Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 23: Các Loại Khống




Đường Mẫn mười bốn tuổi, dáng người phập phồng, hai luồng trước ngực còn chưa hoàn toàn phát dục, hiện tại tuổi này nơi nào có thể nhìn ra được trước đột sau kiều, nhưng duy nhất làm nàng vừa lòng chính là thân mình này phi thường dẻo dai, không nói khuôn mặt xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, làn da cũng tràn đầy collagen, trắng như trứng gà lột vỏ, nộn như có thể véo ra nước, kiếp nước nàng gần ba mươi tuổi, hoàn toàn không thể so sánh.



Lúc này nàng ngâm mình trong ao ấm áp, một đường mưa to mờ mịt lạnh lẽo cũng dần dần tiêu tán, ấm áp xuyên thấu khắp người vào trong cơ thể, làm nàng thoải mái thở dài một hơi.



Bùi Cẩm Triều là dạng nam nhân gì, nàng cũng chỉ mới bước đầu hiểu biết.



Tình yêu với hắn chỉ là gia vị, thông qua mấy ngày nay hắn trêu chọc chính mình là có thể phát hiện, hơn nữa vẫn là người một lời không hợp liền hôn.



Hoặc là ngôn ngữ phù hợp cũng thích hôn, đêm tân hôn miệng nàng đều sưng.



Như vậy cuộc sống sẽ không khổ sở, tâm không động sẽ không đau.



Nhớ lại mấy năm ở bên trượng phu kiếp trước, ngày thường hai người giao lưu đều là công việc, rất ít có chuyện khác để nói.



Nhưng hiện tại nàng có cảm giác, nếu làm bộ làm tịch là một nghề nghiệp, hắn chính là tinh anh trong tinh anh.



Tắm gội xong, mặc trung y ra khỏi phòng, chậm rì rì xuyên qua hành lang đi phòng nàng và Bùi Cẩm Triều, chiều dài hành lang khoảng ba mươi thước, chiều rộng hơn nửa thước, cách mấy thước có một cọc đá cỡ đùi nam nhân, cách một thước treo một trản đèn lồng màu đỏ, lúc này đều đã được thắp sáng, chiếu rọi toàn bộ hành lang sáng như ban ngày.



Đi đến cửa phòng, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều cũng khoác áo đi ra.



“Tắm thoải mái không?”

“Thực thoải mái, nơi này thật rất tốt.





“Vậy chúng ta ở đây thêm vài ngày.





“Được.







Chỉ cần có thể không bị người quấy rầy, ở nơi nào cũng giống nhau.



Nhiều năm thói quen, nàng vẫn không thích ồn ào, may mắn là xuyên đến đây, gả cho Bùi Cẩm Triều, gia đình đơn giản.



Nếu xuyên đến những danh môn vọng tộc lục đục với nhau, mới là thật sự phiền toái.



Quan trọng nhất chính là, Đường Mẫn có chút chút nhan khống, thanh khống, tay khống.



Mà Bùi Cẩm Triều gần như đều có.



Triền miên cùng nam nhân như vậy cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm, hơn nữa tuy hắn rất ma người, nhưng hiển nhiên thực nhẫn nại, lúc làm chuyện phòng the đều cố gắng đạt tới hai người đều thoải mái.



Bùi Cẩm Triều hiển nhiên đã tắm gội trong phòng, lúc này đang ngồi đọc sách trên trường kỷ ở nhà kề, bên cạnh hắn còn châm một chậu than.



Hiện giờ ngày nóng bức, cho dù trời mưa cũng chỉ làm người cảm thấy mát mẻ, rốt cuộc thân thể hắn không tốt đến mức nào mà mùa hè còn phải dùng chậu than sưởi ấm.



Bên ngoài, một tiểu nha đầu mặc váy áo hồng nhạt, búi song kế đi vào, trong tay còn xách theo hai hộp đồ ăn.



Nha đầu kia nhìn thấy Đường Mẫn, cười khanh khách khuất thân hành lễ: “Phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị tốt, hiện tại dọn cơm sao?”

Đường Mẫn gật gật đầu, chỉ vào bàn tròn bên Bùi Cẩm Triều nói: “Dọn ở nhà kề đi.





“Dạ!”

Bên ngoài mưa rơi tầm tã, hơi ẩm tràn ngập, một chốc một lát tóc là không khô nổi.



Nàng không thể lý giải trong tiểu thuyết hoặc là phim truyền hình, thoáng bị gió thổi một chút liền phong hàn, lúc đi học, cho dù là dầm mưa về nhà, tắm nước ấm một cái.



ngày hôm sau cũng như cũ tung tăng nhảy nhót, quanh năm suốt tháng nàng đều rất ít sinh bệnh.



Khoác đầu tóc ướt dầm dề đi vào nhà kề, nàng nói: “Biểu ca, dùng cơm đi.





“Được.



” Bùi Cẩm Triều gác sách, đỡ cánh tay nàng đứng lên đi đến bàn tròn.



Tiểu nha đầu dọn thức ăn xong liền im ắng rời đi, còn săn sóc đóng cửa phòng lại.



