Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 145: Chọn Đồ Vật Đoán Tương Lai




Ngày Lục Thanh Viện đại hôn, Đường Mẫn vẫn chưa tham dự, nhưng đưa đi lễ thêm trang lại rất phong phú, ít nhất để cho người khác biết, Hoàng Đế phi thường coi trọng Lục gia.



Sau khi hỉ sự lần này chấm dứt, cũng truyền ra tin tức Tiền nhị nãi nãi có thai.



Chỉ là các đồng liêu phát hiện Tiền đại nhân cũng không cao hứng bao nhiêu.



Theo lý thuyết trong nhà sinh con chính là thiên đại hỉ sự, Tiền đại nhân thật đúng là trầm ổn.



Theo sau, mùng hai tháng chín một tuổi yến của Lưu Quân Lăng cũng tới rồi.



Sáng sớm, Đường Mẫn liền ăn diện lộng lẫy, lễ tắm ba ngày và tiệc đầy tháng đều không làm lớn, chọn đồ vật đoán tương lai lại yêu cầu thận trọng một ít.



Đôn Đôn không phải Thái Tử, một tuổi yến thật cũng không phải quân thần cùng vui, chỉ là mở tiệc chiêu đãi một ít người ngày thường giao hảo với Đường Mẫn, bọn họ là Đế hậu, người tôn quý nhất trên đời này, muốn mời ai đều xem tâm tình của mình, không chiêu đãi ngươi, không phải vấn đề của chủ nhân, mà là chính ngươi khiếm khuyết, ai cũng không dám nhiều lời.



Hiện giờ Đôn Đôn đi đường vẫn thực cẩn thận, nhưng cũng không cần người nâng, vừa mới biết đi đường, tiểu gia hỏa bình thường là không thích người ôm, làm Khương cô cô nói thầm vài lần, nói là thực cô đơn linh tinh.



“Nương, hôm nay ngài thật xinh đẹp.



” Đoàn Tử từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Đường Mẫn trang phục lộng lẫy, cái miệng nhỏ giống như lau mật, sau đó tiến lên lôi kéo tay đệ đệ, nói với hắn: “Đi thôi, hôm nay là sinh nhật đệ, đại ca khắc cho đệ một cây kiếm gỗ, đệ nhất định phải bắt được nha, đương nhiên thích cái khác cũng được.





Hai huynh đệ đi theo phía sau mẫu thân, một đường đi vào tiền điện Khôn Ninh Cung, lúc này trong điện đã ngồi đầy người.



Lần này một tuổi yến, Lục Hách cũng đi theo Lục Thịnh tiến cung, lúc này nhìn thấy Đoàn Tử, hai tiểu gia hỏa đều rất cao hứng, nhưng Lục Hách cũng biết thân phận Đoàn Tử là Thái Tử, thái độ tự nhiên cũng có chút không giống bình thường.



Đoàn Tử cũng thực mẫn cảm, phát giác tới điểm này, cười nói với Lục Hách: “Lục đại ca đừng khách khí như vậy, hiện tại đệ chính là Thái Tử, lại không phải Hoàng Đế giống cha, huynh như vậy chúng ta không được tự nhiên.





Lục Hách vừa nghe, quay đầu nhìn tổ phụ, sau đó tiến đến thấp giọng nói bên tai hắn: “Trước khi tới tổ phụ chính là dặn dò huynh đã lâu, phải kính Thái Tử, đệ chính là trữ quân tương lai, sớm muộn gì đều phải kế thừa đại thống, làm sao còn có thể không kiêng nể gì không lớn không nhỏ.





“Không cần, hôm nay chính là ngày lành của đệ đệ, chúng ta đừng quy củ nhiều như vậy, không thú vị.





Hài tử mà, tâm tính bướng bỉnh, chẳng sợ lúc ở nhà Lục Thịnh dặn dò thật nhiều lần, Lục Hách cũng đáp ứng, nhưng không bao lâu hai đứa nhỏ như cũ chơi náo nhiệt hì hì, trước mặt nhiều người, Lục Thịnh thật sự không thể ước thúc nghiêm.



Hôm nay Đôn Đôn là vai chính, chẳng sợ hắn cũng muốn đi theo ca ca chơi, nhưng lại bị mẫu thân ôm đi không được.



