Nhất Phẩm Quý Thê

Nhất Phẩm Quý Thê - Chương 141: Tuẫn Táng




Bắt đầu từ giờ Tỵ, trước cửa cung đã lục tục có xe ngựa đến, sau đó nam tử đi bộ đi Lân Đức điện, mệnh phụ đổi thành cỗ kiệu đi thiên điện Khôn Ninh Cung.



Nửa canh giờ sau, Cảnh Đế ngồi trên long ỷ, tay vịn đầu rồng vàng, con ngươi tuấn lãng ôn hòa nhìn triều thần phía dưới.



“Bệ hạ, ngài nhìn chúng ta như vậy là muốn làm gì?” Lục Thịnh Lục đại nhân lắc lư bên ngoài nửa năm cười tủm tỉm nhìn Cảnh Đế, “Ánh mắt ngài làm thần cảm thấy khiếp đến hoảng.





Chúng triều thần đều biết tính tình Lục đại nhân, cũng biết hai người là biểu huynh đệ huyết mạch tương liên, không cho rằng bệ hạ sẽ tức giận.



“Năm nay cung yến, chư vị đều muốn có thể thả lỏng một chút, nhưng một năm qua, vất vả nhất vẫn là phu nhân chúng ta, cho các nàng ở chỗ hoàng hậu ăn ngon uống tốt đi, chúng ta còn có việc cần thương nghị, vừa ăn vừa nói.





Lục Thịnh nhìn Thịnh Vân Hàm, gật đầu hiểu rõ nói: “Không cần phải nói, tất nhiên là chính sự.





“Lần này chúng ta thảo luận chính là quan hệ giữa Bắc Nhung và Đại Vinh, những năm gần đây, Đại Vinh và Bắc Nhung chiến sự thường xuyên không ngừng, chủ yếu là vì Bắc Nhung quá mức cằn cỗi, bá tánh ăn không đủ no, hơn nữa bọn họ là dân tộc du mục, thường xuyên tìm nước mà cư, theo Dung Ngọc nói, bên kia cũng có hai con sông chủ yếu, hàng năm sẽ không khô cạn, quanh đó vẫn thực thích hợp gieo trồng thu hoạch, nhiệm vụ chủ yếu năm nay chính là trợ giúp Bắc Nhung thoát khỏi hoàn cảnh cư trú tự do không chừng, dạy bọn họ gieo trồng thu hoạch.





“Nhưng bệ hạ, Bắc Nhung giết chết nhiều tướng sĩ của chúng ta như vậy, chúng ta còn muốn giúp bọn họ, thật sự không bỏ được cái gai trong lòng.



” Có triều thần tự nhiên không muốn.



Cảnh Đế nhìn vị đại nhân kia cười nói: “Đây là kế lâu dài, vì để người còn sống không bị khổ nữa, cũng làm vong linh chết đi an giấc ngàn thu, cho bọn họ biết, đúng là vì bọn họ ra sức giao tranh hy sinh mới đổi lấy hoà bình.





“Hiện giờ Bắc Cảnh hàng năm đóng bốn mươi vạn đại quân, chư vị có biết này rốt cuộc ý nghĩa cái gì?”

Các vị đại nhân ngươi xem ta ta xem ngươi, ý nghĩa cái gì?

Tự nhiên ý nghĩa có thể hộ vệ biên cảnh Đại Vinh triều thực tốt.



“Ý nghĩa rất nhiều cha mẹ hàng năm không thấy được con trai, con cái không thấy được phụ thân, thê tử không thấy được trượng phu.



” Cảnh Đế nhàn nhạt nói.



Nếu hai nước ổn định, chỉ cần người không nhiều lắm đã đủ bảo hộ biên cảnh, hơn nữa Mẫn Mẫn nói bọn họ bên kia đã vài chục năm không đánh giặc, chỉ vì mỗi quốc gia đều có vũ khí có lực sát thương cực kỳ khủng bố, nếu thật sự đánh nhau, có lẽ chỉ cần một quả đạn pháo, đủ để một quốc gia tổn thất thảm trọng, hủy diệt một quốc gia cũng chỉ cần một giây.



Đạn pháo kia rốt cuộc khủng bố như thế nào, Cảnh Đế không biết, thậm chí cũng tưởng tượng không được, nhưng nếu vài chục năm không có chiến sự, có thể đoán Đại Vinh triều sẽ phồn vinh hưng thịnh như thế nào.



Chư vị đại nhân đều vì lời bệ hạ nói mà trầm mặc.



Bọn họ ở Thịnh Kinh dưới chân thiên tử nhàn nhã tự tại, mỗi ngày được nữ tử ôn nhuận hầu hạ, nhưng mấy chục vạn người ở biên quan lại mấy năm đều không thấy được cha mẹ thê tử và con cái, phàm là người có chút lương tri đều sẽ cảm thấy hổ thẹn.



