Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 31: Không E Lệ




Về đến nhà, Bùi Cẩm Triều như cũ đọc sách trong thư phòng, chờ nàng vào phòng, Bùi Cẩm Triều vẫy tay, làm nàng tiến lên, sau đó đưa sách trong tay cho nàng.



“Phu nhân đọc cho ta nghe nghe.





Đường Mẫn nhìn bìa sách, là một quyển thoại bản nàng mua, tên là【 kim phong ngọc lộ 】.



Hắn cũng xem thoại bản sao? Lại còn muốn chính mình đọc cho hắn nghe?

“Đọc đi!” Bùi Cẩm Triều thúc giục.



“Ừm!” Đường Mẫn gật đầu, sau đó bắt đầu đọc từ trang này: “Chỉ thấy Hồ tiểu thư đang đi ra bể tắm, trên người chỉ khoác một kiện the mỏng tuyết trắng, eo cong mông vểnh, không thắng kiều mị.



Dương Sinh đang tránh ở chỗ tối vừa thấy, kia……”

Đọc đến đây, cho dù như thế nào Đường Mẫn cũng nói không nên lời kế tiếp.



“Hả?” đồng tử đen nhánh như mực của Bùi Cẩm Triều mang theo ý cười nhè nhẹ nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ tiếu lệ từng chút từng chút nổi lên oánh nhuận hồng nhạt: “Làm sao vậy?”

Nàng bỗng nhiên khép lại sách: “Biểu ca, chàng không thích hợp xem loại sách này, sắc trời không còn sớm, ta đi giúp nương làm cơm chiều, đêm nay có món ăn mới.





“Mẫn Mẫn……” Bùi Cẩm Triều nhìn tiểu thê tử hoàn toàn chính là chạy trối chết, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được cười ha ha: “Nha đầu này, thoại bản dơ bẩn như vậy đều xem ngon lành.





Chạy đến trước phòng bếp, Trâu thị đang bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, Trâu gia quanh năm suốt tháng ăn cơm trắng, rất ít ăn lương thực phụ, điều này ở trong thôn là rất ít thấy.





“Chạy gì, chậm một chút cũng không sao, một mình nương có thể chuẩn bị thỏa đáng.





Đường Mẫn nhìn thấy cà tím mới hái, tiến lên cắt đuôi, rửa sạch, từ trung gian cắt ra làm đôi, mỗi một khối lại cắt thành bốn phần bằng nhau, cắt ba trái, đặt vào chén sứ, cho vào lồng hấp.



Bận việc xong, đi bên cạnh lột tỏi nghiền nát.



Buổi tối, cha con Bùi Hải Cường nhìn thấy cà tím bị chưng biến sắc, đều tò mò.





Nhưng nếm một ngụm, Bùi Hải Cường phi thường thích, còn nói ăn ngon hơn cách làm khác nhiều, kêu Trâu thị có thể thường xuyên làm.



“Mẫn Nhi đứa nhỏ này tổng có thể làm ra một ít món ngon, thật không biết là học nơi nào.



” Trâu thị cười tủm tỉm nói.



Đường Mẫn ăn một ngụm màn thầu, cười nói: “Ngày thường ở nhà cũng không có việc gì, con thích cân nhắc ra món mới, mấy thứ này nhà chúng ta có sẵn, đổi món cũng sẽ ăn không ngán.





“Đúng vậy, nương con làm cà tím đều là cho vào nồi nấu chín là được, dù sao ăn không ngon.



” Bùi Hải Cường tán đồng gật gật đầu.



Trâu thị vừa nghe, tức khắc oán trách trừng mắt nhìn trượng phu: “Vậy ông cũng ăn vài chục năm, hiện tại lại ghét bỏ.





Ăn cơm xong, Đường Mẫn đi phòng bếp tìm một cây than củi chưa cháy hết, sau đó trở lại trong phòng, ngồi trên trường kỷ, cầm than củi phác hoạ trên giấy.



Nàng không muốn mở tiệm cơm, quá mệt mỏi.



Nhưng nàng có thể làm quần áo mà? Thẩm mỹ người hiện đại chẳng lẽ còn không bằng cổ nhân hay sao? Dù sao lại không phải làm cung trang, đâu cần quá xinh đẹp phức tạp.



Hơn nữa nàng chỉ cần vẽ là được, sau này có thể đi theo Trâu thị chậm rãi học một ít đơn giản, không biết thêu có thể thuê tú nương.



Nàng cũng không tin, thân là nữ chính tiểu thuyết xuyên qua gả cho trượng phu sẽ là người bình thường, về sau nhà lớn sẽ có, quyền lợi sẽ có, bạc sẽ có, mà hạ nhân cũng đồng dạng sẽ có.



Lúc Bùi Cẩm Triều tiến vào, phát hiện tiểu thê tử đang một tay chống trán, một tay cầm than củi đen tuyền, viết viết vẽ vẽ trên giấy.



Tiến lên nhìn, phát hiện hình như nàng đang vẽ quần áo?

“Nàng đang làm gì vậy?”