Hai người trầm mặc dùng cơm chiều, chờ tiểu nha đầu thu thập đi xuống, tóc nàng đã gần khô.



“Biểu ca, đêm đã khuya, sớm chút nghỉ ngơi đi.



Thân mình chàng có khỏe không?”

Bên ngoài mưa rền gió dữ, sắc mặt Bùi Cẩm Triều càng là trầm tĩnh như nước, hắn nhìn Đường Mẫn, phát hiện nha đầu này biểu tình cũng là ôn ôn nhuận nhuận.



“Nàng thực thích trời mưa sao?”

Đường Mẫn cười gật gật đầu: “Thích, lúc trời mưa chỉ có tiếng mưa rơi, không có thanh âm khác, thực an tĩnh, tiếng mưa rơi có quy luật cũng sẽ làm đầu óc người trở nên hòa hoãn.







Mới vừa nói xong, trên đầu liền ăn một cái búng.



“Còn tuổi nhỏ lại giống như đầy bụng ưu sầu, sắc trời không còn sớm, đi nghỉ thôi.





“…… A!” Còn đánh nữ nhân? Có lầm hay không.



“Nha……”

Một trận trời đất quay cuồng, cả người đã bị Bùi Cẩm Triều bế lên, hơn nữa vẫn là công chúa ôm khiến người mơ màng.



“Biểu ca, chàng làm gì vậy, thả ta xuống.



” thân thể hắn thật sự không có vấn đề chứ?

Ôm nàng chậm rì rì tới giường: “Mẫn Mẫn, thân thể vi phu không tốt, hiện tại đã thực cố hết sức, đừng lộn xộn.





Đường Mẫn: Cảm thấy cố hết sức cũng đừng ôm ta, lại không phải ta không thể đi.



Thả nàng xuống giường, cúi người áp đi lên, túm đôi tay nàng, nắm lấy cổ tay đưa qua đỉnh đầu, một cái tay khác linh hoạt cởi bỏ dây buộc trung y của nàng, bàn tay nóng rực thoán tiến vào bên trong yếm.



Đối phương này một loạt động tác làm cả người và gương mặt nàng đều đỏ lên, muốn giãy giụa, lại đột nhiên phát hiện sức lực hắn rất lớn.



“Biểu ca, ngày động phòng chàng nói chỉ có đêm đó mới phóng túng.





Bùi Cẩm Triều cúi đầu hôn hôn môi đỏ liễm diễm của nàng, hơi thở nóng rực nói: “Mẫn Mẫn, mỗi đêm đều giống nhau.





Đường Mẫn trong lòng rít gào, WTF!

Chờ bị lăn qua lộn lại ba lần, nàng đã sức cùng lực kiệt, Bùi Cẩm Triều cũng có chút mệt mỏi.



Có lẽ là muốn đùa giỡn hắn hai câu, không ngờ xúc phạm tới lòng tự tôn nam nhân của hắn, làm lúc này nàng mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, hận không thể trực tiếp ngủ.



Đáng tiếc chính là, lúc này toàn thân nhão dính dính.



Thời điểm này, như cũ là Bùi Cẩm Triều ôm thê tử mềm mại thành một đoàn đi tắm.





Vốn tưởng rằng có thể hưởng thụ mỹ nam phục vụ, không nghĩ tới cho dù đã mệt mỏi, ở thau tắm Bùi Cẩm Triều lại lần nữa lăn lộn, làm nàng khổ mà không nói nên lời.



Sáng hôm sau, dùng xong cơm sáng, Bùi Lục Lang vội vàng lái xe ngựa rời đi, Đường Mẫn bị Bùi Cẩm Triều mang theo, ngồi xe ngựa của thôn trang đi thị trấn, hôm nay chính là ngày họp chợ.



Trên chợ, rất sớm đã bắt đầu bày quán, bọn họ tới cũng tương đối trễ, nơi này đã là biển người tấp nập.



Rau dưa củ quả, gà vịt thịt cá, cái gì cần có đều có, thị trấn nhìn qua phồn hoa náo nhiệt hơn nhìn thấy trên TV nhiều, diện tích cũng không nhỏ, nhà cửa cũng rất chú ý, một hương vị cổ phong nồng đậm ập vào trước mặt.



Xuống xe ngựa, phát hiện lúc này bọn họ đang ngừng trước quầy hàng thịt heo của Bùi Hải Cường.



“Cha.





Bùi Hải Cường đang cân cho khách, nhìn thấy con trai con dâu đến, cao hứng nhếch môi.



“Sao các con lại đến đây? Có nóng hay không?”

“Không có việc gì, biểu ca tới mua mấy quyển sách, con theo biểu ca cùng đến xem.



” Xa phu đậu xe sau quầy hàng của Bùi Hải Cường, cho ngựa ăn cỏ.



“Vậy các con đi đi, giữa trưa có về nhà ăn cơm không?”

“Cha, thôn trang có người nấu cơm, không cần lo lắng cho chúng con, con đưa Mẫn Mẫn đi dạo tiệm sách.



” Không màng ánh mắt người ngoài, Bùi Cẩm Triều lôi kéo tay Đường Mẫn liền đi.



.