Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 39: Phân Gia




Tới gần cuối năm, các nhà các hộ đều đang chuẩn bị quà tết đưa cho thân thích quê nhà, mà mỗi năm Bùi gia nhất định tặng cho mỗi nhà một cân thịt heo làm quà tết, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ một hộ bốn nhân khẩu ăn cơm tất niên, mỗi món ăn đều xuất hiện lát thịt.



Ở trong thôn đều là Đường Mẫn đi theo Trâu thị tặng cho mấy nhà có quan hệ tốt, ở xa thì chờ buổi chiều Bùi Hải Cường lái xe ngựa đưa đi.



Khoảng cách ăn tết còn chưa đến năm ngày, đây cũng là năm mới đầu tiên của Đường Mẫn ở cổ đại.



Trong nhà mỗi ngày buổi sáng đều giết sáu bảy con heo, sau đó Bùi Hải Cường lái xe đi giao trong thị trấn, Bùi gia giết heo vài thế hệ, gần như nửa cái thị trấn đều là khách hàng quen, mỗi năm tới ngày tết, thông thường những quản gia gia đình giàu có đều là một lần mua nửa con, bạc tự nhiên cũng chỉ nhiều hơn chứ không ít, thậm chí có quản gia quan hệ không tệ còn tặng cho Bùi Hải Cường một ít điểm tâm trong phủ linh tinh.



Chỉ trong thời gian nửa tháng trước tết, bạc kiếm được gấp ba bốn lần các tháng trong năm.



Mà mấy ngày nay đi theo Trâu thị tặng quà tết, Đường Mẫn nhìn thấy tình huống nhà khác, cổ đại nhà nông hộ thật sự quá túng quẫn, sau khi các nàng tặng quà tết, bọn họ cũng lấy hàng tết đã chuẩn bị đáp lễ các nàng, đại khái đối phương tự nhận mấy món đó là đáp lễ tốt nhất có thể ra tay.



Đến ngày hai mươi chín tết Bùi Hải Cường mới không đi trong thị trấn bán nữa, Đường Mẫn không biết một năm qua bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền, nàng cũng không phải thực quan tâm chuyện này, dù sao ở nhà cũng không thiếu gì, đôi khi Đường Mẫn muốn nấu món gì, chỉ cần nói với Trâu thị một tiếng, Trâu thị không nói hai lời, ngày hôm sau trực tiếp mua cho nàng.



Bởi vì Trâu thị biết, nhất định là con dâu lại nghĩ ra món gì ăn ngon, mà nàng cũng phi thường thích.





Buổi sáng, Bùi Hải Cường lái xe ngựa, tặng quà tết cho thân thích nhà ở khá xa, mãi cho đến gần giữa trưa mới trở về.



Lúc hắn trở về, Đường Mẫn đang chuẩn bị đồ ăn với Trâu thị trong phòng bếp, nấu gà, xương heo, thịt viên, bận việc vui vẻ vô cùng.



Trâu thị nhìn thấy trượng phu trở về sắc mặt không được tốt lắm, dặn dò Đường Mẫn một tiếng, đi theo hắn vào nhà chính.



Qua hai khắc, Trâu thị trở lại phòng bếp, biểu tình cũng là thổn thức không thôi.



“Nương, có chuyện gì sao?” Đường Mẫn nhẹ giọng hỏi.



Trâu thị thở dài nói: “Là đại bá nương con gây chuyện, cha con trở về trễ, chính là vì đại bá và đại bá nương con làm ầm ĩ với tổ phụ tổ mẫu con đòi dọn ra riêng, đại phòng bọn họ ngay cả cơm trưa cũng không ăn, trực tiếp mướn một chiếc xe ngựa, thu thập đồ vật đi trong thị trấn ở.



Nghe cha con nói, gần cuối năm, Trương gia cho đại bá con một trăm lượng bạc, đại bá nương con xúi giục đại bá con trực tiếp mua một tòa nhà hai sân trong thị trấn, nhưng đại ca con và tức phụ hài tử không đi, như cũ ở lại Đường gia.





Đường Mẫn cảm khái, “Dọn đi cũng là chuyện tốt, miễn cho ở chung với nhau quá nghẹn khuất.





Trâu thị tự nhiên biết ý nàng, chỉ là loại chuyện này sao không đợi qua năm lại nói, Tết nhất còn làm ầm ĩ như vậy, hàng xóm ai không chê cười?

Đại phòng ngoại trừ Khiêm Nhi đứa bé kia, không có ai đáng tin, con gái đi làm thiếp, làm phụ mẫu ngược lại bày ra bộ dáng khó lường, chẳng qua chính là trong tay có chút tiền, ngay cả phân gia đều có thể không biết xấu hổ nói ra.



Nàng cũng biết đại phòng không ai biết nấu cơm, đi trong thị trấn không tránh được mua mấy hạ nhân.



“Cha con còn nói, Hân Nhi có thai.








