Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 245: Tai bay vạ gió




Mạc Ngôn cười cười:

- Kỳ thật, chuyện này đều không phải là nhắm vào Mạc gia cùng Minh gia, Mạc Sầu cùng Minh Ngọc chỉ là gặp tai bay vạ gió mà thôi.

Hắn uống một ngụm trà, đem sự tình của Quy Nhất giáo đại khái nói qua một lần.

Trong lời nói hắn cường điệu hóa miêu tả bản chất tà ác của giáo hội này, còn về bộ phận có liên quan đến mình, thì lại lược bớt đi không nói, hay có nói thì cũng là rât sơ lược.

- Thì ra là bọn tà giáo….

Minh Thanh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra nói:

- Dì lo nhất đúng là việc này có quan hệ đến chính trị, nếu không phải như vậy ta cũng yên lòng.

Mạc Ngôn nói:

- DÌ Minh, còn gì muốn hỏi không?

Minh Thanh Nguyệt cười cười:

- Không có, không còn gì muốn hỏi nữa.

Nàng trong miệng nói không có, nhưng kỳ thật trong lòng có nhiều nhiều điểm nghi vấn, tỷ như Mạc Ngôn làm sao biết Quy Nhất giáo lại tồn tại ở hoang đảo kia, làm sao dưới hoàn cảnh tồi tệ như vậy giải cứu Mạc Sầu cùng Minh Ngọc…

Những nghi vấn như vậy, một mực quanh quẩn trong lòng Minh Thanh Nguyệt, nhưng nàng thủy chung không có hỏi tới.

Bởi vì trong nội tâm nàng rõ ràng, Minh gia cùng Mạc gia tuy rằng có thâm giao, nhưng song phương dù sao cũng là những gia tộc chính trị, có một số việc nếu hỏi quá sâu, khó tránh có nảy sinh một số hiềm nghi.

Kỳ thật Minh Thanh Nguyệt lần này hoàn toàn hiểu lầm.

Nàng vẫn cho rằng, lần giải cứu Mạc Sầu cùng Minh Ngọc này, là Mạc gia ở bến cảng thi triển thực lực, mà Mạc Ngôn là người có công lớn nhất.

Có hiểu lầm như vậy, nên nàng không muốn tiếp tục truy vấn, tất nhiên là hợp tình hợp lý.

Ngày hôm sau, Mạc Ngôn cùng Mạc sầu bay tới thủ đô.

Lần gặp tai bay vạ gió này, Mạc Sầu cùng Minh Ngọc tự nhiên không muốn lại đi Uyển Lăng. Mạc Ngôn mượn một chiếc xe giao cho Triệu Liệt, để hắn trở vể Uyển Lăng, còn mình thì cùng Mạc Sầu trở về thủ đô. Còn Minh Ngọc cùng Minh Thanh Nguyệt sau một ngày lưu lại bến cảng, cũng ly khai.

Trở lại kinh đô, Mạc Trọng Dương lập tức gọi hắn vào thư phòng.

Mạc Sầu bị bắt cóc là chuyện không có khả năng qua mắt Mạc Trọng Dương, kỳ thật lúc Mạc Ngôn ở bến cảng, thì lão gia tử đã biết chuyện này.

Sauk hi biết chuyện, lão nhân vừa sợ vừa giận, thể nhưng khi lão biết Mạc Ngôn đã tới bến cảng, cũng lập tức bình tĩnh lại.

Sau đó, lão nhân vẫn bình thản dùng cơm chiều, rồi đi ngủ, coi như không có việc gì.

Nhưng trên thực tế, lão nhân nhìn như giấc ngủ bình thường, kỳ thật đều là không chợp mắt. Suốt một đêm, hắn luôn luôn không có ngủ được.

Tận đến khi trời sáng, được tin Mạc Sầu đã được cứu, lão nhân mới mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát.

- Đem chuyện đã trải qua cẩn thận nói lại cho ta…

Mạc Trọng Dương ngồi ở ghế, nhìn Mạc Ngôn, ánh mắt thập phần lợi hại.

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Ông à ông lớn tuổi rồi, có một số việc tốt nhất là không nên hỏi.

Lão nhân hừ một tiếng nói:

- Chết nhiều người như vậy, ta có thể không hỏi sao?