Đường Mẫn nhìn con trai mắt trông mong nhìn ca ca, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn cười nói: “Trong chốc lát chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc, cho con đi chơi với ca ca, đừng gấp.





Hôm nay lễ chọn đồ vật đoán tương lai là Cảnh Đế tự mình chuẩn bị, bao gồm đồ vật dùng để trảo chu, Cảnh Đế còn bày biện truyền quốc ngọc tỷ, mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc, hiện giờ Thái Tử đã định, nếu Nhị điện hạ nắm ngọc tỷ, phải làm như thế nào? Này không phải dao động căn cơ Đại Vinh sao.



Bất luận là nhà ai, kiêng kị nhất chính là huynh đệ bất hoà.



Huống chi là nhà đế vương.



Đợi cho bắt đầu chọn đồ vật đoán tương lai, người trong phòng đều nhìn Đôn Đôn ngồi trên địa y, trước mắt phóng mười mấy dạng đồ vật xa hoa.



Tuy mấy nữ tử Phùng Minh Ngọc đều muốn hỏi Đường Mẫn như thế nào có thể thả ngọc tỷ cho Đôn Đôn chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng e ngại tình thế trước mắt, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm truyền quốc ngọc tỷ, sợ Nhị điện hạ sờ lên.



Đoàn Tử tự nhiên biết ngọc tỷ nghĩa là gì, nhưng hắn không lo lắng chút nào, ngược lại còn hy vọng đệ đệ có thể bắt được, hắn có làm Thái Tử hay không đều được, vì hắn biết có một ngày nếu chính mình đăng cơ, cha mẹ nhất định đi ra ngoài tiêu dao sung sướng, mà đế vương đâu? Phàm là không có chuyện lớn bằng trời, tuyệt đối không thể rời đi hoàng cung, hắn không muốn.



Đoàn Tử đứng dậy đi lên trước, nắm lấy ngọc tỷ đặt trong lòng đệ đệ, cười nói: “Cái này được không?”

“Thái Tử điện hạ!” khóe mắt Chu Vô Cực run rẩy lợi hại, ngài ngàn vạn không thể làm như vậy nha.



Đoàn Tử ngẩng đầu cười xấu xa với Chu Vô Cực, sau đó cúi đầu nhìn Đôn Đôn nói: “Cái này đông ấm hạ lạnh, ôm rất thoải mái, đệ sờ sờ, có phải rất ấm áp hay không?”

Đôn Đôn còn không rõ ý đại ca, nhưng lại biết hắn nhét thứ gì đó vào trong lòng mình, thứ này ấm áp thì ấm áp, nhưng hiện tại trời cũng không phải quá lạnh, quan trọng nhất chính là, thứ này thật nặng, hắn không thích.



Cúi đầu nhìn ngọc tỷ oánh bạch, sau đó đôi tay lay lay, bởi vì quá nặng, vài lần đều không đẩy được, cuối cùng dưới sự giận dữ, hai tay cầm ngọc tỷ, trực tiếp quăng ngã bên chân đại ca.



Mọi người lúc này toàn bộ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn may mắn.



Đoàn Tử lại không bỏ qua, cúi đầu nhặt lên ngọc tỷ, “Sao đệ không cần? Thật sự rất tốt.







Đế hậu hai người ở mặt trên nhìn hai huynh đệ, cười hết sức vui mừng.



“Được rồi, đừng trêu hắn, nặng như vậy, hắn mới không thích đâu.



” Đường Mẫn dứt lời, trừng mắt nhìn Cảnh Đế, “Thứ gì đều thả bên trong, tính cách Đôn Đôn vừa thấy chính là không thích phiền toái.





Cảnh Đế vuốt cằm, nhìn hai con trai, cười nói: “Đoàn Tử tiểu tử này cũng không quá hứng thú với đế vị.





“Hắn là trưởng tử, theo lý nên gánh vác gia nghiệp, che mưa chắn gió vì đệ muội, hài tử đều bị chàng chiều hư.



” Đường Mẫn tiếp tục oán giận, sau đó nhìn thấy con trai nhỏ trực tiếp nắm một cây bút, không biết về sau muốn đùa nghịch cán bút hay không, không nhịn được cười nói: “Đây là vì bên trong không có giấy, nếu có một trang giấy, hắn nhất định sẽ bắt trang giấy, ai kêu nó nhẹ nhất.





