Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 297: Người tung kẻ




Kì thực từ lúc trước khi tiến vào rừng cây, Trương Tiếu Điền đã có ý nghĩ chạy trốn, bởi vì muốn xác định thân phận cũng như mục đối của đối phương nên mới giả vờ đến bây giờ. Còn cái gọi là hợp tác, cũng chỉ thử mà thôi, chứ không phải là điểm quan trọng. Lúc này, mục đích của hắn đã đạt được nên lập tức thực hiện kế sách thứ nhất trong 36 mưu kế (binh pháp Tôn Tử).

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đối phương dám dẫn mình đến đây, thậm chí đến chân dung diện mạo cũng che dấu, điều này chứng tỏ đối phương đã chuẩn bị rất tốt, muốn rời đi nhất định phải dốc hết sức mới được. Hơn nữa lần đầu tiên đã xảy ra trận chiến lớn nhất:

- Không cần phí lời nữa, mọi người đều là tu sĩ, cuối cùng thì cũng vẫn phải đấu võ so tài thôi.

Trương Tiếu Điền đứng thẳng người dõng dạc nói:

- Muốn biết trong bụng tôi có gì thì cứ đánh thắng tôi đi đã rồi hãy nói. Nhưng ở đây dù sao cũng là trường học, không nên gây ra tiếng động quá lớn, mọi người đều giữ lại ba phần sức đi.

Sau khi nói xong, hơi thở trong cơ thể cũng được vận chuyển.

Thầy giáo Uông ở trong trường cũng lâu rồi, tuy rằng không quá tin vào việc Trương Tiếu Điền sẽ giữ lại ba phần lực như ông nói, nhưng bản thân cũng hơi thả lỏng. Hơn nữa sau lưng có Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã trợ giúp, nên cũng không cần thiết phải cố quá mức.

- Các hạ, xin thỉnh giáo…

Trương Tiếu Điền ôm quyền nói.

Thầy giáo Uông gật đầu, đang muốn nói gì đó, Trương Tiếu Điền thừa dịp ông ta không chú ý, giơ tay trái lên, trực tiếp đưa ra con bài lớn nhất - một chiếc kính bạc sáng chói.

Chiếc kính bạc này chính là phù khí đã giết chết Hồ An, tuy là đêm tối, nhưng màu bạc sáng lên chói lọi.

Trương Tiếu Điền đưa tay, một ánh sáng chói trắng như tuyết hướng đến cặp mắt của thầy giáo Uông, làm đau mắt ông ta.

Chiếc kính bạc này là phù khí giết người, dùng để làm lóa mắt người chỉ là khúc dạo đầu, sự nguy hiểm lớn nhất của nó chính là tứ đạo kiếm khí ân cần của nó.

Sau khi đưa kính bạc ra, bảy phần khí của Trương Tiếu Điền chui vào trong đó, đồng thời cắn chót lưỡi phun ra một chút máu.

Mặt kính thấm đầy máu tươi, liên hệ giữa Trương Tiếu Điền và chiếc kính càng trở nên rõ ràng hơn.

Tứ đạo kiếm khí phun ra dầy đặc theo tâm niệm của Trương Tiếu Điền.

Đôi mắt của thầy giáo Uông bị ánh sáng bạc làm hoa mắt, theo bản năng đưa tay lên chắn nhưng lập tức tỉnh táo lại, dừng ngay động tác vô nghĩa này. Đồng thời cố gắng lấy linh giác thay thế cho đôi mắt cảm thụ nhất cử nhất động của đối phương. Đối với tu sĩ mà nói, trong phạm vi nhỏ, linh giác còn đáng tin cậy hơn cả đôi mắt.

Nhưng linh giác vừa được dùng đã bị kiếm khí khiến cho đau lạnh đến tận xương.

Loại cảm giác đau đớn này khác với cảm giác đau lúc trước, nó trực tiếp truyền lên não, cảm giác đau mãnh liệt và trực tiếp hơn.

- Lại là kiếm khí.

Trong lòng thầy giáo Uông kinh hãi, lập tức từ bỏ tâm tư đối kháng, đứng thẳng người, lùi về phía sau, xuất chiêu Thiết Bản Kiều.

