Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 267: Nhìn không thấy người nhà




- Cám ơn...

Tô Cận thực thành khẩn cảm ơn.

Tục ngữ nói cứu người như cứu hỏa, ở trong quan niệm người bình thường, nếu như đã đáp ứng đi tìm người rồi, cứu người, dĩ nhiên là cần đi gấp bất kể đêm tối. Nhưng Tô Cận biết, Mạc Ngôn chịu đáp ứng ra tay giúp đỡ đã là rất nhiệt tình, mình không thể tiếp tục có yêu cầu nhiều hơn. Hơn nữa nàng nghĩ, việc này có tính phiêu lưu thật lớn, vì cầu vạn toàn, bỏ thêm chút thời gian làm công tác chuẩn bị, cũng là hợp tình hợp lý.

- Thời gian không còn sớm, còn có vấn đề gì cùng nhau nói chuyện đi.

Mạc Ngôn nói.

Tô Cận giống như là có chút do dự, trầm ngâm một lát, cũng lắc đầu nói:

- Tôi không có vấn đề gì.

Vấn đề thứ hai thuần túy là lòng hiếu kỳ, không mấy liên quan đến chuyện cứu Thích Viễn Sơn, hơn nữa vấn đề này hỏi ra rồi, nhiều ít sẽ có chút thất lễ, do dự một chút, cuối cùng là không hỏi.

Mạc Ngôn là người thông minh lanh lợi, cười cười, nói :

- Cô đang muốn hỏi thái độ của tôi đối với đan thư, cùng với vì cái gì tôi không như sư bá cô, vào núi tìm bảo vật hả?

Tô Cận có chút xấu hổ nói :

- Đây thật là nghi hoặc trong lòng tôi , nhưng tôi cũng biết, vấn đề này hỏi ra có chút thất lễ.

Có chút dừng lại, nàng lại giải thích nói:

- Mỗi người đều có tính hiếu kỳ, tôi cũng không ngoại lệ. Đan thư à, tuyệt đối là hấp dẫn nhất trong thiên hạ, so sánh thì tiền tài cũng tốt, danh lợi cũng thế, đều xem như mây trôi. Tôi thực muốn biết, nó đối với anh chẳng lẽ sẽ không có một chút lực hấp dẫn sao?

Vấn đề này, không chỉ có Tô Cận, một bên Mạch Tuệ kỳ thật cũng rất tò mò.

Mạc Ngôn cười nói:

-Về đan thư, tôi vẫn có chút hứng thú. Nhưng không hơn, tuyệt đối chưa tới mức hấp dẫn. Còn vì cái gì tôi không có như sư bá cô mà vào núi tìm bảo bối, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì thời cơ không đúng.

Đơn giản trả lời vấn đề của Tô Cận rồi, Mạc Ngôn đứng lên, nói :

- Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng cần phải về. Tô tiểu thư. Cám ơn bữa tối của cô...

Mạch Tuệ cũng đứng lên, lôi kéo tay Tô Cận, nhỏ giọng nói:

- Buổi tối có muốn tôi ở cùng cô hay không ?

Tô Cận thấp giọng cười nói:

- Đừng giả bộ. Vẫn nên trở về với người đàn ông của cô đi.

Mạch Tuệ nhẹ cấu ở bên hông nàng một cái, sẳng giọng:

- Thật sự là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, tôi thấy cô đáng thương mới nghĩ nói chuyện cùng cô cho vui. Cô thì ngược lại, không lĩnh tình còn chưa tính, lại còn táp ngược lại.

Tô Cận thở dài, nói :

- Mạch Tuệ, không phải tôi không nhận chân tình của cô, mà là lần này tôi nợ người đàn ông của cô chút ân tình, cũng không biết sau này làm như thế nào trả lại. Nếu tiếp tục không chừng mực chiếm cứ cô, tôi lo lắng anh ta sẽ trở mặt.

Mạch Tuệ cười khanh khách nói :

- Không biết báo đáp anh ấy như thế nào à? Thì lấy thân báo đáp thôi, tôi không để ý đâu ...

Tô Cận cũng không ở quá xa Mạc Ngôn, xem như hàng xóm tiêu chuẩn.

Ba người đi bộ ra khỏi nhà hàng. Mạc Ngôn cùng Mạch Tuệ đưa Tô Cận trở về nhà trước, lúc sau mới xoay người đi đến hướng tiểu viện 36.