Có lẽ Đế hậu hai người chỉ vui đùa, nhưng thiếu chút nữa không làm trái tim vài vị đại nhân đều nhảy ra.



Tuy trước mắt hai vị hoàng tử là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ cùng cha, nhưng đế vương rắp tâm, hơn nữa thánh ý khó dò, ai biết bệ hạ rốt cuộc nghĩ gì.



Mà hiện giờ xem ra, bọn họ thuần túy là mất công nhọc lòng, quan hệ cha con người ta rất tốt, so với trong nhà bọn họ còn tốt hơn.



Đế hậu hai người hình tượng cha mẹ có chút điên đảo, theo lý thuyết hẳn là làm mẫu thân sủng hài tử mới đúng, hiện giờ xem ra rõ ràng chính là bệ hạ sủng hai vị hoàng tử, gánh lên gánh nặng từ phụ, mà Hoàng Hậu nương nương ngược lại là mẫu thân cầm côn bổng trong tay.



Cầm lấy bút lông, Đôn Đôn vẫy vẫy với cha mẹ, sau đó đứng lên, lảo đảo lắc lư đi đến bên người mẫu thân, đưa trong tay bút lông cho nàng, mở miệng lộ ra hai cái răng nho nhỏ, bộ dáng đáng yêu, Cảnh Đế bên cạnh nhìn trong lòng đều muốn tan ra.



“Đôn Đôn, tới cha nơi này.



” Cảnh Đế thò cánh tay, nhìn con trai nhỏ.



Thục rõ ràng Đôn Đôn rất mang thù, nhìn cha một hồi lâu, uốn éo đầu nhỏ, trực tiếp chui vào trong lòng mẫu thân, lộ ra một đôi mắt to nai con Bambi ướt dầm dề nhìn chằm chằm phụ thân, liệt miệng nhỏ cười rất đắc ý vênh váo.



Cảnh Đế cạn lời, “Ta chỉ làm hắn gọi cha mười mấy lần, tiểu gia hỏa này liền giận.





“Hắn vẫn là hài tử, vừa mới có thể nói, hắn đều biết chàng quá phiền.



” Dứt lời, nhìn vài vị phu nhân quen thuộc cười nói: “Lúc trước xem các tỷ chính là sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bổn cung cũng biết chư vị đại nhân đều là trọng thần quốc gia, trung thành và tận tâm với Đại Vinh triều, chỉ là hiện tại các vị không cần lo lắng, chờ Đôn Đôn trưởng thành lại lo lắng cũng không muộn.





“Nhìn nương nương nói, Nhị điện hạ có gì đáng giá chúng ta lo lắng.



” Lưu Phương Hoa nhấp môi cười nói.



“Đôn Đôn đứa nhỏ này nói thật dễ nghe là không thích phiền toái, khó nghe chút chính là lười.



Còn về Đoàn Tử……” Nàng cười tủm tỉm nhìn con trai lớn, bởi vì chính mình nói đến hắn, đang trừng lớn đôi mắt nhìn mình.



“Nương, con làm sao vậy?” Hắn ngày thường thực cần mẫn có được không.



“Con như thế nào, lão sư con biết rất rõ ràng.



” Đường Mẫn nhấp môi cười nói: “Thái Tử không thể dễ dàng huỷ bỏ, Thái Tử bị phế bỏ thông thường đều là phạm sai lầm lớn, Đoàn Tử, về sau không cho có ý nghĩ như vậy biết không?”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ không phạm sai lầm lớn, nếu phạm sai nhỏ, cũng sẽ sửa, lão sư nói, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa.






“Con biết thì tốt, nhưng tuyệt đối không được sửa lại tái phạm, nếu không xem nương phạt con như thế nào.





“Dạ!”

Một hồi chọn đồ vật đoán tương lai nhìn như kinh tâm động phách kết thúc, thực mau cơm trưa được mang lên.



Từ đầu năm sau khi cung yến kết thúc, chư vị đại nhân chính là đặc biệt thèm nhỏ dãi với đồ ăn Khôn Ninh Cung, hiện giờ rốt cuộc có thể chính miệng nếm thử, làm sao không cao hứng.