Mạc Ngôn c ười nói:

- Ông cũng biết rồi, còn hỏi cháu làm gì?

Mạc Trọng Dương trừng mắt liếc hắn một cái nói:

- Không cần cợt nhả với ta… Đúng, đã chết khoảng 100 người, bọn chúng đều là bị người ta chém đứt đầu. Ta cần phải biết, lúc giết người, trong lòng ngươi cảm thấy thế nào!

Trước mặt lão nhân này, việc trên đời này có thể giấu không nhiều lắm.

Sau khi cảnh sát tới hoang đảo, cơ hồ tất cả đều rợn cả người, cảnh tượng máu me làm họ sợ hãi, nhát gan một chút thậm trí có thể ngất ngay tại trường, can đảm một chút, cũng không ngừng nôn thốc nôn tháo.

Sau khi tin tức được truyền tới giám đốc cảnh sát bến cảng, chính phủ đã lựa chọn đem tin tức hoàn toàn phong tỏa.

Loại phong tỏa này không phải là trong thời gian ngắn, mà là nếu điều tra không có kết quả. Sẽ phong tỏa vô thời hạn.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, con của mấy phú hào bị bắt cóc, hơn nữa huyết án gần 100 người bị chặt đầu, nếu lan truyền đi ra ngoài, cả bến cảng sẽ lâm vào trạng thái khủng hoảng. Quan trọng nhất là, chuyện này quá mức ly kỳ quỷ dị, đến khi con tin được cứu, cũng không phát hiện một chút manh mối nào. Đầu mối duy nhất của cảnh sát chính là sự việc này có quan hệ với Quy Nhất giáo thời kì trước, ngoài ra, con tin có hai cô gái có thân phận thâm sâu nhất, được máy bay tuần tra, trực tiếp mang đi.

Theo lý, hai manh mối này kỳ thật đều có thể kiểm tra được.

Nhưng từ trước đến nay vấn đề tôn giáo vẫn là vô cùng mẫn cảm, hơn nữa trên đảo người chết đều là Quy Nhất giáo tín đố, nều gióng trống khua chiêng truy xét, nhất định sẽ gây ra vô số phong ba.

Còn với hai người kia, bởi vì thân phận của bọn nàng, cảnh sát lại càng vô pháp điều tra.

Rơi vào đường cùng, chính phủ đối với sự kiên phát sinh lần này cuối cùng đi đến quyết định phong tỏa…

Nhưng loại phong tỏa này chỉ có thể che mắt được bình dân thiên hạ, đối với Mạc Trọng Dương loại cấp bậc nhân vật như vậy mà nói, thậm chí cảnh sát bến cảng đều đã báo cáo tình hình đầy đủ, trên bàn hắn hiện tại đã đầy một mặt bàn toàn báo cáo nội dung.

Chứng kiến báo cáo nhân số tử vong, lão nhân trong lòng cũng không khỏi khiếp sợ.

Nhất là loại phương thức giết người tàn khốc này, càng làm cho hắn cau mày…

- Cháu nghĩ thế nào ư?

Quay mặt về phía ông nội, ánh mắt nghiêm khắc, Mạc Ngôn thần sắc lại hững hờ nói:

- Chính là cảm giác, bọn hắn đáng chết, vì thế mới giết, cái này có gì quá?

Mạc Trọng Dương khẽ nhíu mày nói:

- Những người đó đích xác đáng chết, hơn nữa lấy một địch 100, hạ thủ tàn nhẫn là không thể tránh khỏi, nếu không ngươi đã không cứu được Mạc Sầu, thậm chí cả mình cũng sẽ cứu không được… Về điều này, ta có thể hiểu. Nhưng có cần phải dùng phương thức tàn khốc như vậy không?