Đối với Mạch Tuệ mà nói, bữa cơm đêm nay có thể nói thu hoạch không nhỏ, những năm gần đây nghi hoặc trong lòng nối tiếp nhau vô cùng nhiều, đều được giải đáp trong bữa cơm này. Nhưng biết đến càng nhiều. Càng nhiều nghi hoặc cũng theo mà đến...

- Này, anh nói người nhà kia người rốt cuộc là ai?

Mạch Tuệ kéo cánh tay Mạc Ngôn, tò mò hỏi.

Mạc Ngôn cười nói:

- Sau khi trở về sẽ biết, làm gì mà vội?

Mạch Tuệ quơ cánh tay của hắn, làm nũng nói :

- Em chỉ là muốn sớm biết một chút thôi... Nói như thế nào cũng là người nhà của anh, lần đầu gặp mặt. Em cũng tiện chuẩn bị tâm lý. Đúng rồi, em còn không biết của người nhà này là nam hay nữ đâu.

Mạc Ngôn nói :

- Là nữ, tên là Vân La...

Mạch Tuệ nói :

- Mạc Vân La? Tên này rất êm tai ...

Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, chính mình chỉ lo tìm tên cho Vân La, nhưng không cho nàng một cái họ.

Mạch Tuệ thấy thần sắc hắn đờ ra, nói :

- Anh làm sao vậy?

Mạc Ngôn lấy lại tinh thần, cười cười, nói :

- Tên này đích xác rất êm tai, thế nào, anh đặt tên không tệ chứ?

Mạch Tuệ trong lòng có chút không yên, nói :

- Này, cô ấy không thật sự là con gái của anh chứ?

Mạc Ngôn biết nàng đang lo lắng cái gì, trong miệng lại cười ha ha nói : Nguồn: http://thegioitruyen.com

- Đương nhiên, trăm phần trăm huyết mạch Mạc gia!

Hắn lời này nửa thật nửa giả, con gái đúng là con gái, nhưng cũng có chút đùa, còn một câu sau cũng là nói thật. Vân La luyện hóa máu huyết hắn ban cho, lúc này đã sắp ngưng tụ thành cơ thể thật, một khi sinh ra huyết nhục, dĩ nhiên là là trăm phần trăm huyết mạch Mạc gia.

Mặt Mạch Tuệ nhất thời khổ sở, nhưng nghĩ nghĩ, lại nói:

- Em không tin.

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

- Vì cái gì không tin?

Mạch Tuệ hừ hừ nói:

- Nói cho cùng chỉ là nghe anh nói, nói khó nghe thì... Chỉ dựa vào bộ dạng cái cọc gỗ của anh ban đầu ở trường học kia à, ngoài em đây cái mắt bị mù ngốc nghếch ra, người nữ sinh nào thích anh chứ? Càng không nói sinh cho anh một con gái!

Mạc Ngôn kinh ngạc nói :

- Lúc đầu chẳng lẽ trông anh thực quê mùa sao?

Mạch Tuệ cười khanh khách nói :

- Cũng không tính quê mùa... nhưng hàng ngày anh ngâm mình ở trong thư viện, người ta nữ sinh xinh đẹp đứng ở trước mặt anh, anh đều làm như không thấy, một lúc sau, người khác đều cảm thấy ngươi là tảng đá không hiểu phong tình, cũng không còn tâm tư với anh!

Hai người đi bộ về tới tiểu viện 36, ở phía trước cửa vào, Mạch Tuệ cũng chưa thể làm rõ ràng, người nhà chính mình sắp nhìn thấy đến tột cùng là lai lịch gì?

Sau khi vào cửa, Mạc Ngôn bâht đèn trong phòng khách.

Mạch Tuệ đứng ở cửa phòng khách, hơi hơi nhíu mi, nói :

- Trong nhà luôn luôn không bật đèn, trong nhà không giống như có người mà!

Mạc Ngôn âm u cười nói:

-Không phải tất cả mọi người đều cần ngọn đèn...

Mạch Tuệ tức giận trắng mặt nhìn hắn một cái, sẳng giọng:

- Không được làm em sợ!

Nàng cũng không biết, lúc chính mình nói chuyện, một tiểu cô nương nhìn không thấy liền đứng ở cạnh nàng.