“…… A, thì ra là vậy.



” Đường Mẫn có chút ngoài ý muốn, Trương thiếu nãi nãi nghĩ như thế nào?

Trâu thị thường đi trong thị trấn, cũng gặp quản gia Trương gia vài lần, cơ bản biết một chút chuyện của Trương gia.



Trương thiếu nãi nãi cũng là thiên kim gia đình giàu có, lão gia hai nhà biết nhau từ lúc còn trẻ, cho nên Trương thiếu nãi nãi là Trương gia cầu cưới, nhưng Trương thiếu gia là người phong lưu.



Trong nhà giàu, nếu con dâu được cha mẹ chồng yêu thương, địa vị tự nhiên cực kỳ củng cố, vì sao Đường Hân còn có thai?

Phải biết rằng nhà cao cửa rộng có rất nhiều biện pháp làm một nữ nhân không thể mang thai, hay là Trương thiếu nãi nãi đã hết hy vọng với trượng phu?


Trên thực tế người khác còn đoán mò, Đỗ Thu Lâm tự nhiên cũng đã có biện pháp ứng đối.



Đường Hân có thai, Trương Lập Khôn cũng chỉ cao hứng một trận rồi thôi, dù sao chính thê đã sinh cho hắn một đứa con trai trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu.



Tuy trong bụng Đường Hân còn một cái, nhưng rốt cuộc hiện tại còn không nhìn thấy, hơn nữa có thai liền không thể hành phòng, số lần Trương Lập Khôn đi trong phòng Đường Hân thực rõ ràng ít hơn hẳn, một tháng kế tiếp chỉ đi ngang qua cửa mà không vào, cũng vì tới gần cuối năm, hồ bằng cẩu hữu của hắn đều đã trở lại, thường xuyên tốp năm tốp ba tụ họp uống rượu chơi nhạc dạo nhà thổ, trong nhà thổ có không ít cô nương xinh đẹp hơn Đường Hân, hơn nữa chỉ cần cho bạc, căn bản không cần lo lắng chuyện sau đó, rất thuận tiện.



Đỗ Thu Lâm ở trong phòng ôm con trai, vú nuôi quy củ đứng bên cạnh.



Bởi vì Đường Hân có thai, nàng cũng miễn Đường Hân sớm tối thưa hầu, chuyên tâm ở trong phòng chờ sinh, nhưng sao Đường Hân có thể ngồi được, Trương Lập Khôn đã thật lâu không đến thăm nàng.



Đường Hân muốn tìm cái cớ gặp Đỗ Thu Lâm, nhưng từ lúc nàng vào Trương gia, ăn mặc chi phí trước nay Đỗ Thu Lâm đều không bạc đãi chính mình, từ khi phát hiện mang thai bữa bữa đều là đồ ăn phong phú, nhưng không có cớ, sao nàng có thể kéo Trương Lập Khôn vào phòng chính mình.





Con trai của Đỗ Thu Lâm được cả nhà từ trên xuống dưới yêu thích, nhìn lại chính mình, từ khi có thai, ngay cả người duy nhất chống lưng cho nàng là Trương Lập Khôn cũng không thích mình nữa, điều này làm cho Đường Hân hận nghiến răng nghiến lợi, gấp đến mức trong lòng như có lửa đốt.



Sáng sớm hôm nay, nàng một tay đỡ bụng, một tay được nha hoàn đỡ, chậm rì rì đi chính phòng.



Thiếp thất không có tư cách thỉnh an lão gia thái thái, mà nàng ở trong phòng cũng không nín được, hiện tại bên ngoài lạnh, mùa đông khắc nghiệt, muốn tìm người nói chuyện cũng khó, bất đắc dĩ chỉ có thể đi tìm Đỗ Thu Lâm và hai thông phòng trò chuyện.



“Ai da, Đường Di nương, không phải nãi nãi đã nói hiện tại ngài hoài con nối dõi, hơn nữa trời giá rét, không cần tới thỉnh an sao?” một bà tử canh giữ ngoài cửa thượng phòng nhìn thấy Đường Hân, vội vàng đi lên trước vài bước, nâng nàng, nói chuyện tuy giọng điệu cung kính, nhưng không nghe ra bao nhiêu thiệt tình thực lòng, đáng tiếc Đường Hân tự nhận khôn khéo, lại nửa phần cũng không nhận ra.



Đường Hân hiện tại một lòng nghĩ chính mình có tư cách cùng ngồi cùng ăn với Đỗ Thu Lâm, dù sao từ lúc mình vào phủ nàng đã thực khách khí, cũng không dám đắc tội chính mình.



Đường Hân gợi lên tươi cười tự nhận là thực ôn hòa, đĩnh đĩnh bụng cười nói: “Nãi nãi không cho tới là nãi nãi nhân từ, chúng ta làm thiếp sao có thể nói không tới liền không tới, nếu để gia biết, không chừng sẽ mắng ta đấy.