Mạc Ngôn nghe xong lời này, nhịn không được cười nói:

- Ông à, có một câu nói, không có tham gia, không nên lên tiếng. Cháu nghĩ, có một số việc ông có lẽ đã hiểu lầm…

Có chút dừng lại, hắn giải thích:

- Với cháu mà nói, không có tồn tại cái gì là tàn nhẫn, những người đó so với gà chó cũng không bằng. Như vậy ông nói xem, bọn chúng trước mặt cháu khác nào một đám ruồi bọ, số lượng nhiều hơn nữa, cũng chính là ruồi bọ mà thôi. Ông nói cháu thủ đoạn tàn khốc, kỳ thật cũng chỉ là một vấn đề. Cháu nói rồi, bọn chúng là một đám ruồi bọ, án tử đã định, đương nhiên là huyết nhục tứ tung, có chút tàn nhẫn, nhưng đây cũng là phương pháp đơn giản mà mau lẹ nhất. Đến nỗi lúc đó cháu còn nghĩ… Ha ha, ông à, lúc ông đánh ruồi bọ, trong đầu sẽ có ý tưởng gì sao?

Nghe xong lời này, lão nhân trầm mặc thật lâu.

Thời gian uống cạn một chén trà, lão nhân mới ngẩng đầu nói:

- Đem chuyện trải qua kể lại với ta một lần đi.

Thấy lão nhân khăng khăng muốn hỏi, Mạc Ngôn cũng không cự tuyệt, đem trọn vẹn sự việc từ đầu tới cuối nói qua một lần, không có bất kỳ điểm gì giấu diếm.

Lão nhân sau khi nghe nói xong nói:

- Ngươi cảm thấy cái Quy Nhất giáo này có ý đồ chính trị hay không?

Mạc Ngôn biết lão nhân lo lắng điều gì, trầm ngâm chốc lát, nói:

- Cháu cảm thấy được hẳn là không có, bọn hắn cho cháu ấn tượng, đúng hơn là một loại….

Nói tới đây hắn có chút dừng lại, vòng vo đổi đề tài, nói:

- Ông nội, đạo môn tồn tại, cháu tin là ông có biết một ít đúng không?

Mạc Trọng Dương gật đầu nói:

- Việc này ta đương nhiên biết, hơn nữa năm đó cùng những người này giao tiếp không ít… Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Có chút dừng lại, lão nhân vung tay lên nói:

- Ngươi tiếp tục nói đi.

Mạc Ngôn nói:

- Quy Nhất giáo cho cháu ấn tượng cùng loại với Đạo môn một loại tồn tại, thứ bọn chúng chú trọng chính là lực lượng thu được. Cá nhân cháu cảm thấy được, sự kiện lần này, cùng với đoạn thời gian trước một số thôn dân tộc ở Uyển Lăng phát sinh bệnh dịch, có liên quan.

Mạc Trọng DƯơng trầm ngâm chốc lát nói:

- Ngươi nói là, bọn họ có thể thu được môt loại năng lượng nào đó?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đây không giống như một thuyết pháp khoa học, nhưng nếu xét về bản chất mà nói, ông nói không sai.

Mạc Trọng Dương gật gật đầu nói:

- Nếu nói như vậy, những kẻ này giải quyết càng sạch sẽ càng tốt…

Có chút dừng lại, hắn thở dài, nhìn Mạc Ngôn nói:

- Ngươi vì cứu Mạc Sầu, giết nhiều người hơn nữa, ta đều coi như không biết, hơn nữa sẽ không trách cứ ngươi. Nói thực ra, ta thật sự đang lo lắng chính là tâm tình của ngươi…

Mạc Ngôn cười nói:

- Ông sợ cháu sẽ trở thành một tên sát nhân máu lạnh đúng không?

Mạc Trọng Dương gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, đây mới là điều ta lo lắng nhất.

Mạc Ngôn có thể cảm nhận sự quan tâm của lão nhân gia đối với mình, thành khẩn nói:

- Ông nội, người yên tâm đi, cháu sẽ không trở thành một người như vậy đâu. Có lẽ so với một người hiền lành mà nói, cháu quả thật là một kẻ ác, nhưng cháu tuyệt đối sẽ không giết người vô cớ đâu.

- Đối với sinh mạng hiền lành, và kẻ ác có bất đồng như thế nào có thể giải thích được sao?

Lão nhân nghe vậy, bỗng nhiên thở dài, thổn thức nói:

- Năm đó, chú của ngươi đã nói với ta như vậy, thật không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, ta lại đang ngồi đây nghe những lời giống như thế.

Lão nhân lắc lắc đầu nhìn về phía MẠc ngôn lại nói:

- Tốt lắm, không nói chuyện này nữa… Người chừng nào thì đem Mạch tiểu nha đầu về đây cho ta xem mặt?