Mục đích lớn nhất của Trương Tiếu Điền là rời khỏi nơi này, mà không phải giết người, tứ đạo kiếm khí sau khi xuất ra, chỉ có hai chưởng là trúng thầy giáo Uông, ngoài ra hai trưởng kia một sang phải một sang trái, hướng về phía ẩn nấp của Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã.

Trong lòng hắn hiểu rõ, thực lực của người này không kém mình là bao nhưng lại có người giúp đỡ. Cho nên, hắn chỉ dùng hai đạo kiếm khí để đối phó với thầy giáo Uông, còn hai đạo khiếm khí còn lại để đối phó với người đang âm thầm theo dõi mình. Vừa ngăn cản đường tấn công của mấy người kia, vừa khiến cho mình có thể tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này.

Giang hồ vẫn là giang hồ, chiêu này của hẳn rất mạnh và đột ngột, thêm vào tính hung hiển hách của cây kiếm, phản ứng đầu tiên của Giang Hiểu Thiên, Tiêu Nhã và thầy giáo Uông là chạy trốn.

Có còn cách nào khác, đối mặt với một đòn công kích kiếm khí lừng lẫy tiếng tăm như thế, bọn hắn không thế không tránh né.

Bất luận là kiếm khí đi theo phù khí, hai là bản thân ts ẩn dấu kiếm khí, đều thuộc về uy lực mạnh mẽ nhất của tu sĩ, cách thức tấn công nhanh nhất. Đừng nói là một mình đối mặt, thậm chí là ba người hợp lực chống cự cũng không thể bắt được.

Nhưng thanh kiếm khí này cũng có điểm hạn chế, chính là tốc độ và uy lực của nó được xây dựng với sự tiêu hao lớn. đối với tu sĩ chưa qua đạp Phá Thiên môn thì nhiều nhất cũng chỉ có sức đánh hai lần mà thôi. Quan trọng nhất là kiếm khí khó có thể khống chế, tốc độ nhanh chậm và góc độ tấn công hoàn toàn nằm trong tay linh giác.

Cho nên đối mặt với kiếm khí dầy đặc này, bản năng sự lựa chọn của thầy giáo Uông là tránh đi.

Chỉ cần né khỏi đòn công kích này, ba người họ hợp lức, kết cục của đối phương chính là chịu trói.

Trong nháy mắt, hai bên đều có tính toán của mình.

Nhưng Trương Tiếu Điền dù sao cũng chủ động phóng ra, hơn nữa cũng không có ý định thắng thua hay giết người. Sau khi đánh một chưởng, thấy phản ứng của đối phương đúng như mình đoán, khóe miệng cười lạnh lừng, lập tức chạy trốn theo hướng Nam của ngôi trường.

Trước khi đi, hắn vẫn không quên nói một câu:

- Cơm không ăn cơm còn đó, các vị, sau này chúng ta còn gặp lại.

Phía Nam ngôi trường là kí túc xá học sinh, nơi đó là nơi có nhiều người nhất, chỉ cần chui vào khu kí túc xá, coi như là đảm bảo an toàn cho hắn rồi.

Tranh đấu giữa các tu sĩ với nhau mãi mãi nằm ngoài tầm nhìn của những người bình thường, tạm tính là quy tắc tiền đề của một tu sĩ.

Nhất là sau khi thành lập cục an ninh, loại cơ tắc tiền đề này cơ hồ đã trở thành thiết luật.

Còn đối với thầy giáo Uông và tu sĩ không thể lộ ra ngoài ánh sáng như Trương Tiếu Điền thì cái loại thiết pháp này càng có khả năng.

Trương Tiếu Điền không hề lo lắng vc đám người của thầy giáo Uông sẽ đuổi theo hắn, thì cái không gian yên tĩnh này thực sẽ trở nên ồn ào rồi, mình cũng không thể chạy cả đời được, kết cục của đối phương cũng không tốt hơn chút nào. Nhẹ nhàng hơn thì tung tích bại lộ, nhiệm vụ không hoàn thành, còn nặng hơn thì bị cục an ninh liệt vào danh sách đen, từ nay về sau lưu vong chân trời góc bể.

