Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 35: Bực Bội




Qua năm, Đường Hạo sẽ mười một tuổi, tuổi này mới bắt đầu đọc sách đã xem như chậm, về sau hắn phải trả giá nỗ lực nhiều hơn người khác gấp bội.



Tiểu gia hỏa kia thiệt tình thực lòng với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không hư tình giả ý.



Xoay người thu thập khoai tây, chiên một dĩa khoai tây, một dĩa đậu hủ xào hành lá, một dĩa cải trắng hầm thịt, sau đó làm một tô bánh canh nhỏ, lúc này mới xem như xong cơm chiều.



Từ lúc Đường Mẫn gả qua, mỗi bữa cơm đều không có món nào lặp lại, qua mấy tháng, thân mình Bùi Cẩm Triều mắt thấy mập thêm một ít thịt, mà Bùi Hải Cường ước chừng béo gần mười cân, nghiễm nhiên là bộ dáng đại lão gia.



Trên bàn cơm, Đường Mẫn nhìn Trâu thị nói: “Nương, ngày mai nương đi trấn trên, lúc trở về mua chút trứng vịt, con ướp muối, hương vị sẽ đặc biệt ngon.





“Được, con muốn mua bao nhiêu?” Trâu thị gật gật đầu, một trứng vịt cũng chỉ ba đồng tiền, điểm này nàng căn bản không để bụng.



“Mua ba bốn mươi trứng là được.







Bởi vì thực mau sẽ đến sinh nhật Bùi Cẩm Triều, mà qua sinh nhật này hắn liền mười chín tuổi, nhìn thân mình con trai càng ngày càng tốt, phu thê Bùi thị đều phi thường cao hứng, cho nên buổi sáng ngày trước sinh nhật cũng đã bắt đầu bận việc.



“Nương, hôm nay không đi họp chợ sao?” tuy trong thị trấn cách năm ngày họp chợ một lần, nhưng ngày thường cũng có người bày quán, mỗi ngày đều có người buôn bán, chỉ là đúng ngày họp chợ thì người sẽ nhiều hơn ngày thường.



“Không nóng nảy, cha con đi là được, đợi lát nương nhờ Tiểu Lục lái xe ngựa đi Đường gia đón đệ đệ muội muội con, sau đó mang theo bọn họ đi chợ, Mẫn Nhi có đi không? Giữa trưa chúng ta cùng cha con trở về.





Đường Mẫn nghĩ nghĩ, ngày mai là sinh nhật biểu ca, nàng chuẩn bị làm một bàn thức ăn ngon cho hắn, mà việc chọn mua chính mình khẳng định phải đi, cũng gật đầu đáp ứng.



“Dạ được, vừa lúc con đi xem có thức ăn gì mới mẻ không.





Dùng xong cơm sáng, Đường Mẫn trở về phòng thay quần áo, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều khoác áo choàng đọc sách, nàng tiến lên bất đắc dĩ nói: “Đừng cả ngày ở trong phòng đọc sách, không phải đã kêu chàng lâu lâu đi ra ngoài một chút sao? Ngày mai chính là sinh nhật chàng, nương nói muốn đi trong thị trấn mua thức ăn, chàng cũng cùng đi đi, nhìn xem thích ăn gì, ngày mai ta làm cho chàng.






Bùi Cẩm Triều nhìn thấy tiểu thê tử tỏ vẻ “chàng thật hết thuốc chữa”, cong môi cười nhạt: “Được, nàng biết làm cá sao?”

“Biểu ca đừng coi khinh người được không, ngày mai làm cho chàng ăn, chúng ta đi thôi, nương đã chờ bên ngoài.



” Nàng mở tủ lấy quần áo cho hắn thay, thẩm mỹ của hắn thực độc đáo, không phải đen thì là trắng, rất ít màu khác, trời lạnh, nàng lấy một bộ màu đen cho hắn mặc vào, lúc này mới cùng hắn đi ra cửa.



Ngày thường trong nhà không có người đánh xe thường nhờ Bùi Lục Lang hỗ trợ, ai kêu trong số những nam hài tử chưa thành thân hắn lớn tuổi nhất, hơn nữa tuy đã mười bốn tuổi, tính tình hắn lại như cũ trẻ con, phải hai ba năm nữa mới có thể thành thân.



“Triều nhi cũng đi sao?” Trâu thị nhìn thấy Bùi Cẩm Triều, thực rõ ràng có chút ngoài ý muốn.



Đường Mẫn đỡ Bùi Cẩm Triều lên xe ngựa, sau đó nâng Trâu thị lên, “Sức khỏe biểu ca không tốt, hoạt động nhiều một chút lợi cho thân thể, hơn nữa ngày mai là sinh nhật biểu ca, muốn ăn cái gì chính hắn đi chọn cũng tốt.