Tiểu Vân La nghiêng đầu qua, khi thì nhìn về phía Mạch Tuệ, khi thì nhìn về phía Mạc Ngôn, không biết đêm nay cha định làm gì?

Người chị gái xinh xắn trước mắt này, nàng đã thấy qua rất nhiều lần, hơn nữa cũng rất thích.

Trẻ con đều có thiên tính bắt chước, Vân La cũng không ngoại lệ. Nếu nàng là nam, đối tượng bắt chước dĩ nhiên là Mạc Ngôn. Nhưng nàng là một cô gái, có sở thích chưng diện, làm nũng … cùng khí chất đàn ông tinh khiết của Mạc Ngôn đương nhiên không hợp. Vì thế, Mạch Tuệ khí chất không gì sánh kịp trở thành đối tượng thứ nhất, cũng là người Vân La thích bắt chước nhất.

Có thể nói, ở trong đầu nhỏ của Vân La, người chị xinh xắn này quan trọng chỉ sau cha ...

- Em yêu, chúng ta chơi trò chơi đi!

Mạc Ngôn đóng cửa viện và phòng khách. Cười hì hì nói.

Mạch Tuệ hiển nhiên là hiểu lầm lời của hắn, sẳng giọng:

- Em còn chưa tắm rửa đâu.

Mạc Ngôn dở khóc dở cười, nói :

- Em nghĩ chỗ nào vậy. Ý anh không phải cái này...

Mạch Tuệ mặt đỏ lên, nói :

- Rốt cuộc anh muốn nói cái gì, từ lúc ăn cơm bắt đầu cằn nhằn. Thật sự là chán ghét!

Mạc Ngôn cười nói:

- Chúng ta đi chơi trò chơi, trò chơi này tên là người nhà nhìn không thấy...

Nói xong, hắn lấy ra một đồng tiền xu, sau đó kéo tay Mạch Tuệ, đặt tiền xu ở đầu ngón tay của nàng.

- Cứ cầm như vậy, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích...

Mạc Ngôn dặn dò.

Mạch Tuệ không hiểu ra sao, nhìn tiền xu trên đầu ngón tay, nói :

- Làm cái gì vậy?

Mạc Ngôn nói :

- Ngoan nào, không nên hỏi gì... trước tiên em nhắm mắt lại, đợi sẽ biết nguyên nhân .

Mạch Tuệ lườm Mạc Ngôn một cái. Lập tức cũng nghe lời, nhắm hai mắt lại.

Chờ đợi Mạch Tuệ nhắm mắt lại, Mạc Ngôn nháy mắt với Vân La, ý bảo nàng nâng tiền xu lên.

Vân La lại không hiểu ra sao cả, nhưng nàng làm con cưng của cha, chút chuyện nhỏ tự nhiên không nói hai lời liền làm theo .

Đầu ngón tay Vân La chạm vào tiền xu, Mạch Tuệ lập tức liền cảm thấy tiền xu truyền ra chấn động khẽ...

Ngay sau đó, nàng liền nghe được thanh âm của Mạc Ngôn.

- Mạch Tuệ, em có thể buông tay xuống.

Mạch Tuệ buông tay theo lời hắn, vốn tưởng rằng kế tiếp sẽ nghe được thanh âm của tiền xu rơi xuống, nhưng vài giây sau, tiếng vang trong ý liệu lại không hề vang lên.

- Bây giờ, em có thể mở mắt ra .

Mạch Tuệ thực muốn biết chuyện gì xảy ra, nghe vậy, lập tức khẩn cấp mở mắt ra.

Ngay sau đó, nàng thấy tiền xu trong không trung không chỗ nương tựa, lại trôi nổi trên không trung, nhất thời kinh ngạc bịt miệng...

Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Mạc Ngôn, nói :

- Anh ... Anh làm như thế nào?

Mạc Ngôn cười nói:

- Cái đó không quan hệ với anh, vừa rồi nói với em rồi, cái trò chơi này tên gọi là người nhà mà nhìn không thấy. Đầu em thông minh như vậy, có thể nghĩ ra đáp án không?

Mạch Tuệ bị một màn trước mắt này làm cho rung động không thể suy nghĩ được gì, rất lâu mới bình tĩnh lại, nói :

- Ý của anh là nói...