Như Trương Tiếu Điền dự liệu, sau khi hắn nhảy ra khỏi rừng cây, thầy giáo Uông vốn định truy bắt bỗng dừng lại, còn kêu cả Giang Hiểu Thiên và Tiêu Nhã dừng lại. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Thôi đi, đừng đuổi theo nữa, cứ để cho hắn đi.

Vừa rồi chưởng kia dính trong cự li gần nhất, nếu không sớm tỉnh chỉ sợ lúc ấy kiếm khí đâm xuyên qua tim, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

Còn Tiêu Nhã và Giang Hiểu Thiên thì tốt hơn nhiều, Trương Tiếu Điền phân ra hai đạo khí công kích hai nơi, hơn nữa khoảng cách cũng xa hơn, nên hai người không phải chịu hoàn toàn lực công kích này.

- Thầy giáo Uông, sao lại không đuổi theo nữa?

Giang Hiểu Thiên hỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn để cho mục tiêu chạy thoát khỏi tay mình, thầy giáo Uông khó tránh khỏi cảm thấy hơi xấu hổ nói:

- Hướng mà hắn chạy trốn là khi kí túc xá, chúng ta cho dù có đuổi theo, cũng không dám gây ra ồn ào. Ngoài ra, cậu không thấy kiếm khi mà hắn vừa phát ra sao? Mặc dù về lí thì cùng lắm chỉ đánh được hai chưởng nhưng dưới tình huống chó cùng rứt dậu như vừa rồi, liều mạng nên hao tổn nhiều tu vi, lần công kích tăng lên gấp đôi. Không sợ hai người cười chứ tôi cũng chỉ tránh được một lần công kích này thôi, nếu như hắn liều mạng mà không cần đến tu vi nữa, liên tiếp công kích như vậy, ba người chúng ta khó tránh khỏi tang thương.

Nói xong, mặt ông dần xấu hổ hơn, may mắn nói:

- May là người này chỉ là muốn trốn, không có ý nghĩ kia nếu không hôm nay chúng ta thua rồi.

Giang Hiểu Thiên nói:

- Thầy giáo Uông, từ ngày gia nhập liên minh hiệp khách, tôi chưa bao giờ để tâm tới cái mạng này nữa cả.

Thầy giáo Uông trừng mắt liếc hắn nói:

- Ngươi không sợ chết, chẳng nhẽ ta sợ chết?

Giang Hiểu Thiên vội vàng giải thích:

- Thầy giáo Uông, ý của tôi không phải như thế này, ý tôi là…

Chưa dứt lời, thầy giáo Uông liền cắt lời hắn nói:

- Được rồi, tôi biết cậu không có ý này. Giang Hiểu Thiên, cậu không sợ chết, thầy giáo Uông cũng không sợ chết, vì ý niệm trong lòng, chết là cái gì? Nhưng cùng là một cái chết, nên phân biệt được đáng hay không đáng, lấy ví dụ chuyện của Nguyệt Tài, chúng ta bây giờ nên nghĩ xem làm thế nào để bắt được hắn, giảm thiểu tính nguy hiểm đến mức thấp nhất. Giang Hiểu Thiên, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, đừng quên chức trách của chúng ta. Một khi chuyện bé xé ra to, bên nhập cuộc không chỉ có cảnh sát đâu, người vừa rồi là tu sĩ, cho dù có chạy trốn thì có khó gì, ít nhất hắn cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Nếu như chúng ta tiếp tục truy kích, khó tránh khỏi cuộc tranh đấu sinh tử, hơn nữa, là tranh đấu trước rất nhiều người. Vô luận là đối phương chết hay chúng ta chết, cậu cho rằng người của cục an ninh sẽ không phát hiện ra sao? Huống hồ, tính sát thương trong loại đấu tranh sinh tử của tu sĩ rất lớn, nếu như có học sinh ra xem có gì ồn ào ngoài kia thì cậu thấy bọn họ có thể an toàn được không? Theo tôi nghĩ, không những không thẻ thậm chí còn có thể bị bắt làm con tin.