“Khai triều xong, Vân Dật thay trẫm viết phong thư cho Bắc Nhung Thác Bạt Hạ, khi Dung Ngọc đi sẽ mang theo, kêu Thác Bạt Hạ phái vài người hiểu được nông cày hơn nữa biết Hán ngữ tới Đại Vinh một chuyến.





Đoạn Vân Dật mỉm cười lĩnh mệnh, đây mới là đế vương có trí tuệ và quyết đoán trong cảm nhận của hắn.



Có lẽ trong lòng rất nhiều người, khai cương khoách thổ mới là chuyện một đế vương oai hùng nên làm, nhưng trong ý tưởng của Đoạn Vân Dật, đây hoàn toàn là sai lầm, sở dĩ thiên hạ gọi là thiên hạ, là vì bá tánh tồn tại, đế vương chân chính vang danh thanh sử là tiếng lành đồn xa, đời đời tương truyền, chứ không phải chỉ đơn thuần xuất hiện trong sách sử, đế vương vĩ đại nhất, là dưới sự cai trị của hắn, bá tánh an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường.



Đơn thuần khai cương khoách thổ, chịu khổ trước sau là bá tánh, hơn nữa đó cũng không phải vì bá tánh, thuần túy chính là vì dã tâm của chính mình, hắn cũng không tán đồng.



Hôm nay thiên điện Khôn Ninh Cung phi thường náo nhiệt, chư vị phu nhân đều mang theo con gái chính mình chưa cập kê tham dự.



Các vị phu nhân đầu tiên là khen con gái đối phương một trận, lúc này mới nghe được bên ngoài vang lên thông báo “Hoàng hậu giá lâm”, sôi nổi đứng dậy thỉnh an.



Đường Mẫn nhìn hai bên phu nhân và cô nương, mỗi người đều ăn mặc rất xinh đẹp, tinh thần dào dạt, chỉ cần nhìn thôi tâm tình liền phi thường tốt.



“Quả nhiên năm mới khí tượng mới, nhìn các vị tinh thần như thế, bổn cung cũng thoải mái.



” Ngồi xuống, nàng nhìn chung quanh một vòng, nhấp môi cười nói: “Hôm nay chúng ta không ngồi quy quy củ củ dùng cơm, chúng ta đi Sơ Nguyên điện ăn thịt nướng, bổn cung phái người chuyên môn nướng chế ở bên kia, chúng ta vừa dùng vừa nói chuyện phiếm, mặt khác cũng chuẩn bị canh mì sợi, hương vị thực không tệ.





Các phu nhân khác khả năng nói thầm như vậy không hợp quy củ, nhưng người quen thuộc Đường Mẫn tự nhiên thực cao hứng.



Đặc biệt là Minh An Ninh, nhéo quả quýt trước mắt cười nói: “Không cần phải nói, khẳng định là Hoàng Hậu nương nương nghiên cứu ra món ăn mới? Vậy thiếp thân không khách khí.





“Vốn dĩ chính là ngày vui mừng, khách khí cái gì, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ít nhất bệ hạ và chư vị đại nhân không tự tại bằng chúng ta.



” Bưng lên bát trà trước mắt, nhìn kia sương mù bốc hơi lên, “Bổn cung khinh thường nhìn nữ giới và nữ huấn, thế gian nam nữ âm dương điều hòa, Thái Cực một đen một trắng, nói vậy các vị đều biết, Thái Cực trắng đen chính là cực kỳ cân xứng, đen không thể ít hơn trắng, trắng cũng không thể nhiều hơn đen, năm đó hỗn độn sơ khai, chính là Bàn Cổ đại thần sáng tạo thiên địa, nhưng vá trời lại là Nữ Oa thượng thần, thiếu một thứ cũng không được, vì sao nữ nhân phải lùn hơn nam nhân một đầu, nếu nam nhân xem thường nữ nhân, có bản lĩnh đừng cưới vợ.





Phùng Minh Ngọc nghe xong lại nhịn không được cười ha ha, nhìn Đường Mẫn nói: “Nương nương nói rất đúng.





“Thế gian có bao nhiêu nam nhân còn kém hơn nữ nhân chứ.



” Minh An Ninh gật đầu.





“Đúng vậy, nam nhân ở biên quan đánh giặc, trong nhà khởi động gia nghiệp đều là nữ tử, bởi vậy có thể thấy được, không có nam nhân, nữ nhân cũng sẽ không bị áp suy sụp.



” Lưu Phương Hoa cảm khái.



Theo sau không ít phu nhân triển khai thảo luận đề tài này, trong lúc nhất thời không ít phu nhân đều tìm được tự tin, không khí càng trở nên hòa hợp.



Tới gần buổi trưa, Ninh Hỉ lại bẩm, nói là Sơ Nguyên điện đều chuẩn bị thỏa đáng, Đường Mẫn đứng dậy tiếp đón chư vị phu nhân cùng đi bên kia.