Nói được một nửa, nàng đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của mình quá mức hoang đường, nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không nói hết.

Mạc Ngôn lại cười nói:

- Đúng vậy, hiện tại tiền xu này chính là Vân La dùng đầu ngón tay nâng lên, em có muốn trông thấy cô bé hay không?

Lời kia vừa thốt ra, người cao hứng nhất chính là Vân La .

Nàng quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, mắt to chớp chớp, tựa hồ đang hỏi Mạc Ngôn: cha, cha nói những điều này là thật sự sao?

Mạch Tuệ bán tín bán nghi, nhịn không được đưa tay đi quơ tiền xu trong không trung.

Mạc Ngôn nháy mắt với Vân La, tiểu cô nương lập tức hiểu ý, vì thế liền giống như làm trò chơi, nâng tiền xu tránh xa tay Mạch Tuệ.

Tay Mạch Tuệ vài lần vồ hụt, cuối cùng đã tin lời nói Mạc Ngôn, trong lòng ngoài rung động, thì là mừng rỡ không thôi. Nói đến lòng hiếu kỳ, con gái so với con trai đều tuyệt không kém cỏi, nhất là loại sự việc mang theo tính thần quái thế này, liên gợi hứng thú của các nàng lên. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì có Mạc Ngôn làm bạn bên mình, hơn nữa trước khi vào cửa đã có chuẩn bị tâm lý, Nếu không mà nói, tuyệt đối là chỉ kinh vô hỉ, cuối cùng không thể không hét lên một tiếng té xỉu, sợ tới mức hốt hoảng mà chạy...

Mạch Tuệ ngừng chơi "Trò chơi", nhìn về phía Mạc Ngôn, hưng phấn nói:

- Em nên làm như thế nào mới có thể nhìn thấy cô bé?

Mạc Ngôn cười nói:

- Rất đơn giản, anh dạy cho em một câu câu thần chú, sau khi đọc xong, nó sẽ hiện thân .

Mạch Tuệ nhảy nhót nói :

- Anh nói mau, nói mau...

Mạc Ngôn cười nói:

- Câu thần chú rất đơn giản, em hãy nghe cho kỹ ... Vân La Vân La mau hiện thân, chị mua cho em kẹo ngọt, một xâu kẹo đường, không nhanh không kịp!

Mạch Tuệ dở khóc dở cười, sẳng giọng:

- Hòa thượng thối, anh lại trêu cợt em, đây là câu thần chú sao? Rõ ràng chính là dụ trẻ con…

Mạc Ngôn ha ha cười, hướng về không khí trước người Mạch Tuệ, nói :

- Tốt rồi lắm, con gái, không phải suốt ngày con nói muốn gặp chị Mạch Tuệ sao? Hiện tại cơ hội tới rồi, con có thể ra rồi!

Có chút dừng lại, lại dặn dò:

- Nhưng không cần quá nhanh. Đừng làm chị Mạch Tuệ sợ hãi .

Vân La nghe xong lời này, nhất thời mặt mày hớn hở, khẩn cấp bắt đầu lộ hóa thân hình...

Mạch Tuệ trợn mắt há hốc mồm nhìn lên khoảng không khí trước người.

Một tiểu cô nương mảnh khảnh, đang từ trong hư vô chậm rãi hiển lộ thân hình.

Lúc này bởi vì thân hình tiểu Vân La đang dần dần thực chất hóa, dáng vẻ lại nhỏ đi một chút, nhìn qua nhiều nhất chỉ sáu bảy tuổi...

Tiểu cô nương mặc một cái váy công chúa màu trắng, dưới váy là giầy da nhỏ màu phấn hồng. Tóc dài màu đen dài đến dưới lưng...

Khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo một đôi mắt xanh nhạt, cùng với vẻ mặt thiên chân hồn nhiên...

Thế gian này những gì đẹp thuần túy nhất hội tụ, nháy mắt đã chinh phục được Mạch Tuệ!

- Trời ạ!

Mạch Tuệ nhịn không được một tiếng thét kinh hãi, nói :

- Tiểu nha đầu xinh quá... Thật sự là không tưởng tượng được, sao có thể đáng yêu đến như thế?

Nàng kinh hô cùng ca ngợi. Theo bản năng cúi người, muốn ôm Vân La.