Giang Hiểu Thiên nghe thấy vậy mặt đột nhiên đỏ bừng, còn Tiêu Nhã và thầy giáo Uông không chú ý đến khuôn mặt đỏ của hắn, thị lực của tu sĩ tốt hơn nhiều so với người bình thường, nhưng trường hợp này chỉ có thể nhìn thấy đại khái ngoại hình của vật thể, không phân biệt được màu sắc khác nhau.

Cách ba người khoảng 300m, Mạc Ngôn lẳng lặng nghe thầy giáo Uông nói.

Lời này của thầy giáo Uông bất luận là đặt ở đâu cũng tràn đầy năng lượng, vô cùng vĩ đại, chính nghĩa.

Nhưng có điều là Mạc Ngôn không tin.

Lúc này, Hắc Miêu cũng không đứng bên cạnh cậu, khi Trương Tiếu Điền đi ra khỏi rừng cây thì cô cũng đi theo hắn.

Đối với nhóm người thuộc liên minh hiệp khách này Mạc Ngôn cũng chưa có ý định động tới, nhưng Trương Tiếu Điền thì không thể buông tha.

Trong rừng cây, thành viên liên minh hiệp khách vẫn tiếp tục nói chuyện.

- Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Tiêu Nhã hỏi.

Thầy giáo Uông trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nhiệm vụ hôm nay coi như hỏng rồi, trách nhiệm chính thuộc về tôi, nếu trước đó chuẩn bị tốt hơn thì kết quả không phải như thế này. Hơn nữa, vừa rồi người kia đã nhìn thấy tôi, cho nên tiếp theo là tôi phải rời khỏi đây.

Giang Hiểu Thiên nghe thấy vậy kinh ngạc nói:

- Thầy giáo Uông, ông cần rời khỏi thật sao?

Thầy giáo Uông trả lời:

- Cũng không phải là hoàn toàn rời khỏi, sau khi người đó biết được thân phận của tôi, trừ phi từ bỏ nhiệm vụ đến thành phố Q nếu không nhất định sẽ có người âm thầm theo dõi tôi. Dưới tình huống như vậy tôi không thể tiếp tục liên lạc với mọi người được, nếu không mấy người cũng sẽ bị bại lộ. Nhưng chuyện xấu nhất cũng chưa chắc đã không thể biến thành chuyện tốt, sau khi tôi rút lui, ít nhất có thể thu hút sự chú ý của hắn, nếu sắp xếp tốt ít nhất cũng có thể bắt được hắn.

Có chút dừng lại rồi nói tiếp:

- Sự việc hôm nay tôi sẽ báo cáo lên hội trưởng, hai ngày này hai người vẫn nên đến lớp, đi làm, tiếp sau đó thế nào thì chờ tôi thông báo.

Sau khi Trương Tiếu Điền rơi khỏi rừng cây, đi về bên trái, rất nhanh đến cổng trường trường đại học A.

Đến lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng như hắn nghĩ, người trong rừng cây không hề đuổi theo.

- Một đám người tự cho là mình tài giỏi, chỉ bằng bộ óc bã đậu của các người mà nghĩ rằng có thể cứu sinh độ thế được sao?

Hắn nhếch mép cười, tỏ vẻ khinh thường.

- Bọn họ quả thực rất cổ hủ, nhưng hình như ngươi cũng giống như thông minh chạy đi đấu hết rồi ý nhỉ?

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong đêm, lúc bên trái lúc bên phải, thực mơ hồ.

Trong lòng Trương Tiếu Điền hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đến bóng ma cũng không nhìn thấy, thốt lên:

- Ai?

Vài phút sau, tiếng nói kia mới nhỏ nhẹ nói:

- Ngươi nên hỏi "Yêu ma phương nào" mới đúng….

Không cần phải nói, chủ nhân của tiếng nói kia đương nhiên là Hắc Miêu. Trong thời điểm Trương Tiếu Điền chạy ra khỏi rừng cây, nàng ta cũng đã đuổi theo rồi. Trương Tiếu Điền tốc độ cực nhanh, đây cũng là một trong những lí do Uông sư phụ từ bỏ ý định đuổi theo, nhưng với Hắc Miêu mà nói, tốc độ của hắn so với rùa bò chẳng khác nhau là mấy. Ngoài ra, Uông sư phụ lo rằng Trương Tiếu Điền chó cùng dứt giậu, gây ra hoạ tới mức không thể cứu vãn. Nhưng Hắc Miêu chăng để tâm đến mấy chuyện này, theo thủ đoạn của nàng, ít nhất cũng có tới hơn 10 phương pháp làm Trương Tiếu Điền hoàn toàn bị chăn lại.