“Hiện tại trời lạnh, chỉ có thể ở trong điện, chờ mùa hè, hồ sen hoa nở, bổn cung lại mở tiệc, lúc ấy ở đình hóng gió, cũng có một phen tư vị khác, hôm nay còn chuẩn bị các loại rượu trái cây và rượu hoa, cũng đừng ngại thêm phiền toái cho ai, uống nhiều một ít.





Đi vào Sơ Nguyên điện, bên này cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, bên tay trái Sơ Nguyên điện triển khai hai giá nướng thịt, mặt trên đã bắt đầu nướng chế các loại rau dưa và các loại thịt, mùi hương mê người không ngừng bay ra.



“Nương, ngài tới rồi?” Đoàn Tử từ chỗ Thúy Hồng đi ra.



Đường Mẫn hờn dỗi nhìn con trai, cười nói: “Sao con không ở chỗ phụ hoàng?”

“Nương nơi này ăn thịt nướng, cha bên kia không có.



” Thực hiển nhiên, thích ăn cái gì vừa xem hiểu ngay.



“Tiểu tham ăn.



” Nhẹ điểm giữa mày con trai, nàng cười nói: “Lại đây đi.





Nàng lãnh con trai đi đến một bên trên bàn lấy cái đĩa, sau đó đi tới, nhìn thấy một mâm đã được nướng chế tốt, chọn món con trai thích ăn để vào dĩa, nói với hắn: “Tìm vị trí ngồi ăn đi, ăn xong thì đi chỗ phụ hoàng bên kia.





“Dạ biết.





Tuy chư vị phu nhân thực rụt rè, nhưng lúc này trong đại điện hương vị thật sự mê người, đám người Minh An Ninh xung phong, cầm lấy dĩa qua bên kia chọn lựa đồ ăn chính mình thích, hơn nữa rượu cũng phi thường dễ uống, hương vị ngọt lành, uống hơi nhiều một chút cũng sẽ không say.



“Rau dưa cũng có thể nướng? Hơn nữa hương vị còn ngon như vậy.



” Minh An Ninh nhìn nấm, nàng đặc biệt đặc biệt thích, còn có bánh bao cuộn cỡ lòng bàn tay, ở giữa còn có gì đó vàng vàng cam cam, “Nương nương, ở giữa là gì vậy?”

“Ở giữa kẹp lòng đỏ trứng, hương vị thực không tệ phải không?” Đường Mẫn cười nói.



Minh An Ninh gật đầu, đâu chỉ là không tệ, quả thực chính là ăn ngon vô cùng.



Ban đầu chư vị phu nhân còn có chút câu nệ, nhưng nhìn thấy Đường Mẫn ăn ưu nhã lại không thẹn thùng, cũng đều dần dần buông ra, Sơ Nguyên điện thực mau tiếng cười ầm ĩ.



“Đừng ăn quá nhiều, trong chốc lát còn có canh mì sợi.



” Đây là mì người trong phòng bếp nhỏ tự tay làm, sợi mì đều đều, canh tự nhiên là dùng xương ống ngao chế, bên trong còn có xá xíu Đường Mẫn dạy bọn họ làm, sau khi làm xong, mặt trên phóng hai cây cải thìa và hành thái, vừa đẹp vừa ăn ngon.



Minh An Ninh ăn một khối thịt bò nướng, cũng bất chấp nói chuyện, chỉ gật đầu tỏ vẻ biết.



Lưu Phương Hoa ở bên cạnh nhấp môi cười nói: “Nương nương mặc kệ nàng, nàng ăn uống chính là lớn.





Chờ một chén canh mì sợi bưng lên, hương vị nồng đậm, cũng làm khẩu vị không ít người mở rộng ra, lượng cũng không tính nhiều, một chén xuống bụng ngon miệng lại ấm thân, dư vị vô cùng.



Cuối cùng là món tráng miệng ngọt, không có bơ, nhưng Ngự Thiện Phòng trải qua một đoạn thời gian, lại làm ra mứt trái cây cải tiến, không tinh xảo bằng hiện đại, nhưng ở cổ đại vật tư bần cùng, cũng là mỹ vị khó được.



Một bữa cơm ăn ước chừng một canh giờ, nhưng mỗi người đều là rượu đủ cơm no, ăn mặt mày hồng hào.



“Hô, đây là lần cung yến đầu tiên thiếp thân ăn thỏa mãn như vậy.




” Minh An Ninh ăn một ngụm điểm tâm ngọt cuối cùng, vuốt ve bụng, “Có chút căng.





Bên cạnh Tô gia đại cô nương nhìn mẫu thân, lo lắng Hoàng Hậu nương nương sẽ trách tội, nhưng lại phát hiện, nàng không có một tia cảm xúc không vui nào, Tô gia đại cô nương mới yên tâm.



