Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 2 - Chương 11




Mộng xuân không thể rời đi, không thể rời khỏi ta, không thể rời bỏ đi… Hết thảy giống như một giấc mộng điên cuồng, không ngừng lập lại, quanh quẩn trong nơi sâu thẳm của trí nhớ, trong mộng thật nóng, nóng đến mức làm cho người ta muốn xé nát hết thảy mọi vật che phủ trước mắt, trong mộng lại lạnh lẽo, lạnh đến mức làm cho người ta muốn gắt gao ôm chặt nguồn nhiệt duy nhất trước mắt.

Vì sao lại đẩy ta ra? Mặc kệ tới gần như thế nào, tựa hồ luôn bị đẩy ra, nghe không rõ thanh âm bên tai là nói cái gì, thanh âm nghe như xa xôi, phảng phất như đến từ một người ở thế giới thường khiến ta không muốn thân mật.

Ta nghe không được, cũng không muốn nghe ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ cần ôm ta, ôm ta là được rồi, ôm chặt đi, dùng hai tay của ngươi gắt gao đem ta sáp nhập vào thân thể của ngươi.

Đúng… giống như hiện tại làm cho ta cảm giác được hơi thở của ngươi, nhiệt độ cơ thể của ngươi, sức mạnh của ngươi, hết thảy của ngươi… Toàn bộ, toàn bộ không hề giữ lại, ở trước mặt ngươi, điên cuồng đánh mất chính mình, quên đi mình là ai, ở trong cực hạn điên cuồng hoàn toàn phóng ra… Nếu đây là mộng thì kia có lẽ là một hồi tưởng làm cho người ta có chút kinh ngạc, kinh ngạc xấu hổ mà lại nhịn không được có chút hưởng thụ.

Nếu hết thảy đều là sự thật, đều đã từng xảy ra, ta làm sao đối mặt, làm thế nào đối mặt với chính mình bị dược tính khống chế trở nên hoàn toàn điên cuồng, làm ra chuyện hoàn toàn điên cuồng.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, lờ mờ dần dần có ý thức, giãy giụa giữa cảnh trong mơ cùng sự thật quanh quẩn cùng một chỗ, cuối cùng bị lý trí chết tiệt hoàn toàn đưa về hiện thực, vì thế ta cảm giác được mình không phải lẻ loi một mình nằm một chỗ, bốn phía thực ấm áp, trừ bỏ có cái chăn ở trên người, còn có một người, một người gắt gao ôm chặt lấy ta.

Trí nhớ từ trước khi hôn mê giống như một bức tranh dần dần hiện lên trong đầu ta, Giang thành, bị bắt, Bạch Hà, dược tính, chạy trốn, hôn mê… Lưng ta từng trận mồ hôi lạnh, ta không rõ giờ khắc này người ôm ta là nam hay nữ, là Bạch Hà hay căn bản là một người xa lạ, điều này làm cho ta có chút sợ hãi, thế cho nên lúc này không có dũng khí mở to mắt nhìn người cùng ta trong tình cảnh này là ai.

Ý thức dần dần thanh tỉnh, càng ngày càng nhớ ra nhiều hơn, dường như ta không có bị chết đuối, dường như ta thật sự biến thành một con dã thú phát dục dưới tác dụng của thuốc túm được người nào đó liền bắt đầu xé rách quần áo của đối phương.

Đối phương lúc đầu còn kháng cự, thao thao nói một vài lời, khi đó ta căn bản là không nghe được, giống như một con dã thú đang kì phát dục liền hướng tới đối phương bổ nhào vào, sau đó chính là này, cái kia, điên cuồng lật đi lật lại, cũng không biết giằng co bao lâu.

Ta nhịn không được hít thật sâu một ngụm không khí, đáy lòng càng ngày càng lạnh… Bạch Hà chết tiệt, tên chết tiệt! Nếu không phải Bạch Hà, ta cũng sẽ không gặp chuyện xấu hổ như thế này, lúc ấy trước khi rời đi hẳn phải đánh cho hắn hai quyền (còn sức đâu mà đánh ^ ^ khổ đến thế là cùng).