Cái gọi là " con mèo" tài cao thì gan lớn, chính là nói Hắc Miêu.

Lại thêm cái tính khí bướng bỉnh của nàng ta, sau khi gặp phải Trương Tiếu Điền, định diễn trò 300 con mèo vờn chuột, không khỏi sinh ra suy nghĩ đùa bỡn.

Lúc này, nàng tạm ẩn đi, không vội ra tay, mà vui vẻ trốn trong bóng tối giả thần lộng quỷ.

Mặc dù Trương Tiếu Điền là người từng trải, từng trải qua nhưng chuyện vượt xa những tu sĩ bình thường, nhưng chưa từng gặp qua một màn âm thanh quái dị như vậy, lúc bên trái lúc bên phải, lúc thì như ở xa tít nơi nào, lúc thì như vang ngay bên tai.

Nhưng đây cũng không phải điểu kí quái nhất, điều thực sự làm hắn kinh hãi là câu nói lúc nãy vừa thoát ra khỏi miệng "ai vậy" trong màn đêm u tịch như này, đáng ra phải từ văng vẳng truyền đi mới đúng. Nhưng thực tế không phải vậy, câu nói vừa thoát ra, ngay lập tức như đập phải tường, không chỉ là đập vào tường phả lại, mà còn tạo thành một chuỗi âm vang ngay bên tai…

Ngoài ra, người nói chuyện vừa nãy một mực không lộ diện, quanh cảnh xung quanh lại hoàn toàn vắng vẻ, không có bất kì chỗ nào có thể ẩn nấp, những điều như vậy làm Trương Tiếu Điền kinh hãi không thôi!

Lẽ nào người này biết thuật tàng hình?

Trương Tiếu Điền kìm lòng không nổi. Nuốt nước bọt, lòng bàn tay bởi vì quá lo lắng toát mồ hôi.

- Rốt cục các hạ là ai? Muốn gì, hãy nói thẳng ra, hà tất phải chốn ở đó giả thần giả quỷ….

Người giang hồ tự có khả năng quan sát của người từng trải, Trương Tiếu Điền lập tức phán đoán ra trò mèo vờn chuột , người trốn trong bóng tối kia bất luận có lai lịch thế nào, thực lực vượt xa bản thân mình. Như hắn thấy, người này nói không chừng là số con cháu hậu duệ giỏi giang tài vẹn đếm được trên đầu ngón tay của Lão bất tử. Điều quan trọng nhất chính là, lúc nãy thi triển phù khí, hắn đã tiêu hao mất phân nửa khí lực, mà người trốn trong bóng tối kia thực lực rõ ràng còn mạnh hơn cả Uông sư phụ, làm rõ được ý đồ đến của đối phương tuyệt đối tốt hơn là mù quáng tháo chạy, càng phù hợp hơn so với tình hình trước mắt.

Câu nói này của Trương Tiếu Điền không chỉ là hỏi đáp thông thường, thanh âm trong lời nói hàm chứa 1 tia nội tức, vừa ra khỏi miệng liền quay ngược lại.

Hắn muốn thử xem, người trốn trong bóng tối kia có hoàn toàn ngăn cách trong không gian này hay không.

Lúc sau, hắn đã có ngay đáp án.

Tiếng động hướng về phía trước, ước chừng trong tầm năm sáu mét lại lần nữa phản lại, hơn nữa thanh thế cực lớn, ầm ầm vang đến bên tai, giống như tiếng sấm rền vang, tiếng động bên tai càng lầm Trương Tiếu Điền kinh hãi, không chỉ bàn tay toát mồ hôi, sau lưng cũng sợ tới mức toát mồ hôi hột.