Đâu chỉ Minh An Ninh, lúc này các phu nhân khác cũng có ý tưởng này, bữa cơm hôm nay thật sự mỹ vị vượt qua tưởng tượng, hơn nữa bọn họ cũng khó được buông bụng ăn nhiều như vậy, ngày thường gần như chỉ ăn sáu bảy phần no, chưa bao giờ sẽ làm chính mình luống cuống.



Đặc biệt là lúc ăn mì, tiếng hút mì làm thật nhiều người đều nhịn không được ôm bụng cười to, tiếng quá lớn, quá cảm thấy thẹn.



Sau khi cung yến kết thúc, các đại nhân ở trước cửa cung chờ phu nhân và con gái nhà mình, chờ nhìn thấy bộ dáng các nàng thoải mái, đều dò hỏi có phải có cái gì ăn ngon hay không, biết được các phu nhân ăn không giống chính mình, lại đều là món ăn chưa từng gặp, sôi nổi bóp cổ tay, nghĩ khi nào chính mình mới có thể nếm thử, rốt cuộc bọn họ đều biết vịt nướng chính là Hoàng Hậu nương nương nghiên cứu ra, nói vậy đồ ăn dùng để làm cung yến tất nhiên cũng là tinh phẩm.



Không giống bọn họ, ở tiền triều cùng bệ hạ ăn món Ngự Thiện Phòng làm, mỗi năm đều là những món đó, biến đổi pháp đổi thang mà không đổi thuốc, khẩu vị đều giống nhau.



“Cha, nương ăn có chút căng.



” Tô Uyển Uyển nói với Tô Bình Vân.





Tô Bình Vân trầm mặc, xem bộ dáng thê tử liền biết là ăn quá no, nhưng hắn chính là thích khuôn mặt tức phụ tròn trịa.



Tô đại nhân tỏ vẻ, hắn hoàn toàn chính là xem thê tử như con gái mà nuôi, như thế nào sủng như thế nào tới, như thế nào yêu thương như thế nào tới, khuôn mặt tròn mũm mĩm và eo nhỏ đầy đặn chính là tượng trưng cho hắn yêu thương, thịt hô hô miễn bàn có bao nhiêu xúc cảm.



“Hai người ở Khôn Ninh Cung ăn cái gì? Uyển Nhi ăn no sao?”

Tô Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, hình như nghĩ tới chuyện gì, nàng do dự hồi lâu mới thừa dịp mẫu thân ngủ, kể lời Hoàng Hậu nương nương nói cho phụ thân nghe.



Tô Bình Vân nghe xong, cũng trầm mặc thật lâu.



“Nương nương nói đúng, Uyển Nhi, hiện tại con còn nhỏ, từ nhỏ cũng hiểu chuyện, chỉ là ngày sau gả đến nhà chồng, hiếu kính cha mẹ chồng là bổn phận, nhưng nếu bị khi dễ, cũng không thể nhẫn nại, cha mẹ sẽ giúp con, eo chính con cũng phải dựng thẳng, con là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, biết không?”

“Con biết.



” Ngay cả cha đều cảm thấy Hoàng Hậu nương nương nói đúng, nói cách khác, địa vị của nữ nhân cũng rất cao, không cần thiết vì nam nhân từ bỏ tất cả tôn nghiêm.



Nàng cũng muốn tìm một phu quân giống cha yêu thương che chở nương.



Sáng sớm mùng sáu tháng giêng, người một nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, trước mặt Đoàn Tử là một chén mì trường thọ, hắn nhìn nhìn, còn buồn bực sao không có trứng tráng bao?

Trước kia trên mặt đều sẽ có một quả trứng tráng bao, năm nay lại không có?

Ngẩng đầu nhìn xem mẫu thân, có phải Thúy Hồng cô cô quên mất hay không?

Nghĩ nghĩ, Đoàn Tử chậm rì rì ăn, thôi bỏ đi, không có thì không có.



Kết quả ăn đến phía dưới, lại kinh hỉ phát hiện có cái hai trứng tráng bao, khuôn mặt nhỏ tức khắc lộ ra tươi cười xán lạn.



“Cảm ơn nương!”

Đường Mẫn cười nhìn con trai nói: “Có phải cho rằng Thúy Hồng cô cô quên mất hay không?”

“Không có!” Hắn mới sẽ không thừa nhận đâu.



Mùng tám khai triều, là một đại triều hội.



Đoạn Vân Dật tự tay viết một phong thư trịnh trọng, chờ Cảnh Đế đắp lên ngọc tỷ, niêm phong lại, sau đó tự tay giao cho Dung Ngọc.



“Tất cả đều làm phiền Dung công tử, đây là bước đầu tiên hai nước bang giao, bước ra được, có lẽ hai nước có thể yên ổn mấy năm thậm chí mười mấy năm vài chục năm.





Dung Ngọc đặt thư vào lòng ngực, ôm quyền trịnh trọng nói: “Tướng gia yên tâm, thảo dân nhất định không phụ kỳ vọng.





