Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 9: Vòng Bạc




Nói thật, cho dù thầy bói phê bát tự là duyên trời tác hợp, ân ái trăm năm, nhưng Trâu thị như cũ không phải đặc biệt thích tiểu cô nương này, trong lòng nàng cảm thấy Đường Hân ngoan ngoãn, như vậy con trai mới không bị khi dễ.



Nhưng nàng cũng hiểu rõ, lão thái thái tuyệt đối không có khả năng gả Đường Hân cho con trai chính mình, dù sao thân thể con nàng đã như vậy.



Nhưng hiện tại nhìn Đường Mẫn, bộ dáng xác thật cực diễm, con dâu như vậy, nói thật có chút không yên tâm.



Nhưng Đường Mẫn quy quy củ củ chào hỏi, làm trong lòng nàng thoáng buông một chút.



Bùi Cẩm Triều chỉ liếc mắt nhìn Đường Mẫn, hơi hơi chắp tay xem như đáp lễ, lúc sau liền nghe lão gia tử và phụ thân nói chuyện.



Nhưng cũng nhạy bén nhận thấy được vẻ tịch liêu trong đáy mắt tiểu cô nương.



Đừng nói hiện tại hắn còn chưa chết, cho dù chết, đáy mắt nàng tịch liêu là ý gì?

“Mẫn Nhi trưởng thành.



” Cho dù trong lòng Trâu thị không phải quá thích Đường Mẫn, nhưng hiện tại lúc này vẫn phải làm bộ dáng: “Cô mẫu, đã làm lễ cập kê chưa?”

Trong lòng Lão thái thái “Lộp bộp”, cả nhà bọn họ lại quên mất vụ này.



“Mẫn Nhi sinh nhật ở tháng tám, định làm lễ cập kê cho nàng ở tháng sáu, chờ thêm hai ngày liền làm, đây chính là ngày trọng đại của nữ hài tử, sao có thể quên chứ.





Trong lòng Trâu thị không nghi ngờ, dù sao còn chưa đến sinh nhật Đường Mẫn, ở Đại Vinh triều, lễ cập kê của khuê nữ đều là sinh nhật hoặc sau sinh nhật, hơn nữa bình thường đều là mười lăm tuổi.



Đứa nhỏ này lại bởi vì con trai chính mình, lễ cập kê diễn ra trước thời gian một năm.



Nghĩ nếu là con trai mình ……

Như vậy, cô nương này liền phải cô đơn cả đời ở nhà, ngẫm lại nàng cũng có chút không đành lòng, nhưng vì con trai mình, đây cũng là không có biện pháp.





Nghĩ đến đây, Trâu thị cởi ra vòng tay nặng trĩu đang đeo trên cổ tay, trực tiếp tròng lên tay Đường Mẫn tinh tế trắng nõn.



“Mẫn Nhi, con yên tâm, cữu mẫu nhất định sẽ tốt với con, ở nhà của chúng ta sẽ không chịu ủy khuất.





Đường Mẫn cúi đầu nhìn vòng bạc trên cổ tay, ánh mắt thanh đạm sâu thẳm.



Nhưng vẫn uốn gối hành lễ nói lời cảm tạ Trâu thị: “Mẫn Nhi cảm ơn cữu mẫu.





“Bé ngoan.





Trong nhà hai đứa bé chịu không nổi trường hợp quy củ này, Đường Dĩnh càng là ở sau lưng túm túm quần áo Đường Mẫn.



Nàng quay đầu lại sủng nịch cười với Đường Dĩnh, sau đó nói với lão thái thái: “Tổ mẫu, con đi phòng bếp giúp nương.





“Đi thôi, đừng làm cho hai con khỉ nhỏ này chạy loạn.



” Lão thái thái cười rất từ ái.



Đường Mẫn gật đầu, thi lễ với mọi người, sau đó lãnh hai tiểu hài tử đi ra ngoài.



Đường Hân lại nhìn bóng dáng Đường Mẫn rời đi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo và ghen ghét.



Nhưng nàng không biết, vẻ mặt nàng đã bị Bùi Cẩm Triều gục xuống mí mắt hoàn toàn xem rõ.



Đi ra thượng phòng, Đường Mẫn tháo vòng bạc trên cổ tay đưa cho Đường Dĩnh: “Dĩnh Nhi, cất vào ngăn kéo giúp tỷ, tỷ đi giúp nương nấu cơm.





Đường Dĩnh nhìn vòng tay kia, ngoại trừ ngay từ đầu vui mừng, lúc sau liền cảm thấy vòng tay này căn bản không có gì tốt.



Cữu mẫu dùng vòng tay lấy lòng tỷ tỷ, làm tỷ tỷ gả cho biểu ca sao?

Nàng cũng thấy biểu ca, bộ dạng rất đẹp, nhưng đi được hai bước liền thở hồng hộc, còn ho khan, hơn nữa sắc mặt trắng dọa người, vừa thấy chính là quỷ đoản mệnh.



Tuy ngay từ đầu nàng thực không thích tỷ tỷ, nhưng cũng không muốn tỷ tỷ gả vào Bùi gia.



Nhưng nàng vẫn là đứa bé, lời nói thực vô dụng.



Đi vào phòng bếp, Đường Mẫn tiến lên ngồi xổm xuống, tiếp nhận việc trong tay Trương thị.