Nhưng tay mới vừa chìa ra, nàng bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn Mạc Ngôn, nói :

- Em có thể ôm nó không ?

Nếu trước mắt là một tiểu cô nương bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không đi trưng cầu ý kiến Mạc Ngôn, nhưng nàng ý thức được, trạng thái tiểu Vân La hiển nhiên có chút đặc thù, chính mình nếu tùy tiện đi ôm nàng, nói không chừng liền gây ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mạc Ngôn cười mà không nói, lại nháy mắt với Vân La.

Vân La lập tức hiểu ý, chìa hai tay với Mạch Tuệ, nũng nịu nói :

- Chị ơi, ôm … ôm ….

Nghe thế , Mạch Tuệ nhất thời cảm giác mình giống như bị luồng điện đánh trúng. Cả người đều mềm nhũn...

- Đêm nay Vân La ngủ với em...

Nửa giờ sau, Mạch Tuệ ngồi ở trên ghế sa lon, ôm tiểu Vân La ngồi ở trên đùi nàng, đắc ý nói.

Mạc Ngôn nhún vai, nói :

-Anh không ý kiến, nhưng đêm nay không được.

Mạch Tuệ trừng mắt nói :

- Vì cái gì?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đêm nay nó phải hộ pháp cho anh!

- Hộ pháp?

Mạch Tuệ hơi hơi nhíu mi. Nói :

- Nó nhỏ như vậy, làm thế nào hộ pháp cho anh được?

Vân La nằm ở trong lòng Mạch Tuệ, chớp tròng mắt nói :

- Chị ơi, Vân La kỳ thật rất lợi hại đấy ...

- Lợi hại cũng không được...

Mạch Tuệ nói :

- Trước kia em một mình lẻ loi hiu quạnh, cũng đã đủ đáng thương, bây giờ còn bị anh ấy bóc lột sức lao động, chị quyết không cho phép.

Mạc Ngôn dở khóc dở cười, nói :

- Em nói có đạo lý chút được không? Vân La chỉ là hộ pháp thay anh, sao có thể đánh đồng cùng với bóc lột sức lao động? Hơn nữa, nó không phải đứa trẻ bình thường, ngọc không mài không bóng, đạo lý đó em biết chưa? Hừ, nói thực ra, anh thấy thật là lo lắng ...

Mạch Tuệ ngạc nhiên nói:

- Anh lo lắng cái gì?

- Mẹ hiền làm hư trẻ...

Mạc Ngôn nói :

- Anh lo lắng chờ chúng ta sau này có con, em sẽ làm hư nó. May mắn là con gái mình được anh hun đúc, đã sắp thành công định hình, cũng không sợ em đầu độc.

Hơn nửa giờ qua, Mạch Tuệ không chỉ đã biết lai lịch Vân La, lại biết cả lúc "Đấu trí so dũng khí" của nàng cùng Mạc Ngôn lúc trước. Hơn nữa tiểu Vân La cũng nói cho nàng biết, mình bị một ít đồ ngọt trong tủ lạnh "Lừa phỉnh", trong lòng lại càng nổi lên tình thương của mẹ, ôm tiểu cô nương thật chặc vào trong lòng, chỉ mong từ nay về sau không phân khai.

- Ai với sinh con với anh? Nằm mơ!

Mạch Tuệ hừ một tiếng, nói :

- Hơn nữa, trước khi tiểu Vân La trưởng thành, em sẽ không sinh con.

Mẫu tính của con gái một khi tràn ra, luôn luôn không nói đến đạo lý, Mạch Tuệ cũng không ngoại lệ.

Mạc Ngôn nhịn không được cười nói:

- Đợi nó lớn à? Ha ha, hay đấy, đợi chúng ta một trăm tuổi, nha đầu kia cũng chưa hẳn có thể trưởng thành.

Mạch Tuệ kinh ngạc nói:

-Vì sao lại như vậy?

Mạc Ngôn nói :

- Nó là thân thể âm linh, do âm sát thuần nhất trong thiên địa thai nghén mà ra, cho dù sau khi luyện hóa huyết, ngưng tụ thành thân thể huyết nhục, cũng là có khác nhau rất lớn cùng người thường. Thân hình của nó lớn nhỏ, có quan hệ cùng tu vi, cảnh giới, nhưng quan hệ cùng thời gian năm tháng không lớn. Hơn nữa, em không biết là hiện tại bộ dạng nó đáng yêu nhất sao? Thực trưởng thành, chuyện phiền lòng liền có nhiều hơn...