Đường Mẫn cầm lấy bánh mì mềm xốp giản dị, ở giữa thả một mảnh cải trắng nộn nộn, lúc sau để vào một khối ức gà chiên tươi mới nhiều nước, bôi lên nước chấm mang theo hơi hơi cay đưa cho Đoàn Tử.



Mọi người học theo, hơn nữa đồ ăn khác cũng đều là ngày thường rất ít thấy.



Đây là hamburger giản dị năm nay Đường Mẫn mới dạy Thúy Hồng, Đường Mẫn càng thích gọi là “Bánh kẹp thịt”.





Đoàn Tử phi thường thích ăn, hơn nữa một lần có thể ăn hai cái.



Mặt khác trên bàn còn để một nồi cá phiến, này là cá hố kho tàu.



Cổ đại ngư nghiệp không phát đạt, nhưng luôn có vài ngư dân may mắn có thể bắt được một ít cá hiếm lạ cổ quái.



Sang năm Cảnh Đế còn chuẩn bị làm xưởng đóng tàu chế tạo thuyền đánh cá khá lớn, chuẩn bị bắt đầu hải dương tác nghiệp, như vậy cũng có thể cho ngư dân càng nhiều ích lợi.



Cơm trưa xong, mấy hài tử cùng nhau đi ra ngoài chơi, Cảnh Đế cũng mang theo vài vị đại nhân đi Ngự Thư Phòng, Đường Mẫn cùng vài vị phu nhân ở thiên điện uống trà nói chuyện phiếm.



“Hiện giờ mấy hài tử bên cạnh tỷ đều xong xuôi chuyện lớn, cũng coi như thanh nhàn.





Phùng Minh Ngọc cười gật đầu, “Việt Nhi còn phải đợi hai năm, khuê nữ bên kia sang năm cập kê, bởi vì mẫu thân nàng muốn con gái học ở nữ học hai năm, dù sao Việt Nhi cũng không nóng nảy.





“Muốn tham gia khoa cử tiếp theo sao?” năm nay Lục Thanh Việt cũng đã mười chín tuổi, sang năm chính là cập quan, theo lý thuyết cũng là thời điểm nên kết cục thử xem.



“Cái này muốn xem Hầu gia nói như thế nào, nhưng ngày thường khảo giáo công khóa không tệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là sau khi thành thân sẽ tham gia, vừa lúc cũng không trì hoãn.





“Thu Thiền tỷ, tình huống mỏ bạc bên kia như thế nào?”

Dung Thu Thiền nghe được lời này liền cười: “Lãng ca cũng không nói công sự với tỷ, nhưng nhìn bộ dáng hắn mấy ngày nay, nói vậy hẳn là thực tốt.





Đường Mẫn nói: “Liên tiếp miễn thuế sáu năm, quốc khố không nhất định có thể chịu đựng được, mỗi năm hậu cung chi ra, chỉ tính năm sáu trăm cung nhân chính là năm sáu vạn lượng bạc, này cũng không phải là số lượng nhỏ.





Minh An Ninh bĩu môi, “Chẳng qua mới năm sáu vạn lượng, tiền triều phế đế tại vị, mỗi năm chi khoảng ba bốn mươi vạn lượng? Thiếp thân nghĩ còn hơn nữa, ít nhất cũng phải năm sáu mươi vạn lượng, nương nương đã thực cần kiệm, mỗi năm nguyệt bạc năm sáu trăm cung nhân tầm hai ba vạn lượng bạc, mặt khác mỗi năm năm sáu trăm người ăn uống tiêu tiểu cũng là số lượng xa xỉ, tính toán đâu ra đấy, bạc dùng trên người chủ tử nhiều nhất cũng chỉ vạn lượng ……”

“Một nhà bốn người chúng ta mỗi năm dùng chưa đến năm ngàn lượng, đồ ăn phòng bếp nhỏ dùng đều là vợ chồng Quốc Công gia tự trồng tự nuôi, không tốn tiền, chỉ là đồ ăn mỗi ngày cho các đại nhân tiền triều, hơn nữa ngày thường mở tiệc chiêu đãi, rốt cuộc có thể tiết kiệm một phần là một phần.





“Chính là trong phủ chúng ta, mỗi năm cũng dùng bảy tám ngàn lượng bạc, nếu không phải đỉnh đầu có ruộng đất thôn trang, nhất định ngay cả tiền tiêu hàng tháng cho hạ nhân cũng không có.