“Nương, để con làm cho.





Nhìn thấy con gái đi vào, ánh mắt Trương thị run lên, chưa mở miệng hốc mắt liền đỏ.





“Mẫn Nhi, không cần, nương làm là được.





“Không có việc gì, dù sao nhàn rỗi cũng nhàm chán, hơn nữa cũng giúp nương làm không được mấy ngày.



” Nàng nhặt cải thìa sạch sẽ, sau đó rửa từng mảnh cẩn thận bằng nước sạch, thời đại này không có phân hóa học, nhưng mặt trên lại có bùn đất, rửa sạch cũng không phiền toái.



Nghe nói thế, Trương thị suýt nữa không khống chế được, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi.



Trong lòng Đường Mẫn thở dài: “Nương đừng khóc, cho dù ngài khóc mù chẳng lẽ con có thể không gả sao? Hơn nữa biểu ca rất đẹp, con thích nam tử đẹp.



Cữu cữu và cữu mẫu cũng sẽ tốt với con, trong nhà cữu cữu giết heo, về sau con có thể mỗi ngày ăn thịt.





Trương thị được con gái an ủi tâm tình thoải mái không ít, bẻ cải thìa xong, đứng dậy chuẩn bị đồ ăn giữa trưa.



“Triều nhi là đứa bé ngoan, chỉ là thân mình kia chung quy quá yếu.





Một nam tử áo xanh ẩn nấp trên nóc nhà phòng bếp nghe được trong phòng đã không còn động tĩnh, khóe miệng run rẩy thả người biến mất ở Đường gia.



Không bao lâu, Trần thị cắn hạt dưa chậm rì rì đi vào, nhìn thấy đôi mẹ con này, âm thầm trợn trắng mắt.



“Mẫn Nhi, nhìn một cái cữu mẫu con thật tốt, vừa ra tay chính là vòng tay bạc nặng trĩu, hâm mộ chết người.





“Đệ muội cũng đừng cảm thấy Bùi gia không tốt, nếu thân thể Triều nhi khỏe mạnh, không phải người ta cũng chướng mắt nhà ta sao.





Trương thị phỏng chừng cũng bị con gái kích thích, mấy ngày nay eo thoáng thẳng một ít.



Hơn nữa Trần thị nói thực sự khó nghe, làm lông mày Trương thị đều nhăn lại.



“Lúc trước là đại tẩu đẩy việc hôn nhân này, mới đến phiên Mẫn Nhi chúng ta, hiện tại đại tẩu nói luyến tiếc là có ý gì?” Lúc trước bởi vì chuyện này nàng thiếu chút nữa khóc mù mắt, hiện tại còn nhắc mãi vài câu, có ý tứ sao?



Trần thị lập tức không cao hứng, vừa rồi thu được một vòng tay bạc, hiện tại liền dám tranh luận với chính mình?

“Sao đệ muội nói khó nghe như vậy? Con gái nuôi lớn còn không phải gả người? Gả ai mà không gả? Bùi gia giàu có, Mẫn nhi có thể gả đến nhà như vậy, cũng là phần mộ tổ tiên chúng ta hiển linh.





“Đại tẩu, tẩu đừng quá quá mức!” sắc mặt Trương thị tức khắc trở nên khó coi.



Đường Mẫn bị các nàng ồn ào thực bực bội, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trần thị.



“Đại bá nương, hiện tại người đều ở thượng phòng, nếu bị họ nghe thấy, còn tưởng là đại bá nương hối hận lui việc hôn nhân này, ta thấy cữu mẫu chính là thực thích đại tỷ.





Trần thị lập tức câm miệng, con gái nàng tất nhiên tốt, ai nhìn không giơ ngón tay cái lên nói tiếng thích?

Nhưng Bùi gia thích có tác dụng gì? Con gái nàng chính là nũng nịu nuôi lớn, về sau phải gả đến nhà phú quý làm thiếu nãi nãi, cho dù Bùi Cẩm Triều lớn lên đẹp, quỷ đoản mệnh lại đẹp hơn nữa có tác dụng gì?

Bị Đường Mẫn chặn họng, nàng không dám lại khiêu khích hai mẹ con này, miễn cho các nàng chó cùng rứt giậu, xui xẻo vẫn là con gái nàng.



“Không ồn ào thì nhanh nấu cơm đi, nương con lại không phải nha đầu bà tử nhà bá nương, chuyên chờ ăn cơm hay sao?”

“Con, nha đầu này……” trong lòng Trần thị tức dậm chân, nhưng nàng mới vừa mở miệng, liền nhìn thấy Đường Mẫn nhấc chân muốn đi ra ngoài: “Con muốn làm gì?”

“Nếu đại bá nương lại lười biếng, con đi nói với tổ mẫu.



” Đường Mẫn cười phúc hậu và vô hại.



Hiện tại Trần thị nửa chữ cũng không dám nói, nàng nấu cơm khó ăn, cũng chỉ có thể cầm lấy một băng ghế nhỏ, quăng ngã đập đánh ngồi xuống, thêm củi lửa vào lò, đôi mắt gần như muốn nhảy ra bệnh đục tinh thể.



Đường Mẫn cũng mặc kệ nàng phát tính tình, đổ nước trong bồn gỗ, một lần nữa đổ đầy, tiếp tục bận việc.



.