôi làm cái gì. Anh… Không nợ tôi cái gì. Em gái của tôi, tôi sẽ tự mình đi cứu.”

Triệu Thâm nghe cậu nói, hít một hơi, trên mặt nhưng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, biểu tình không có bao nhiêu khổ sở. Tất cả gút mắc, tất cả quyết đoán đã nằm trong dự liệu. Hắn chỉ giơ tay lên giúp Chu Duật Minh lau đi nước mắt, động tác cẩn thận mà ôn tồn như đang săn sóc một đứa bé bị ủy khuất.

“Đừng nói những lời ngốc đó, không được làm chuyện điên rồ. Đối phó với một kẻ điên cuồng như Triệu Khuyết thì chỉ có anh mới làm được.” Hắn nhẹ nhàng vung vẩy ngón tay làm cho giọt nước mắt rơi xuống, áp chế kích động muốn hôn cậu: “Không nên ép mình đi thử nghiệm làm chuyện mình làm không được. Chỉ có anh mới có thể giúp em cứu em gái.”

Ngón tay của Triệu Thâm vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cậu, xoa xoa đầu cậu, đây là việc hắn muốn làm, cũng rất ít khi làm. Hắn nói:

“Nếu như em hận anh, vậy càng nên lợi dụng anh. Anh bảo đảm sẽ đem em gái trả lại cho em.”

Cho đến lúc này em đã có thể nắm giữ ước mơ tha thiết của em là sống một cuộc sống mới. Lời này Triệu Thâm muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào. Dù nỗ lực thế nào hắn vẫn chưa học được chân chính rộng lượng.

Chu Duật Minh cũng phát hiện sự thất thố của mình vì thế cậu cảm thấy quẫn bách. Bàn tay Triệu Thâm kề sát đỉnh đầu cậu cuồn cuộn không ngừng đưa tới ấm áp, cậu mới vừa khóc, nhất thời càng không có cách nào từ chối nhiệt độ này.

” Không quản thế nào, tôi không thể ngồi ở chỗ này, mắt thấy anh vì cứu em của tôi đi vào hang hổ mà tôi không hề làm gì…”

Giọng nói của Chu Duật Minh càng ngày càng nhỏ: “Tôi sẽ không làm anh thêm phiền, ít nhất anh cũng phải dẫn tôi cùng đi.”

Triệu Thâm nhìn cậu, nụ cười trên mặt dần dần mở rộng, một chút ý cười rốt cục rơi vào trong đôi mắt.

” Được không, tiếp tục nghe theo tôi một lần đi.”

Hắn lẽ ra nên từ chối, nhưng hắn vẫn không có. Lần trước bọn họ dắt tay phá tan biển lửa, có lẽ sắp đối diện với tử vong kích thích làm cho hắn có khát vọng kỳ diệu, còn có một lần là có thêm một cơ hội khiến cho bọn họ đồng sinh cộng tử. Có thể thời gian cho bọn họ bên nhau không nhiều lắm. Lần này hắn tự nói với mình: Ngược lại lần sau tiếp tục cùng nhau nắm tay không biết là lúc nào. Có lẽ chỉ còn ở trong mộng.