” Lưu Phương Hoa che miệng cười nói, “Không nói cái khác, chính là mấy món ăn mỗi ngày nương nương cân nhắc, nhìn có vẻ xa hoa, ai ngờ dùng tiền không nhiều lắm còn ăn ngon, chúng ta đều hâm mộ quá chừng.





“Dụng tâm một chút là được, hai con trai đều còn nhỏ, ngày thường Đoàn Tử cũng kén ăn, nếu lại không cân nhắc một chút, về sau nói không chừng sẽ không cao.





Hiện tại Minh An Ninh thích tiến cung nhất, trước kia nàng chính là ghét nhất tiến cung.



Từ khi trong cung có điểm tâm kẹp mứt trái cây xuất hiện, Minh An Ninh càng thường xuyên nhớ thương, tuy cũng dò hỏi cách làm, nhưng đầu bếp trong phủ làm không được hương vị này.



“Thần không biết cải trắng còn có thể ăn sống.





Mấy người nghe được Minh An Ninh nói, đều cười.



“Đó là cho đỡ ngán, kẹp ức gà phì nộn nhiều nước, lại còn tương ớt, nếu ăn như thế này sẽ thực ngấy, kẹp một mảnh cải trắng sẽ thay đổi khẩu vị một chút, không đến mức mau ngán.





Minh An Ninh gật đầu, thở dài nói: “Thật muốn mang Thúy Hồng về phủ.





Những lời này làm vài vị phu nhân đều tràn đầy đồng cảm, Thúy Hồng thật rất lợi hại, ăn xong món nàng làm sẽ cảm giác đầu bếp trong phủ chính mình quá vô dụng.



Trong ngự thư phòng, Cảnh Đế nói ý tưởng chế tạo thuyền đánh cá với chư vị đại nhân.



“Đây là chuyện tốt lợi quốc lợi dân.



” Tiền Cẩn Chi nói: “Rất sớm đã nghe nói Hoàng Hậu nương nương biết làm rất nhiều mỹ thực, chỉ là không có quá nhiều cơ hội nếm thử, hôm nay giữa trưa món cá hố, cụ thể bộ dáng gì vi thần không biết, nhưng nếu bắt từ trong biển, hương vị cũng ngon, đối với bá tánh hàng năm sống ven biển cũng là một khoản thu nhập.





“Chỉ là thuyền đánh cá nên chế tạo như thế nào, còn cần Công Bộ cẩn thận so đo, cũng không biết nếu chế tạo thành công, nên lợi dụng như thế nào.







Cảnh Đế cười nói: “Điểm này, trẫm đã thương lượng với hoàng hậu, chúng ta cho ngư dân thuê thuyền đánh cá, mỗi năm chỉ cần giao tiền thuế nhất định là được, mặt khác sang năm đầu xuân, làm Công Bộ định ra kế hoạch tu sửa bến tàu, kho hàng ở gần biển, thu nhập từ thuế thuộc về quốc khố, làm quan phủ các nơi nghiêm khắc khống chế, cấm tư nhân mở bến tàu ngư nghiệp, kiếm chác lợi nhuận kếch xù, thu nhập từ thuế cũng không cần định quá cao, dân giàu mới có thể nước mạnh, hiện giờ ở Bình Châu phủ phát hiện mỏ bạc, đủ để chống đỡ quốc khố hai ba mươi năm, đã đủ thời gian để bá tánh tích cóp.





“Bệ hạ anh minh.



” quan viên triều đình một lòng suy nghĩ vì bá tánh thiên hạ, tự nhiên sẽ tán đồng lời Cảnh Đế.



“Tạm thời không cần làm mạnh tay, chỉ cần làm các châu huyện thống kê ngư dân am hiểu đánh bắt, dựa theo kế hoạch, một con thuyền đại khái có thể chứa hai ba mươi người, dựa theo quy chế hai mươi lăm người một thuyền, mặt khác mỗi năm thiết lập kỳ hưu cá, hoàng hậu nói là mỗi năm đều có một đoạn thời gian các loại cá trong biển sinh trưởng tốt, đoạn thời gian kia cấm ngư dân đánh bắt, phải nghiêm khắc chấp hành.