Nếu hai nước thành lập bang giao, tuyệt đối là lợi quốc lợi dân, đầu tiên được lợi sẽ là thương nhân bọn họ, rốt cuộc nói đến dưỡng ngựa, không ai so được với Bắc Nhung, ngựa Bắc Nhung thể trạng bưu hãn, sức chịu đựng cường, tốc độ mau, được gọi là dân tộc trên lưng ngựa, sức chiến đấu của kỵ binh phi phàm.



Tuy dân cư Bắc Nhung chỉ bằng bảy phần Đại Vinh, nhưng vì điểm này, bọn họ có thể giằng co với Đại Vinh triều trăm năm, ai cũng không thể hoàn toàn phá hủy ai.



Hiện giờ xem ra, Cảnh Đế muốn áp dụng chính sách dụ dỗ, cộng đồng phát triển.



Tết Thượng Nguyên, hoa đăng treo đầy đầu đường cuối ngõ Thịnh Kinh.



Đường Mẫn không tính toán ra cung, nhưng Cảnh Đế lại nói đêm nay muốn đi Trung Nghĩa Hầu phủ dùng bữa tối, thuận tiện cùng đi chợ đèn hoa, nàng nghĩ cũng được, gật đầu ứng.



Thay thường phục, một nhà bốn người ngồi một chiếc xe ngựa, thừa dịp hoàng hôn tiến đến Lục gia.



Mới vừa xuống xe ngựa, lão hầu gia và lão phu nhân cùng con cháu đã chờ trước cửa phủ, nhìn thấy bọn họ xuống xe, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an.



“Cữu cữu đứng lên đi, hôm nay ra cửa là tìm náo nhiệt, không cần nhiều quy củ.



” Cảnh Đế tiến lên tự tay nâng lão hầu gia dậy, “Nói vậy cữu cữu cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi trẫm, đêm nay chúng ta cùng nhau vừa dùng bữa vừa nói.





Lão hầu gia gật đầu, “Mời bệ hạ.





Vào phủ, nam nữ phân tịch mà ngồi, vốn dĩ Lục lão thái thái đã rất thích Đường Mẫn, hiện tại biết nàng là tức phụ của cháu trai Lục gia, trong lòng càng là yêu thích vô cùng, trong bữa tiệc nói có chút nhiều, nhưng hỏi phần lớn đều là chuyện khi nàng còn nhỏ hoặc là có quan hệ tới Cảnh Đế.



Mấy chuyện này không phải không thể cho ai biết, Đường Mẫn cũng không giấu giếm, lựa một ít trọng điểm nói cho lão thái thái nghe, nghe tới sau khi hắn trùng sinh nằm trên giường hai năm không thể đi lại, lão thái thái đều rớt nước mắt.



Nhưng biết được mấy năm nay, cha mẹ hắn yêu thương hắn có thêm, lão thái thái nhớ đến chính mình cũng chỉ gặp mặt vợ chồng Quốc Công một hai lần, còn đều không nói chuyện thâm nhập, chờ có rảnh, nên đi ngoại ô thăm bọn họ, rốt cuộc bọn họ cũng là cha mẹ ruột của đương kim bệ hạ, tính ra cũng coi như quan hệ thông gia với Trung Nghĩa Hầu phủ.



“Đúng rồi, chắc là nương nương chưa biết, trưởng nữ Thái Sư phủ đã xuất giá, đều mười chín tuổi, nghe nói nhà chồng là thương hộ.



” Sở dĩ dùng “nghe nói”, là vì Thái Sư phủ cũng không làm mạnh tay hôn sự của trưởng nữ, gả thực mịt mờ, hình như cũng biết hiện tại không có cách nào mưu cầu càng nhiều chỗ tốt vì trưởng nữ.



Hiện giờ Đường Mẫn trở thành hoàng hậu, cũng rất quan tâm Anh quốc công phu nhân, Vương phu nhân cũng không có can đảm lại tiếp tục đắn đo kế nữ.



Năm trước Tết Trung Thu qua, Anh quốc công liền thượng thư thỉnh chỉ, truyền Quốc Công vị cho con trai, hắn mang theo Ôn di nương đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, năm nay ăn tết cũng không trở về, nghe nói là đi Bắc Cảnh, chỉ nói nơi đó mồm to uống rượu mồm to ăn thịt, hơn nữa cũng có chỗ ở, dân phong thuần phác hàm hậu, không cần người trong nhà lo lắng.





Hiện giờ Quốc Công phu nhân Vương thị đã toàn quyền chưởng quản nội trợ trong phủ, xử lý Quốc Công phủ gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa Anh quốc công thân kiêm chức vị tuần sát quan trọng, cũng xem như “Tân quý” lần nữa quật khởi sau khi yên lặng hơn hai mươi năm.



“Vị trí Thái Sư vẫn luôn chưa động, thân là quan to tam phẩm đương triều, hiện giờ lại rơi vào kết cục gả đích nữ cho thương hộ, bổn cung cảm thấy thương hộ cũng tốt, không có gì đắt rẻ sang hèn, chỉ sợ Vương phu nhân cảm thấy mất mặt.