Hắn lời nói này, coi như là cho Mạch Tuệ thưởng thức một ít tri thức thông dụng giới tu hành. Nếu như đã tự thú thân phận của mình, như vậy còn cần phải cho Mạch Tuệ hiểu biết càng nhiều về tu sĩ. Có lẽ, nó sẽ tạo thành phiền não nhất định với Mạch Tuệ, nhưng Mạc Ngôn tin tưởng, theo thời gian trôi qua, phiền não sẽ dần dần nhạt đi.

Vân La cũng hét lên:

- Em không muốn lớn lên đâu, hiện tại thật tốt mà, vừa đáng yêu, lại xinh đẹp, còn có thể làm nũng ...

Mạch Tuệ cười xì ra tiếng, nói :

- Em từ đâu học được câu này đó? Còn làm nũng nữa... Thật là một nha đầu lém lỉnh.

Có chút dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn, nói :

- Anh tính toán giúp Tô Cận như thế nào?

Mạc Ngôn cười nói:

- Kỳ thật ngươi là em muốn hỏi, anh giúp Tô Cận có thể mang đến nguy hiểm cho mình hay không, đúng không?

Mạch Tuệ thở dài, thần sắc cũng có chút phức tạp, nói :

- Em vốn luôn buồn rầu vì không hiểu anh nhiều, hiện tại vậy là đủ hiểu anh rồi, nhưng so với trước kia càng thêm khổ não. Một thời gian trước, em biết anh là cháu đích tôn nhà Mạc gia, đã kinh hãi nói không ra lời. Nhưng hôm nay em mới phát hiện, so với thân phận tu sĩ, thân phận đại thiếu gia Mạc gia thật đúng là tính không cái gì...

Có chút dừng lại, lại nói:

- Mạc Ngôn, vô luận anh là tu sĩ hay là đại thiếu gia Mạc gia, thân phận này với em mà nói đều không trọng yếu, em chỉ hi vọng anh có thể bình yên sống cùng em, cùng nhau sống đến một ngày chúng ta ngừng thở!

Mạc Ngôn cầm tay Mạch Tuệ, ôn hòa nói:

- Yên tâm đi, chúng ta không chỉ có sẽ ở bên nhau, hơn nữa sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau!

Nghe xong lời này, sắc mặt Mạch Tuệ lại phức tạp hơn.

Nàng ngửa đầu dịu dàng nhìn chăm chú vào Mạc Ngôn, thầm nghĩ: anh là tu sĩ, em là người bình thường, anh có thể cùng em đi qua cả đời này, đã là phúc kiếp trước em tu luyện mà có. Ngoài ra, em sao dám yêu cầu xa vời...

Kỳ thật lúc ăn bữa tối, nàng cũng đã ý thức được điểm này, nhưng nàng không dám nghĩ nhiều, càng không dám nói ra khỏi miệng.

Mạc Ngôn cũng nhìn thấu tâm tư của nàng, ở nàng bên tai dịu dàng nói :

- Có một số việc em không cần quá lo lắng, nếu anh lựa chọn nói ra thân phận của mình vào hôm nay, đối với những chuyện từ nay về sau tự nhiên cũng có an bài. Tin tưởng anh đi ... Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau!

Mạch Tuệ hồ nghi nói :

- Em cũng không phải tu sĩ, điều này sao có thể?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đương nhiên có có thể, cái vũ trụ này, không phải chỉ có thế giới chúng ta thân đang ở này. Ở trong cái thế giới này, em có lẽ chỉ có thể theo anh một đời một kiếp, nhưng ở thế giới kia, em có thể làm bạn anh đến vĩnh cửu!

Hắn lời này không phải là bắn tên không đích, mà là có phán đoán một về thế giới kia, hơn nữa có thể thực hiện.

Đương nhiên, trong chuyện này có rất nhiều quan ải phải vượt qua, nhưng Mạch Tuệ dù sao còn trẻ, khoảng cách đến cái chết tự nhiên ít nhất còn hơn phân nửa thế kỷ. Nói cách khác, Mạc Ngôn có rất nhiều thời gian để nghiệm chứng và mưu đồ suy đoán của mình!