Nơi này ngoại trừ vài người hữu hạn, đám người Lục Thịnh đều biết thân phận thật sự của Đường Mẫn, tuy bệ hạ một ngụm một cái “Hoàng hậu nói”, nhưng bọn họ lại không cảm thấy có gì không ổn.



Sản nghiệp mới xuất hiện, cùng với nguy hiểm và tài phú, nhưng tác nghiệp trên biển là triều đình ban bố, cũng không tồn tại nguy hiểm, hiện giờ cũng chỉ dư lại tài phú.



Bao nhiêu ngư dân sống ven biển nghe thấy tin tức này, có thể đoán họ kích động cỡ nào.



Hơn nữa thuyền ra biển vẫn là triều đình kiến tạo, chính mình mỗi năm chỉ cần giao nộp số tiền thuế nhất định là được, đây chính là chuyện tốt khó lường.



Trong lúc nhất thời rất nhiều bá tánh lâm hải đều biên chế lưới đánh cá, giá cả cũng bị nâng lên không ít, vốn dĩ ngư dân đê tiện nhất, lúc này cũng cảm thấy chính mình rốt cuộc dương mi thổ khí, đây chính là triều đình thực thi, về sau bọn họ bảo đảm kiếm tiền.



Đêm đó, Cảnh Đế và Đường Mẫn thương lượng chuyện kế tiếp.



“Nếu nói tình thương của cha như núi, dày nặng mà trầm ổn, như vậy tình thương của mẹ chính là biển, có thể bao dung vạn vật.



Biển rộng có hơn hai vạn loại cá, này chỉ mới là đã biết đến, diện tích hải dương chiếm cứ bảy phần thế giới, diện tích lục địa chỉ có ba phần, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu loại cá ai cũng không biết, chủng loại cá biển ta từng ăn cũng không bao nhiêu, nhưng rất nhiều đều có giá trị dinh dưỡng cực cao, hiện tại cá biển chúng ta từng ăn chỉ có cá hố, chờ khai thông tác nghiệp trên biển, biểu ca còn có thể nếm được càng nhiều.



Ban đầu vì không thể phổ cập, ngư dân khả năng sẽ khổ sở, nhưng chúng ta có thể cung ứng Thịnh Kinh trước, sau đó lại chậm rãi mở rộng ra, từ bờ biển vận đến Thịnh Kinh yêu cầu thời gian không ngắn, cho nên thu nhập từ thuế cũng không cần quá cao, rốt cuộc chờ đến về sau phổ cập, có thể góp ít thành nhiều.





Hơn nữa đây cũng chỉ là một phần trong thu nhập từ thuế, trước kia không có, thu nhập từ thuế cũng không ít, không cần phải đánh thuế quá nặng.



Vận chuyển thật là một chuyện phi thường phiền phức, làm những ngư dân đó tự mình đưa vào kinh thành, chỉ sợ sẽ thực phiền toái, không bằng giao chuyện này cho người chuyên môn làm, khai thông ngành sản xuất hậu cần đầu tiên Đại Vinh triều, cũng chính là cổ đại tiêu sư.



Đường Mẫn nói ý nghĩ của chính mình với Cảnh Đế, Cảnh Đế liền dẫn đầu nghĩ tới Dung gia, rốt cuộc giai đoạn trước đầu nhập chính là không nhỏ, thương hộ bình thường thật đúng là khó có thể chống đỡ.



Nhưng vật càng hiếm càng quý, cá biển mới bắt lên giá tiện nghi, đưa đến kinh thành bán ra giá ít nhất cũng gấp mấy lần, thu vào cũng không phải số lượng nhỏ, hơn nữa Đường Mẫn cảm thấy, lúc ban đầu có lẽ Dung gia còn có thể cố, qua một đoạn thời gian, chỉ bằng Dung gia là không thể tiêu hóa hết, có lẽ lúc ấy, những người khác nhìn thấy thương cơ, cũng sẽ gia nhập.




Chỉ cần có người, tuyệt đối không có chuyện làm không thành.



Đường Mẫn chỉ lý luận suông, có Cảnh Đế ở phía trước nhất nhất thực hiện ý tưởng của nàng, nàng thật sự phi thường có cảm giác thành tựu.



Ngoài điện, Đoàn Tử lãnh Đôn Đôn tiến vào.



“Mẫu thân, ngài ăn.