Sau khi tới thủ đô, Mạc Ngôn cũng không vội rời đi, mà ở lại căn nhà cũ đợi hai ngày.

Trong hai ngày này, ban ngày hắn cùng Mạc Trọng Dương uống trà, nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ bồi tiếp lão nhân uống chút rượu. Buổi tối còn lại siêng năng tu luyện, khôi phục lại tinh thần tiêu hao mấy ngày nay, chờ sau này trở lại Uyển Lăng, sẽ tái nhập tân thế giới của ngọc bội tham quan.

Mạc Sầu sau một kiếp nạn, tâm tư cũng đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu thành thành thật thật tới công ty của Chu Hiến Dữu thực tập.

Trước khi rời khỏi thủ đô, Mạc Ngôn ở trong thư phòng của Mạc Trọng Dương tìm được một khối thượng phẩm dương chi ngọc, một lần nữa luyện chế 1 khỏa bùa hộ mệnh cho Mạc Sầu.

Theo tu vi của hắn từ từ tăng lên, phương tiện luyện chế phù khí cũng càng thêm phong phú, luyện chế bùa hộ mệnh lần này không những lực phòng ngự càng thêm chắc chắn, bên cạnh đó hắn cũng kết hợp một số thủ đoạn công kích. Bất quá những thủ đoạn công kích không thực sự là một hệ thống hoàn chỉnh, mà là xây dựng dựa trên cở sở phòng ngự là chính, nói cách khác, chỉ khi gặp công kích từ bên ngoài tới, bùa hộ mệnh mới có thể khởi xướng phản kích.

Mạc Ngôn làm như vậy, chủ yếu là để phòng trường hợp Mạc Sầu trong lúc vô ý kích thích khả năng công kích của đạo phù, ngộ thương người vô tội.

Đồng thời, hắn còn lạc hạ một đạo hồn ấn của mình trên đạo phù này, để đảm bảo chắc chắn sự việc tương tự bến cảng sẽ không phát sinh nữa.

Hai ngày sau, Mạc Ngôn ly khai kinh đô.

Trở lại Uyển Lăng vào buổi chiểu, Mạc Ngôn liền xem xét ấn ký lưu lại trên người Đỗ Khuyết.

Như hắn sở liệu, lão đầu này quả nhiên không có rời khỏi Uyển Lăng, mà là chờ đợi trong một toàn tự miếu tại Uyển Lăng.

Ấn ký chỉ có thể phán đoán đại khái hành tung của đối phương, nhưng không cách nào hiểu rõ cụ thể từng khâu nhỏ. Mạc Ngôn đối với hàng vi ẩn thân tại tự miếu của Đỗ Khuyết có chút hơi kỳ quái, bất quá thấy đổi phương không có dị động gì, hắn cũng không cần lãng phí tinh thần lực đi tra xét. Tóm lại, trừ khi Đỗ Khuyết đi vào núi Hồ Lô, còn không hắn cũng không có ý định động tới lão đầu này.

Ngày tiếp theo sau khi hắn trở lại Uyển Lăng, hắn theo thường lệ đi tới chỗ Đệ thất môn đọc hồ sơ.

Có tân thế giới trong không gian của ngọc bội, hắn đối với những vụ án tồn đọng năm xưa hứng thú cũng giảm đi một chút. Chẳng qua ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, nên tới đây xem qua hồ sơ, kỳ thật cũng là một loại làm tâm cảnh yên tĩnh lại. Tinh thần khôi phục không có nghĩa chân khí cũng hồi phục. Chân khí sau khi tiêu hao quá độ, muốn hồi phục không có cách nào khác là phải tu luyện. Mà tinh thần lực khôi phục lại phức tạp hơn một chút, tuy rằng bản tâm không có biến hóa gì, thậm trí còn đoạt được một số lợi ích, nhưng cũng nhiễm phải một số hơi thở chứa tạp niệm. Cho nên, trừ bỏ tạp niệm ngoài siêng năng tu luyện tụ tập tinh thần lực, hắn còn có một phương pháp đó là tới nơi này để loại trừ tạp chất cùng những tạp niệm của tinh thần.