“Chuyện này cũng không có cách nào, bộ dáng công tử kia thực không tệ, nghe hạ nhân chọn mua trong phủ nói là công tử kia ở kinh thành cũng có danh tiếng, đặc biệt hoa ngôn xảo ngữ, ai biết như thế nào gặp được Vương đại cô nương, làm đại cô nương thượng tâm.



” Phùng Minh Ngọc thở dài tiếp tục nói: “Ngài cũng biết, vốn dĩ nàng nói không phải Thịnh Quốc Công không gả, nhưng giờ cũng cảm thấy không trông cậy vào.





“Không phải trong Thịnh Quốc Công phủ có thiếp thất sao?” Đường Mẫn tò mò hỏi.



Đều nói cổ đại thịnh hành tam thê tứ thiếp, nhưng hiện giờ ở Thịnh Kinh vẫn có rất nhiều người sủng thê tử, khinh thường thiếp thất.



“Cô cô……” Bên ngoài, một tiểu cô nương nũng nịu đi vào, xem tuổi chỉ khoảng hai ba tuổi, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu phấn nộn.



Đây là cháu gái của Phùng Minh Ngọc, Lục Dao, năm nay chỉ có hai tuổi rưỡi, còn chưa đến sinh nhật.



Lục Thanh Viện ngồi bên cạnh bế cháu gái lên, sau đó nói với Phùng Minh Ngọc: “Nương, con mang Dao Nhi đi xuống trước.





“Đi thôi, không ăn được thì làm người bưng điểm tâm qua đi, trời có chút lạnh, đừng mang theo tiểu nha đầu này ở bên ngoài thổi gió lạnh.





“Con biết.





Chờ con gái đi rồi, Phùng Minh Ngọc mới nhìn Đường Mẫn nói: “Vốn dĩ có hai thiếp thất, nhưng từ khi Quốc Công phu nhân gả qua vẫn luôn không được sủng, cuối năm trước trong phủ chúng ta cũng tổ chức yến hội, Thịnh phu nhân lại đây, trong lén lút nói với tỷ, hai thiếp thất kia đều là mẹ chồng nhét vào, nhưng thịnh Quốc Công cũng không sủng hạnh, hiện giờ ở trong phủ dưỡng như nửa chủ tử, cũng may họ an phận, không động tay chân gì, có lẽ nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, Thịnh Quốc Công sẽ phát tác các nàng.





“Trong phủ Vương phu nhân không phải còn có một con gái sao?”

“Cũng nói việc hôn nhân rồi, là một phó tướng tuần phòng doanh, hôn kỳ cũng là năm nay, sớm hơn Viện Nhi hai tháng, tháng sáu.





Đường Mẫn cười nói: “Hôn kỳ của Viện Nhi đã định ra?”

“Còn không phải Đường phu nhân thúc giục gấp, nói là chẳng sợ trễ hai năm sinh hài tử cũng được, gả qua trước, Đường gia chỉ có một con trai, hai cô nương cũng đã xuất giá, Đường đại nhân là người bận lên suốt ngày không trở về nhà, Đường phu nhân cũng thực cô đơn.



” Phùng Minh Ngọc cũng không hy vọng con gái mình sớm xuất giá, nhưng năm nay tháng ba Lục Thanh Viện cập kê, cũng nên gả rồi.



“Kỳ thật như vậy cũng tốt, đều ở Thịnh Kinh, hai nhà cách cũng không xa, muốn gặp mặt luôn thực phương tiện, Đường gia tiểu công tử chuẩn bị tham gia khoa cử tiếp theo, học vấn cũng không tệ, ngày sau cũng sẽ có thành tựu, chỉ cần xem tính tình Đường đại nhân liền biết, tâm tính Đường công tử tất nhiên cũng không tệ, hiểu tận gốc rễ tốt hơn nhiều.





“Nếu không phải hướng về điểm này, thần thiếp mới sẽ không làm Viện Nhi xuất giá sớm như vậy.




” Phùng Minh Ngọc cười nói, có vẻ cũng thực vừa lòng con rể tương lai.



Bữa tối qua đi, Cảnh Đế và Lục Thịnh mang theo hài tử đi ra ngoài xem hoa đăng, Đường Mẫn lại không quá có hứng thú, đêm nay chú định là người chen người, nàng không thích náo nhiệt.



Cảnh Đế phái Phương Bình lại đây ôm Đôn Đôn đi, đêm nay Đường Mẫn có thể thả lỏng một chút.



Tết Thượng Nguyên qua, toàn bộ triều đình liền bắt đầu công việc lu bù, một ngày buổi sáng đầu tháng hai Đường Mẫn nhận được tin tức Ninh Hỉ đưa tới, liên quan Vĩnh Hạng.