Từ từ – đây là hương vị gì, tự nhiên, ngửi thấy làm cho người ta có cảm giác thập phần thoải mái, còn có cảm giác dường như có chút quen thuộc.

Mùi hương này… Còn có ngày hôm qua, ngày hôm qua lờ mờ nhìn thấy, dưới ánh sáng phản chiếu mơ hồ bóng một người, cùng với thanh âm nghe không rõ, ta đột nhiên nhớ tới một câu ta nghe được …. [Sầu Thiên Ca, ngươi làm sao vậy… Sầu Thiên Ca… Ngươi!]

Đúng rồi, lúc người này nói ra lời đó ta giống như vừa mới bổ nhào vào hôn đối phương, cũng có thể nói là thô bạo mà vội vàng gặm cắn.

Loại hương vị này, loại thanh âm này, loại phản ứng này.

Quả nhiên, là hắn sao?

Sẽ không phải là cảm giác sai chứ?

Nếu ngày hôm qua người bế ta là hắn, giống như tự đáy lòng cũng sẽ không có lạnh lẽo như vậy, thế giới cũng không có tuyệt vọng như vậy, có thể miễn cưỡng chấp nhận được rồi.

Mặc kệ như thế nào, sớm muộn gì cũng phải đối mặt không phải sao?

Ta chầm chậm mở mắt, chiếu vào mi mắt đầu tiên chính là một vệt sáng có chút chói mắt, giống như trước khi ta hôn mê, cảm thấy ấm áp tương tự, bất đồng chính là, khi đó là hoàng hôn mà lúc này là ánh nắng ban mai, quả nhiên đã qua một đêm.

Đợi cho thích ứng với tia nắng sớm mai, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, hết thảy bên cạnh đều nhìn thấy được, sợi tóc óng ánh trơn bóng ở phía trước mũi ta, là màu trắng bạc, điều này làm cho ta nghĩ đến ngân hà chảy xuôi trên bầu trời đêm, xinh đẹp mà xa xôi.

Chính là giờ phút này, ngay bên cạnh ta, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi, mang theo một chút ngứa ngáy.

Tuy rằng vừa rồi đã gần như đoán được nam nhân bên cạnh là ai nhưng khi tận mắt nhìn thấy, đầu óc vẫn có chút ngưng trọng, kết quả liền ngây dại ra mà nhìn.

Khuôn mặt xinh đẹp mà ánh lên trang trọng cách ta gần như thế, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn nam nhân này ở khoảng cách gần như vậy, gần đến mức có thể cảm giác được hơi thở chậm rãi của Bộ Phong Trần phả lên cái trán nhẵn nhụi của ta, có thể nhìn thấy hàng mi của nam nhân rủ xuống khi nhắm mắt, hai hàng lông mi đều dán lại giống như một cây quạt.

Khuôn mặt này khiến cho người ta nhìn trăm lần không chán, nhìn một lần liền nhìn đến trầm mê… Chính là quanh mắt Bộ Phong Trần lộ ra quầng thâm, tựa hồ là vài ngày nay đều không có nghỉ ngơi, đại khái là mệt mỏi, nếu không thì lúc ngủ cũng không đến nỗi say như thế, cơ hồ như đều không phát hiện ra ta đã tỉnh lại.

Vì sao hắn lại ở đây, nam nhân này không phải đã về Thánh môn hay sao? Như thế nào đột nhiên xuất hiện, nhưng lại cùng ta… Cùng ta làm chuyện như vậy.

Ta cùng hắn quả thực chính là dính sát vào nhau, hai chân bắt chéo, hai tay ôm chặt, ngực dán ngực, ta muốn đẩy hắn ra tạo chút khoảng cách, vừa mới động đậy liền cảm thấy ở một chỗ đáng xấu hổ nào đó cư nhiên là đang nối liền.

Cứ như vậy đột nhiên tương ái kéo lại lẫn nhau, ta nhất thời có chút kinh ngạc đến mức quên mất bản thân phải làm cái gì, quả thực không có cách nào tưởng tượng đến tột cùng ngày hôm qua đã náo loạn thành cái bộ dáng gì nữa, sáng sớm tỉnh lại liền phát hiện loại chuyện này, thật sự làm cho người ta xấu hổ đến đỏ mặt.