Đường Mẫn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Bùi Cẩm Triều: “À, nếu không muốn mở tiệm cơm, ta nghĩ luôn phải có chuyện làm, hay là làm quần áo, ta vẽ bộ dáng, sau đó tìm người làm, tổng tốt hơn nhàn rỗi nhàm chán.




Biểu ca tới vừa lúc, biểu ca biết vẽ tranh sao?”

Nàng không có khiếu mỹ thuật, nên vẽ ra quần áo cũng chỉ có thể nhìn ra đại khái, biết rõ trong lòng cũng vô dụng, còn phải vẽ ra cho người khác xem hiểu mới được.





“Để ta đi.



” Bùi Cẩm Triều đi đến án thư, vén áo ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy, chấm bút lông vào mực, nhìn bản vẽ của Đường Mẫn, sau đó theo ý tưởng của nàng vẽ lại trên giấy.



Ước chừng ba mươi phút sau, bản vẽ một bộ quần áo từ từ hiện lên trên giấy.



Chỉ thấy bộ quần áo kia trang trọng điển nhã, đại khí đẹp đẽ quý giá, tuy trang trí không nhiều, lại không phải trung quy trung củ, trong vẻ tố nhã lộ ra một tia phiêu nhiên.



“Đúng đúng đúng, ý tưởng của ta chính là như vậy, nhưng không khéo tay bằng biểu ca.



” Đường Mẫn cầm bản vẽ, phi thường vừa lòng.



Bùi Cẩm Triều phát hiện, tươi cười phát ra từ nội tâm sẽ làm con ngươi nàng thoạt nhìn càng thêm lộng lẫy bắt mắt, hai má lúm đồng tiền sẽ càng sâu, giống như rót đầy rượu ngon cực phẩm, làm người xem lập tức say mê.



Tâm tình của hắn hình như cũng bị tươi cười của nàng cảm nhiễm, nhấp môi cười nói: “Nàng muốn dùng loại vải gì?”


“Tự nhiên là vải tốt, đáng tiếc chính là không biết bán nơi nào, trong thị trấn phỏng chừng giá cả sẽ không cao, phủ thành lại quá xa.



” Nguồn tiêu thụ mới là vấn đề lớn nhất.



Bùi Cẩm Triều cầm lấy một quyển sách bên cạnh, trầm ngâm nói: “Trước tiên vẽ nhiều một ít tồn đi, chờ sang năm đi kinh thành lại tính, đến lúc đó có thể mở cho nàng một nhà cửa hàng trang phục.





“Như vậy cũng tốt.



” cũng không vội lúc này, hơn nữa cũng phải tìm kiếm tú nương, dù sao ở cổ đại, phàm là tú nương tay nghề tốt, hoặc là ở tú trang, hoặc là ở trong cung, hoặc là ở hậu trạch gia đình giàu có.



Những ngày kế tiếp, phần lớn thời gian Đường Mẫn và Bùi Cẩm Triều đều ở thư phòng, Bùi Cẩm Triều đọc sách, nàng vẽ quần áo trên giấy, sau đó Bùi Cẩm Triều vẽ lại một lần nữa.




Đảo mắt liền đến ngày Đường Hân xuất giá.



Nhưng ngày này Đường Mẫn lại sinh bệnh, có lẽ vì chuyển mùa, mặc quần áo không đủ ấm, trực tiếp bị phong hàn.





Trâu thị nhìn khuôn mặt con dâu bị sốt đỏ bừng, ngày thường thủy nhuận nhuận, môi hồng diễm diễm đều khô nứt, bộ dáng phá lệ làm người đau lòng.



“Cha nó à, Mẫn Nhi bệnh không nhẹ, không thể tham dự Hân Nhi thành thân, miễn cho bị người ta nói đen đủi, ông và Triều nhi đi thôi, tôi ở lại trong nhà nhìn Mẫn Nhi.





Bùi Hải Cường vừa muốn đáp ứng, Bùi Cẩm Triều lại mở miệng nói: “Nương không đi có chút không thích hợp, cha mẹ đi thôi, con ở lại chăm sóc Mẫn Mẫn.





Trâu thị không yên tâm, dù sao sức khỏe con trai còn không tốt, nếu không cẩn thận bị lây bệnh, nói không chừng con trai sẽ vứt nửa cái mạng.



“Nương, con dâu của ngài rất có phúc khí, nhất định cũng sẽ che chở con, đừng lo lắng, nói đến cùng là cháu gái của dượng thành thân, ngài thân là trưởng bối sao có thể không đi, lỡ như bị nói gì, tội danh sẽ bị đổ lên đầu con dâu ngài.





Trâu thị nghĩ nghĩ, đúng là cái lý này, nhưng vẫn thật cẩn thận hỏi: “Con thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao, lần này cha mẹ qua đó, lúc trở về có thể đưa hai tiểu gia hỏa đến đây, qua hai ngày là sinh nhật con, Mẫn Nhi nói muốn đón hai đứa nhỏ lại đây chơi.





“Nương đã biết, vậy con cũng chú ý chút, đừng bị nhiễm bệnh.





“Yên tâm đi.



”.