“Nương nương, Vĩnh Hạng vị kia, hài tử không còn, thân mình phế đế cũng suy sụp, đã có một đoạn thời gian không thể xuống giường.





“Triệu thái y nói như thế nào?” Kỳ thật hài tử không còn Đường Mẫn cũng không ngoài ý muốn, đầu tiên là thân thể phế đế không tốt, chất lượng tinh tử tất nhiên không cần nói cũng biết, thứ hai là hoàn cảnh Vĩnh Hạng rất ác liệt, cũng không phải địa phương thích hợp dưỡng thân mình.



Chỉ là tuy Cảnh Đế thống hận Lưu Ngạn, lại chưa hà khắc hắn, ăn dùng đầy đủ mọi thứ, mùa đông cũng có than ngân sương, phân lượng thực đủ, thân thể hắn vẫn càng ngày càng rách nát , này liền không phải vấn đề ở Vĩnh Hạng.



Vu Uyển Ninh cũng không dám xuống tay với phế đế, vì nàng biết rõ, nếu phế đế chết, nàng cũng tuyệt đối sống không quá ngày mai.



Hiện giờ xem ra, thật là thân thể Lưu Ngạn chịu đựng không nổi.



“Khiển thái y và nữ y qua nhìn xem, thật sự không được, liền truyền tin đi Vân Nam, làm trưởng công chúa trở về gặp hắn một mặt.



” Nói xong, nàng nhìn Ninh Hỉ, một hồi lâu mới nói, “Truyền tin nói trước một tiếng với bệ hạ.





“Nô tài tuân chỉ.



” Ninh Hỉ lĩnh mệnh đi ra ngoài, trực tiếp chạy đến Thái Y Viện.



Ninh Hỉ hồi bẩm tin tức cho Cảnh Đế, Cảnh Đế trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng không biết có phải Ninh Hỉ nghe lầm hay không, hắn hình như nghe tiếng bệ hạ thở dài.



Tiếng thở dài rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là tiếc hận? Ít nhất Ninh Hỉ nghe ra là ý này, nhưng có gì phải tiếc hận.



Phế đế đi đến một bước hôm nay đều là hắn gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác, nếu không phải bệ hạ anh minh quyết đoán, hiện tại Đại Vinh triều đã sớm thay đổi triều đại, làm sao còn có hiện tại sống yên ổn.




Sáng sớm một ngày này, lâm triều xong, Cảnh Đế đứng trước Cần Chính Điện, nhìn cung đình rộng mở nơi xa, hồi lâu sau mới nói với Phương Bình: “Bãi giá, đi Vĩnh Hạng.





Phương Bình cúi đầu lên tiếng, sau đó đổi loan giá, nâng bệ hạ đi hướng Tây Bắc hoàng cung.



Vĩnh Hạng là một ngõ nhỏ, hai bên là vách tường cao ngất, mỗi một mặt đều cao tới hai ba mươi mét, cho dù người có võ công cao cỡ nào cũng không thể tiến vào, hơn nữa bên trong ngõ nhỏ mỗi cách mấy mét sẽ có hộ vệ cầm trường mâu gác, ngõ nhỏ thực sạch sẽ, nhưng lại làm người cảm thấy âm lãnh như cốt, nơi nơi đều lộ ra ý lạnh trầm trầm.



Ngõ nhỏ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ ba bốn trăm mét, nhưng hai bên lại phân bố mấy chục tòa sân, phế đế Lưu Ngạn hiện giờ ở một sân trong đó.



“Nô tài tham kiến bệ hạ.





” Nơi xa, một quản sự nội giám vội vã chạy tới quỳ xuống đất thỉnh an.



Cảnh Đế gật đầu, nâng tay nói: “Dẫn đường.





“Dạ, mời bệ hạ!”

Đi vào sân Lưu Ngạn ở, nơi này đã có thái y và nữ y thủ, nhìn thấy Cảnh Đế tiến vào sôi nổi thỉnh an.



“Tình huống như thế nào.



” Cảnh Đế nhìn Lưu Ngạn trên giường hỏi.



Triệu thái y ôm quyền trả lời: “Bệ hạ, thân mình phế đế đã là bệnh tình nguy kịch, là tâm bệnh gây ra, hơn nữa túng dục quá độ, dương khí tiết ra ngoài, chỉ sợ thời gian không nhiều.





Cảnh Đế gật đầu, y thuật của Triệu thái y vẫn thực không tệ, nếu hắn đều nói như vậy, cũng chính là tám chín không rời mười.



“Đi ra ngoài nấu thuốc đi, trẫm ở đây một lát.





“Dạ, vi thần cáo lui.





Chờ mọi người đi ra ngoài, Cảnh Đế nhìn Phương Bình, Phương Bình hiểu rõ, cũng xoay người lặng yên không một tiếng động rời đi, lúc gần đi còn mở một cánh cửa sổ, nhắm chặt cửa phòng.