Cho nên, hắn lựa chọn tới đệ thất môn đọc hồ sơ, coi như là tới thư viện đọc sách.

Năm đó trong thời gian hắn học đại học, một địa phương mà hắn thích nhất chính là Đồ Thư Quán. Không khí ở đây cực kì yên tĩnh, thập phần thích hợp cho một tinh thần tu sĩ như hắn.

- Thùng thùng

Mạc Ngôn ngồi dưới cửa sổ, đang lật xem một phần hồ sơ, bỗng nhiên có người gõ cửa.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Đỗ Tiểu Âm đang đứng ở cửa. Vừa cười vừa nhìn mình.

- Lãnh đạo, như thế nào hôm nay có thời gian rảnh đến phòng hồ sơ kiểm tra như vậy?

Mạc Ngôn khép tập hồ sơ trong tay lại, cười hỏi.

Đỗ Tiểu Âm cười nói:

- Vốn là muốn hỏi anh một chút, em gái của anh hiện tại sao rồi? Nhưng nhìn thấy bộ dáng thoải mái của anh như vậy, tựa hồ cũng không cần phải hỏi nữa rồi.

Mạc Ngôn cười nói:

- Vẫn là lãnh đạo sáng suốt …

Hắn hiện tại nếu đã ở đệ thất môn, hơn nữa trạng thái tâm lý nhàn nhã như vậy. Tự nhiên cũng đại biểu cho việc Mạc Sầu đã bình yên vô sự.

Trên thực tế, Mạc Ngôn ngày hôm qua về tới Uyển Lăng, đã cùng với Đỗ Tiểu Âm nói chuyện điện thoại. Bất quá đúng lúc lại có điện thoại của Mạc Thiếu Thanh gọi tới, hắn cũng không kịp nói tỉ mỉ, chỉ nói cho Đỗ Tiểu Âm biết mình đã trở lại Uyển Lăng mà thôi.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể ngồi tán ngẫu( chém gió) với ta một chút không?

Đỗ Tiểu Âm kéo một chiếc ghế qua, ngồi đối diện với Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn trầm ngâm trong chốc lát nói:

- Việc này nói thật ra là như thế này…

Tuy rằng Mạc Ngôn nhận định Quy Nhất giáo không có ý đồ chính trị gì, nhưng loại tà giáo chuyên mê hoặc này lại có lực phá hoại rất lớn, nhất là cái tượng thần quỷ dị kia, chỉ cần có thể hiển lộ một chút thần tích, là có thể dễ dàng dụ dỗ được một lượng lớn ngu phu ngu phụ. Cho nên, từ góc độ phòng ngừa mà nói, Mạc Ngôn cảm thấy cần phải nhắc nhở Đỗ Tiểu Âm, để nàng có thể trong phạm vi A tỉnh chú ý đề phòng nhằm tránh sự xuất hiện của tổ chức tà giáo như vậy.

Mạc Ngôn châm điếu thuốc, đem những gì đã trải qua mấy ngày qua đại khái miêu tả lại một lần, tất nhiên là đã lược bỏ bớt một số tình tiết quá mức bạo lực nho nhỏ, cũng cường điệu hóa tính nguy hại của một tổ chức như Quy Nhất tông.

- Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi, em gái của anh có một đại ca như vậy, đó là vận may của nàng…

Đỗ Tiểu Âm sau khi nghe xong nói:

- Còn về tổ chức Quy Nhất giáo này, ta nghĩ nên cho Phương Chính biết thì tốt hơn.

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Tôi có thể nói gì cũng hắn đây? Nói gì thì nói, bọn họ với việc này cũng hoàn toàn không biết gì cả, không cần tôi nhắc nhở họ đâu.

Báo cáo của sự việc sảy ra ở bến cảng có thể đặt trên bàn của Mạc Trọng Dương, tự nhiên cũng có thể xuất hiện trên bàn làm việc của cục cảnh vệ quốc gia, về điểm này, Mạc Ngôn trong lòng thừa hiểu.

Hai người tùy tiện hàn thuyên vài câu, Đỗ Tiểu Âm nói:

- Những hồ sơ đó anh đều xem xong rồi sao?

Mạc Ngôn nói:

- Uhm, xem xong rồi.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Có vụ án nào hứng thú không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đây là những án tồn đọng từ lâu, rất hại tế bào thần kinh, cô tha cho tôi đi a.