Đi Đường gia đón hai tiểu gia hỏa, bọn họ liền đi trong thị trấn.




---



Đường Hân vào Trương gia đã gần nửa tháng, nửa tháng này mỗi ngày nàng đều phải cùng hai thông phòng của Trương Lập Khôn đi thỉnh an thiếu nãi nãi, sớm tối thưa hầu, còn phải nghe dạy dỗ, đơn giản chính là phải chiếu cố tốt thiếu gia linh tinh.



Từ sau khi nàng vào Trương gia, Trương Lập Khôn liên tiếp nghỉ ngơi trong phòng nàng, chỉ có mùng một là nghỉ trong phòng chính thất.



Trương Lập Khôn ôn nhu đa tình, mỗi lần chuyện phòng the đều nói chút lời ngon tiếng ngọt bên tai nàng, làm trong lòng Đường Hân lâng lâng.



Tuy trước khi thành thân, ý tưởng trong đầu Đường Hân rất nhiều, nhưng trải qua nửa tháng ngắn ngủi, vốn cho rằng sẽ bị Đỗ Thu Lâm ghen ghét, nhưng nàng lại trước sau thực ôn hòa, không thân cận cũng không chủ động trêu chọc.



Theo thời gian, Đường Hân mới xem như yên tâm.



Mẫu thân nói đúng, hiện tại việc cấp bách chính là phải mau chóng có thai, tốt nhất là sinh con trai, như vậy nàng có thể hoàn toàn đứng vững gót chân ở Trương gia, đến lúc đó cho dù đối nghịch với Đỗ thị, ít nhất còn có vài phần nắm chắc, Trương Lập Khôn chắc chắn sẽ cố kỵ chính mình một ít.




Nhưng mà nhiều ít có chút cô đơn, hai thông phòng khác đều dựa vào thiếu nãi nãi, chưa bao giờ thân cận nàng, mỗi ngày nàng cũng chỉ có thể ngồi trong viện của chính mình, đếm hoa qua ngày.



Nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần lung lạc được Trương Lập Khôn, nàng sẽ không vĩnh viễn như vậy.



---

Trên chợ rộn ràng nhốn nháo, nhưng cũng không có quá nhiều quầy hàng, Đường Mẫn lôi kéo Bùi Cẩm Triều đi mua hai con cá, Bùi Cẩm Triều có thể chủ động nói ra, thực hiển nhiên là hắn thích ăn, nhưng cụ thể làm như thế nào, lựa chọn đầu tiên vẫn là kho.



Lúc sau cũng mua không ít các loại đồ ăn, dù sao ngày mai là sinh nhật hắn, người tham dự không nhiều lại cũng không ít, đều là thân thích trong Bùi Trang.





Về đến nhà đã giữa trưa, Đường Hạo bị Bùi Cẩm Triều trực tiếp mang đi thư phòng, Đường Dĩnh ở phòng bếp làm trợ thủ giúp đỡ đại tỷ.



“Tỷ, hai chúng ta có thể ở đây mấy ngày?” Đường Dĩnh ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi.



“Ngày mùa đã qua, hai người có thể ở đây lâu một chút, Dĩnh Nhi không muốn về nhà sao?” Đường Mẫn còn không hiểu biết tình huống trong nhà, buổi sáng trở về, bọn họ biểu hiện thực bình thường, sau lưng như thế nào không phải nàng có thể biết.



Đường Dĩnh bĩu môi, đô miệng nói: “Tỷ không biết đâu, mấy ngày nay đại bá nương giống con gà trống vậy, chán ghét chết người, tuy đại tỷ không hồi môn, nhưng sai gã sai vặt Trương gia cho đại bá nương năm mươi lượng bạc, hơn nữa mấy ngày nay, tổ mẫu không phải đặc biệt tốt với một nhà đại bá, đại bá nương liền đòi phân gia, còn nói trong tay bọn họ có bạc, có thể một lần nữa xây nhà lớn, không muốn cùng mọi người chen chúc, tổ mẫu biết, cãi với đại bá nương một trận, muội thật sự hy vọng có thể phân gia, trong nhà cả ngày cãi cọ ầm ĩ, thật là bực bội.





Đường Mẫn hơi hơi trầm mặc, sau đó ra vẻ lơ đãng nói: “Cha mẹ nghĩ như thế nào?”

“Còn có thể nghĩ như thế nào, làm gì có chỗ cho bọn họ nói chuyện, chỉ biết cúi đầu làm việc.



” Đường Dĩnh ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, “Tỷ, tỷ nói xem nếu phân gia, có phải tổ phụ tổ mẫu sẽ sống cùng nhà ta không?”

“Xem tình huống trước mắt chắc là thế, muội cũng biết đại bá nương không biết nấu cơm mà?” Lão thái thái rất khôn khéo, bà ta biết sống với ai chính mình mới có thể thư thái.



.