Do ta đột nhiên cử động, nam nhân bên cạnh rất nhanh liền tỉnh, Bộ Phong Trần so với người bình thường tỉnh táo hơn nhiều.

Cực kỳ xấu hổ, đại khái không có hai nam nhân nào ở trên cùng một chiếc giường, đắp cùng một cái chăn, gắt gao ôm nhau, khoảng cách ngắn như thế trực tiếp chạm phải tầm mắt của đối phương.

Ta rõ ràng thấy được trong ánh mắt trong suốt của Bộ Phong Trần là dáng vẻ của chính mình, tóc tai tán loạn, có một chút cảm giác nhu nhược cùng bất lực mà cho tới bây giờ ta cũng không biết chính mình sẽ biểu hiện ra ngoài.

Ánh mắt của hắn thật trong suốt, trong ấn tượng của ta, mỗi lần Bộ Phong Trần tỉnh lại ánh mắt cũng không phải tốt lắm, có đôi khi phải trong chốc lát mới trở nên ôn hòa, nhưng lúc này đây không giống, mắt hẳn mở to, trong mắt liền lộ ra ôn nhu như nước.

Đúng rồi, tỉnh lại tâm tình không tốt là giả nhân giả nghĩa, vậy hiện tại này… là ngụy thánh Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần không nói gì, trong mắt ngoài ôn hòa cũng không có một chút hối hận hoặc xấu hổ, tay hắn nhẹ nhàng phủ lên tóc ta, hai má của ta, bả vai, lưng, thắt lưng, rồi sau đó thuận thế một lần nữa đem ta ôm vào lòng ngực.

Vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng), một câu đều không nói, ngược lại làm cho ta nảy sinh một loại cảm giác kỳ quái, một loại cảm giác nói không nên lời.

“Ngươi không phải về Thánh môn rồi sao, sao lại trở lại?” Không đúng, đây không phải điều ta nên hỏi, ta phải hỏi hắn là tối hôm qua rốt cuộc ta và hắn cái kia cái nọ mới đúng, cho dù ta bị dược tính không chế, cho dù ta không khống chế được mà trở nên chủ động, Bộ Phong Trần ngụy thánh tên này chẳng lẽ không thể đẩy ta ra hoặc là đem dược tính bức ra khỏi cơ thể ta sao?

Sao lại liền giúp ta lên giường, hơn nữa hiện tại chuyện gì đang diễn ra, Bộ Phong Trần dịu dàng như vậy, thậm chí còn có hành động sủng nịch là sao thế này?!

“Ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi một lần nữa.” Bộ Phong Trần căn bản không trả lời câu hỏi của ta.

“Từ từ…” Ta nhẹ nhàng đẩy bàn tay Bộ Phong Trần đang đặt trên người ta ra, không khỏi nhíu mày cười gượng nói “Ha hả, chúng ta tối hôm qua đã làm, có phải hay không?”

“Như ngươi đã thấy đấy.” Ngụy thánh trước sau vẫn bình tĩnh, nói khó nghe một chút, người này chính là có tật xấu làm mặt than.

Rõ ràng trong óc, trong bụng đều là một đống vấn đề nhưng đột nhiên trong chốc lát ta lại há mồm nói gì đó, có thể là vừa tỉnh, còn quá mức khiếp sợ, có thể là chưa kịp phản ứng.

Ta nghĩ, ta cần nghỉ ngơi thêm chốc lát mới có thể khôi phục bình thường.

“Bộ Phong Trần, ta hiện tại không có nằm mơ phải không?” Ta lại nhắm mắt, nỉ non nói.

“Ngủ tiếp đi.” Thanh âm nam nhân giống như làm phép, chú ngữ (thần chú) làm cho người ta nghe xong liền muốn ngủ.

Đúng rồi, ta phải tiếp tục ngủ, hồi phục khí lực, hồi phục lý trí, sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc có phải hay không là một giấc mộng.