Trong điển tích Đạo môn, thủ đoạn ngăn cách không gian này, chỉ có đạp phá thiên quan đạo sĩ mới có thể thi triển , thủ đoạn này khi đã thi triển, ngăn cách âm thanh chỉ là ý nghĩa nhỏ, phong bế ngũ giác, đoạn tuyệt khả năng phân tích mới là hiệu quả lớn nhất.

Loại thủ đoạn như này, Trương Tiếu Điền chỉ tại một điển tích của Nho giáo từng gặp qua,ngoài kinh hãi ra, sâu trong tim còn có một cảm giác vô cùng hoang đường.

- Ta chẳng qua chỉ là một tên đạo sĩ mới nhập cảnh, há có tài đức gì, vậy mà gặp được loại thủ đoạn chỉ tồn tại trong điển tích như này? Đúng là chiếu cố ta rồi…

Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện ra đủ loại với từ ngữ "pháo cao xạ đánh muỗi, dùng đao mổ trâu giết gà …", thậm chí còn cảm thấy, nếu có thể chết dưới loại thủ đoạn năng lực cao mới có thể thi triển, cũng là một lựa chọn không tồi.

Ý nghĩ này của hắn xem ra có vẻ hoang đường, nhưng thực ra không có gì kì lạ, nói thẳng ra, dù sao chỉ là tâm lí "tửu quỷ nguyện chết trong bầu rượu, sắc quỷ nguyện chết dưới sắc hoa". Thân là một tu sĩ, chết là không thể tránh khỏi, hắn tự nguyện chết dưới tay của một tu sĩ đích thực. Đây gọi là ngộ đạo, tịch có thể chết, trước khi chết thấy được thủ đoạn của vị tu sĩ chân chính trong truyền thuyết, cũng coi là xứng với kiếp tu hành này.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, tâm lí sợ hãi của Trương Tiếu Điền lập tức tiêu tan nhiều phần, đồng thời cũng bỏ ngay ý định kháng cự hay tháo chạy.

Hắc Miêu chẳng hề biết ý nghĩ của hắn, vẫn không hề hiện thân, mà thay là một thanh âm u trầm, nói :

- Ta không phải người, ta là yêu quái, là ma…Muốn gặp được ta, nhất định phải trả giá linh hồn của ngươi…

Trương Tiếu Điền hai tay nắm quyền, cung kính hướng về phía phát ra âm thanh hành lễ, nói:

- Tiền bối, Trương mỗ tu vi ở thấp cạn, nhưng cũng không phải người không có mắt, ngài là tu sĩ chân chính, thủ đoạn siêu tuyệt, một ngón cái có thể nghiền chết, có yêu cầu gì xin ngài nói thẳng, hà tất phải trêu đùa vãn bối.

Nghe những lời này, ẩn tại bóng tối, Hắc Miêu phiền muội không thôi, vốn dĩ định trêu đùa một chút Trương Tiếu Điền, ai ngờ rằng người này so với biểu hiện khi nãy dưới gốc cây hoàn toàn tương phản, không chỉ không chút tư tưởng kháng cử nào, ngược lại biết được chân tình còn gọi mình một tiếng tiền bối….

Thật chẳng có chút ý vị gì…Hắc Miêu bĩu môi.

Nàng nghĩ nghĩ, lại không muốn dừng tay như vậy, mắt chớp nhẹ, cùng đó triệt bỏ tất cả thủ đoạn, sau đó tránh xa đi…

Trương Tiếu Điền cung kính đứng ở đó, đợi "dạy bảo" của tiền bối.

Ai ngờ rằng cái đợi này là đợi tới mấy chục phút đồng hồ, cho đến sau khi hắn phát hiện ra thanh âm xung quanh đã có thể truyền đi bình thường, lúc này mới phản ứng lại, vị tiền bối này không biết từ lúc nào biến mất không thấy rồi " Đây là ý gì?" Trương Tiếu Điền tròn lòng vừa kinh vừa nghi, đứng ở đó nhất thời đúng là không biết phải làm sao mới tốt.

- Tiền bối, ngài như vậy là muốn thả tôi đi sao?

Hắn cung kính mở miệng thăm dò, trong lòng tràn đầy xáo trộn.

Xung quanh một màn yên tĩnh, đáp lại hắn chỉ là thanh âm cực nhỏ của gió...