” trong tay Đôn Đôn nhéo một khối điểm tâm, may mắn không phải mềm, nếu không chắc chắn bị hắn niết lung tung rối loạn?

Nói vậy, cho dù là con trai ruột của chính mình, Đường Mẫn cũng tuyệt đối ăn không vô.



Nhưng……

Tiếp nhận điểm tâm từ trong tay con trai, cho dù là như vậy cũng ăn không vô.



Rốt cuộc là ai dạy hắn làm như vậy, nhìn xem Đoàn Tử cười rất đắc ý sẽ biết.



Nàng thoáng do dự một chút, trực tiếp ném vào trong miệng.



Cảnh Đế tất nhiên hiểu biết tính tình tức phụ, lúc này cũng biết nàng thực rối rắm, lại không ra tay giúp nàng, tuyệt đối không thể bị thương lòng con trai, hắn chính là từ phụ.



“Đôn Đôn ngoan, con có thể chính mình ăn, nương có thể chiếu cố bản thân.





Đôn Đôn nhìn xem cha mẹ, lại nhìn ca ca, sau đó mở miệng nhỏ cười rất thoải mái, cũng không biết rốt cuộc tiểu gia có nghe hiểu hay không.



“Cha, về sau nếu con làm Hoàng Đế, có phải đệ đệ sẽ phải ra cung lập phủ hay không?”

Cảnh Đế gật đầu nói: “Là như thế không sai.





“Vậy cha, có phải đệ đệ cũng ở lại Duệ Thân Vương phủ hay không? Về sau cha mẹ cũng ở vương phủ, trong cung không phải chỉ dư lại một mình con?” Đệ đệ thật sự mệnh tốt, có thể vẫn luôn ở cùng cha mẹ, hắn thân là lão đại sao xui xẻo như vậy.




“Chờ con lớn lên, cũng muốn cưới vợ sinh con, nơi nào chỉ có một mình.





Hiện tại Đoàn Tử còn không quá lý giải khái niệm cưới vợ sinh con, chỉ là cảm thấy chính mình Hoàng Đế tương lai thật xui xẻo, một chút cũng không bằng đệ đệ.



“Hiện tại liền lo lắng? Con còn nhỏ, chờ sau này con trưởng thành, cha mẹ lại ra cung, còn sớm mà, đến lúc đó nói không chừng con sẽ hy vọng cha mẹ ra cung nhanh nhanh.



” Đường Mẫn gõ gõ đầu con trai cười nói.





Đoàn Tử vội vàng lắc đầu, “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.





“Không thì tốt, sắc trời cũng không còn sớm, không phải nói đêm nay muốn mang theo đệ đệ ngủ sao? Đi thôi.





“Dạ, cha mẹ, con đi nghỉ ngơi trước.



” Đoàn Tử duỗi tay kéo Đôn Đôn, nói với hắn: “Đi thôi, đêm nay ngủ với đại ca.





“Ngủ!” Đôn Đôn vui tươi hớn hở để đại ca dắt hắn đi.



Bởi vì hôm nay con trai một tuổi, giữa trưa cũng không nghỉ ngơi, lúc này Đường Mẫn cũng rất buồn ngủ.



Đi nội điện tắm gội ra, nhìn thấy Cảnh Đế cũng đã tắm gội xong, đang nằm trên giường đọc sách, nàng ngồi trước gương đồng lau khô tóc, liền chui vào ổ chăn.



Hương thơm chui vào cánh mũi, Cảnh Đế nhìn tức phụ sợi tóc hỗn độn mang theo hơi ẩm, mở miệng nói: “Tóc còn chưa khô, đừng ngủ.





“Ừ, ta đã biết.



” Đường Mẫn không có tinh thần lên tiếng, chỉ là đôi mắt gần như không mở ra được.



Cảnh Đế thấy thế, gác sách xuống, thổi tắt ánh nến, chỉ để lại ánh đèn nhỏ chiếu sáng, nghiêng người nằm xuống ôm nàng vào lòng.



“Biết nàng thực buồn ngủ, cho nên chúng ta làm vận động tỉnh tinh thần.





“…… Vận động xong sẽ vừa mệt vừa buồn ngủ, nơi nào có thể nâng cao tinh thần, thôi miên thì đúng hơn.



” Đường Mẫn hờn dỗi hừ nói.