Đỗ Tiểu Âm khó tránh khỏi có chút thất vọng, cười khổ nói:

- Còn tưởng có thể trông cậy vào tài năng của anh góp một vài viên gạch cho đệ thất môn, hại tôi bỏ ra hai buổi tối sửa sang lại đống hồ sơ đó, hiện tại xem ra là làm vô ích rồi…

- Cũng chưa chắc là vô ích…

Mạc Ngôn mỉm cưởi, đem bản ghi chép của mình khi đọc những hồ sơ này lấy ra nói:

- Đây là những ghi chép của tôi về một số điểm đáng ngờ trong hồ sơ mấy vụ án này, cô có thể lấy xem qua, có lẽ sẽ có thu hoạch.

Đỗ Tiểu Âm nhận lấy bản ghi chép, tùy ý mở ra nhìn qua…

Vừa mới bắt đầu, nàng xem cũng không cẩn thận, nhưng nhìn vài tờ giấy phía sau, vẻ mặt cũng trở lên chuyện chú hơn, ánh mắt càng lúc càng sáng.

Sauk hi xem xong, nàng hưng phấn vỗ bàn nói:

- Tôi muốn thành lập một tổ phá những chuyên án cũ… Thật tốt quá, Mạc Ngôn, những bản ghi chép này của anh không nghi ngờ gì đã đóng góp công lớn cho việc phá án, theo những ý nghĩ này tiến hành điều tra, ít nhất có thể phá được 1/3 số vụ án. Nếu vận khí tốt một chút, thậm chí ½ cũng có thể được!

Mạc Ngôn làm bản ghi chép này không phải là tùy tiện mà viết ra. Đó là kết luận sau một quá trình kiểm tra kín đáo mới cho ra một số điểm đáng ngờ. Trừ bỏ một số vụ án đã qua quá lâu, cùng với một số vụ án tin tức thiếu sót nghiêm trọng, còn lại những bản án cũ đó, tất cả đều bị hắn đào móc sửa sang lại từ đó tìm ra một hướng điều tra mới.

Đúng như những gì Đỗ Tiểu Âm nói, theo những khám phá của hắn, ít nhất có thể phá được ít nhất 1/3 số vụ án cũ.

Nói như vậy chứ, theo thời gian trôi đi. Những vụ án đã bị gác lại này rất khó có thể một ngày được đưa ra ánh sáng. Năng lực của đệ thất môn là không phải nghi ngờ( không phải xoắn), nhưng đối diện với những bản án cũ này, bọn họ cũng không có biện pháp nào. Mà hiện tại, Mạc Ngôn có thể cung cấp một bản ghi chép chất lượng như vậy, không chỉ cung cấp một hướng điều tra mới cho bọn họ, hơn nữa cũng đã cấp cho bọn họ một số chiến công chói lọi nữa!

- Nói đi, tôi có thể thưởng cho anh cái gì đây?

Đỗ Tiểu Âm tâm tình vui mừng, cười dài nhìn sang Mạc Ngôn hỏi.

Mạc Ngôn nhìn nụ cười sáng lạn của nàng cười nói:

- Lấy thân báo đáp được không?( =""=)

Đỗ Tiểu Âm lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Anh có bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh đâu…

Mạc ngôn ha ha cười nói:

- Tôi sẽ nói ra yêu cầu.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Nói đi, chỉ cần hợp tình hợp lý, tôi khẳng định sẽ đáp ứng.

Mạc Ngôn cười nói:

- Cô không phải muốn thành lập tổ phá án cũ sao, để Đại Lý là người đầu tiên trong danh sách đi, cậu ta đã điều tra nhiều vụ, chắc chắn sẽ lập thêm nhiều đại công. Có điều này cũng dễ nói chuyện với tầng lớp lãnh đạo hơn.

Đêm dài yên tĩnh, Mạc Ngôn ngồi xếp bằng bằng trong lầu hai một gian tĩnh thất, thần sắc hững hờ.

Phía sau hắn, Tiểu Vân La có da có thịt cũng ngồi xếp bằng bằng, bộ dáng thập phần giống như một hộ pháp tiểu ngọc nữ vậy.