Hắn cúi đầu nhìn Lưu Ngạn thật lâu, mới mở miệng nói: “Trẫm biết ngươi hiện tại tỉnh.





Trên giường Lưu Ngạn mở hai mắt, chỉ là ánh mắt vẩn đục, uể oải ỉu xìu, ẩn ẩn có dấu hiệu dại ra.



“Đương kim Hoàng Đế tới nơi này làm gì, cũng không sợ ô uế giày.





Cảnh Đế cười nhạo: “Chẳng qua chỉ là một đôi giày, ô uế liền ném, đừng bẩn chân là được.



Lưu Ngạn, ngươi có thể tưởng tượng đến ngươi còn có hôm nay.





“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Ta hiện tại không có tinh thần nói chuyện.



” Hắn chỉ muốn ngủ, an an tĩnh tĩnh ngủ, tốt nhất là đừng ai tới quấy rầy hắn.



Cảnh Đế thở dài, “Kỳ thật trẫm cũng không có gì có thể nói, nếu không phải đáp ứng đường tỷ, trẫm hiện tại căn bản không muốn giữ mạng ngươi.



Trẫm trở về sẽ làm người truyền tin cho đường tỷ, làm nàng trở về gặp ngươi một mặt, ngươi yên tâm, tuy ngươi mới mất một hài tử, ít nhất con gái của ngươi còn sống.





Nghe được những lời cuối cùng, Lưu Ngạn tức khắc trừng lớn mắt, con gái còn sống là ai, hắn biết rõ ràng, nói cách khác Thịnh Tư Nghiên căn bản không chết, mà là mang theo con gái rời đi.



“Cảm ơn ngươi.



” Cho ta lưu lại một tia hương khói, không đuổi tận giết tuyệt.



Cảnh Đế đứng lên, không lại nói chuyện, nhấc chân đi ra ngoài.



Vu Uyển Ninh tự nhiên biết bệ hạ tới, chỉ cần xem tư thế ngoài cửa sổ liền biết, trong lòng nàng là phức tạp và kích động, rốt cuộc có thể gặp lại nam nhân kia.



Hiện tại tuy thân mình nàng suy yếu lợi hại, nhưng vẫn thừa dịp hắn và Lưu Ngạn nói chuyện, thay quần áo tự nhận là đẹp nhất, cũng trang điểm nhẹ cho chính mình.



Nhìn thấy bộ dáng suy yếu của mình trong gương, rất có vài phần nhìn thấy mà thương.



Đương bóng dáng kia xuất hiện giữa tầm mắt, nàng cảm thấy trái tim chính mình đều phải nhảy ra, không chịu khống chế kịch liệt xao động.



Nàng ái mộ người nam nhân này, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cũng đã thích, hiện giờ nghĩ đến đều đã qua bao nhiêu năm, giống như đời trước vậy.



Nhưng bệ hạ, vì sao ngài không xem ta?

“Bệ hạ?” mắt thấy nam nhân liền phải nhấc chân rời đi, nàng rốt cuộc không nhịn xuống cao giọng hô.



Cảnh Đế nghe vậy, quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt Vu Uyển Ninh cực kỳ xa lạ.



Phương Bình nhìn thấy bệ hạ nhăn mày, chặn lại nói: “Bệ hạ, đây là Ninh phi tiền triều.





Vu Uyển Ninh thấy tầm mắt hắn dừng trên người mình, cảm giác cả người giống như bị bậc lửa, ánh mắt bệnh khí đột nhiên trở nên nóng rực.



Chỉ là ngay sau đó lại nhìn thấy hắn xoay người lần nữa chuẩn bị rời đi.



Vu Uyển Ninh đuổi theo bóng dáng hắn giống như điên rồi, vừa truy vừa hô: “Bệ hạ, thần thiếp có chuyện muốn nói, bệ hạ, thần thiếp từ nhiều năm trước gặp bệ hạ, liền ái mộ bệ hạ đã lâu, bệ hạ……”

“Thần thiếp? Ngươi là thiếp của ai?” Cảnh Đế xoay người chán ghét nhìn nữ nhân trước mắt, “Hơn nữa, ngươi ái mộ trẫm, có can hệ gì với trẫm? Phương Bình, phái người nhìn nàng cho kỹ, Lưu Ngạn đi rồi, tuẫn táng!”

“Nô tài tuân chỉ.



” Phương Bình vung tay lên, bên cạnh liền ra tới hai bà tử cao lớn vạm vỡ, trực tiếp xách Vu Uyển Ninh như xách gà con, xoay người đi trong phòng.



Vu Uyển Ninh há hốc mồm, không dám tin tưởng.



Nàng không tin bệ hạ sẽ làm nàng tuẫn táng cho tên phế vật kia, dựa vào gì muốn nàng tuẫn táng, nàng ái mộ hắn mà, từ đầu đến cuối trước sau đều chỉ ái mộ mình hắn, sao hắn lại có thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy.



.