“Nhiệt độ cơ thể sẽ lên cao, như vậy tóc khô càng mau.



” Nghĩ đến liền làm, hơn nữa đã vài đêm không ân ái, hôm nay nguyệt sự chắc đã sạch sẽ.



Một phen lăn lộn, Đường Mẫn không biết trước khi ngủ tóc có khô hay không, tóm lại nhiệt độ cơ thể là lên cao, thời tiết tháng chín nóng không cần chăn.



Cảnh Đế cúi đầu nhìn khuôn mặt tức phụ đỏ bừng, tinh xảo mị hoặc mười phần, nếu không phải lúc này nàng buồn ngủ lợi hại, hắn chắc chắn còn muốn tiếp tục lăn lộn nàng.



Như thế cũng chỉ có thể chờ đến đêm mai lại nói, cũng đã thật lâu không ban ngày triền miên, Đường Mẫn luôn thật cẩn thận, đều liều mạng chịu đựng không lên tiếng, thực sự đáng yêu làm hắn không yên lòng.



Bóng đêm dần dần gia tăng, Cảnh Đế lại không buồn ngủ.



Vẫn luôn lẳng lặng nhìn thê tử trong lòng, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng rậm rạp.



Đây là trận mưa đầu tiên từ nhập thu tới nay, năm nay cũng như cũ mưa thuận gió hoà, sang năm hải dương tác nghiệp hứng khởi, Đại Vinh triều sẽ bước lên một tầm cao mới, tin tưởng cuộc sống của bá tánh sẽ càng thêm rực rỡ.



Ngày kế đang dùng cơm trưa, Đường Mẫn đột nhiên mở miệng hỏi: “Chúng ta Đại Vinh có nhiều tiêu thạch sao?”

“Đại Vinh triều có mười hai quặng tiêu thạch, số lượng rất nhiều, nàng hỏi cái này làm gì? Muốn chế tác hỏa dược?”

Đường Mẫn phụt cười: “Ta làm sao hiểu được phương pháp chế tác hỏa dược, chỉ là muốn chế tác khối băng thôi, mỗi năm trong cung mua sắm khối băng chính là một bút chi cực lớn, nếu có tiêu thạch, chúng ta có thể tự làm, hơn nữa nếu số lượng tiêu thạch đủ, cá biển có thể dùng khối băng bảo tồn, như vậy cũng thích hợp vận chuyển đường dài.





Lời nàng nói nhưng thật ra làm Cảnh Đế mê hoặc, “Tiêu thạch còn có thể chế tác khối băng? Chưa từng nghe thấy.





Bên này khối băng đều là mùa đông thu thập, sau đó cất chứa trong hầm có nhiệt độ thấp tính chất đặc biệt, tới mùa hè bán cho nhà cao cửa rộng, vẫn luôn như thế, nếu có thể tùy tay chế tác sẽ giản tiện rất nhiều.



“Làm người lấy một ít tiến cung, ta làm cho chàng xem.



” Cái này chỉ là hóa học cơ bản, lúc cấp hai đã học.



Cảnh Đế rất tò mò, sau đó liền phân phó Phương Bình đi ra ngoài chuẩn bị một túi tiêu thạch.



Giữa trưa nghỉ ngơi qua đi, Đường Mẫn làm người mang tới một bình gốm sạch sẽ, bên trong chứa nước trong, sau đó thả phía dưới một cái tô to, bên trong cũng có nước.



Sau đó Đường Mẫn bỏ từng muỗng từng muỗng tiêu thạch vào tô to, thời gian không lâu lắm, bên trong bình gốm toát ra khí lạnh, một bình gốm nước dần dần biến thành khối băng trong tầm mắt Cảnh Đế.



“Thế nào? Có phải thực thần kỳ hay không?” Đường Mẫn cười nói.



“Lợi hại.



” một bình gốm băng, không cần dùng quá nhiều tiêu thạch, kể từ đó, có thể mở vài nhà xưởng chế băng, những hải sản từ trong biển vớt lên có thể trải qua vận chuyển đường dài, chỉ cần mang theo tiêu thạch, địa phương có nguồn nước có thể làm được, không cần lo lắng lặn lội đường xa cá biển hư rớt.



Kể từ đó, nếu bá tánh còn sống không tốt, chính là Hoàng Đế như hắn vô năng.



.