Lại nói tiếp, ngọc bội này theo hắn tới nay gần hai mươi năm, theo thời gian trôi qua, hắn lại có một loại cảm giác vừa là quen thuộc, vừa là xa lạ.
Đến hiện tại, hắn thậm chí cũng không thể khẳng định, cái ngọc bội này đến tột cùng là tồn tại như thế nào. Nói nó là phù khí đi, Mạc Ngôn đến nay không phát hiện thấy ở ngọc bội này ký hiệu gì. Nói nó là pháp bảo đi, nhưng không có một chút linh tính. Bình thường chỉ lẳng lặng treo trên cổ Mạc Ngôn, nhìn không ra chút dị trạng. Nhưng mà ở bên trong nó, lại có một không gian chân thật vô hư, lúc này đã có thể cất chứa một vài vật thể bán hư bán thực.
Mạc Ngôn đang hoài nghi. Nếu nó có một chút nguyện lực, mới có thể tiến hoá thành không gian thực!
Ngoài ra, nó còn dựng lên một thế giới thần kỳ. Mạc Ngôn tiến vào không gian trong ngọc bội vô số lần, xuyên thấu qua cửa sổ kia, nhìn ra cửa sổ thế giới bên ngoài.
Cái thế giới kia là trong veo, có hoa cỏ, có cây cối, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể thấy sinh linh, nhưng không có dấu vết tồn tại của con người!
Mạc Ngôn có thể nhìn ra được, đó là một thế giới hoàn toàn mới. Ít nhất là thế giới mới mà nhân loại chưa từng bước tới. Chính mình nếu như có thể tiến vào nơi đó, tất nhiên sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được...
- Có lẽ, trong cái thế giới kia có linh khí thiên địa chân chính cũng không chừng!
Rời khỏi Uyển Lăng, Mạc Ngôn cũng đã quyết định, nếu lần này hành trình đến Cửu Phật sơn không có thu hoạch, liền trực tiếp đi du lịch thiên hạ, đi tìm nguyện lực có thể khiến cho ngọc bội thăng cấp.
Dù thế nào đi nữa chuyện tiền nong của hắn cơ bản đều đã được giải quyết, không có gì cần lo lắng. Nhưng làm cho hắn có chút vướng bận chỉ có Mạch Tuệ cùng tiểu Vân La, cùng với Đỗ Tiểu Âm làm việc như không muốn sống.
Nhưng đây là một thời đại khoa học kỹ thuật hưng thịnh, điện thoại cũng tiện. Tần số nhìn cũng rõ, cũng có thể khiến chân trời hóa thành gang tấc.
- Chỉ mong lần này có thể có thu hoạch, chuyện ra ngoài, thật sự là có chút phiền phức...
Mạc Ngôn nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, xoay người rời khỏi nhà ăn. Phòng của hắn là 305, sau khi lên lầu ba, hắn lập tức phát hiện, cái cô bé theo đuôi chính mình mà đến kia lại có thể ở cùng tầng với mình.
Ngoài ra hắn còn phát hiện, khi mình đi lên lầu ba. Trong phòng, cô gái lập tức liền có phản ứng, rón ra rón rén đi tới cửa, sau đó nghe động tĩnh của mình.
- Cảm giác rất mẫn tuệ...
Mạc Ngôn cười cười, lấy ra chìa khóa phòng, vào phòng. Vào phòng chuyện thứ nhất, đương nhiên là tắm dội, tẩy đi bụi đất trên người. Sau khi tắm xong, hắn mới nhớ tới mình không mang quần áo tắm rửa, sau một lát trầm ngâm, thân thể trần truồng hắn giặt sạch sẽ quần áo bẩn, sau đó vận chuyển chân khí, trực tiếp cầm quần áo hong khô.
Nói là 'Hong khô', Trên thực tế là lợi dụng lực bài xích chân khí, đẩy hàm lượng nước trong quần áo đi ra ngoài. Hắn lúc này chỉ có thể coi là Tu sĩ nửa luyện Khí, Lim Liên trong bể khổ tuy rằng đang khôi, nhưng tốc độ chậm vô cùng. Trừ phi một ngày kia, Kim Liên hoàn toàn khôi phục, hắn mới có thể chuyển hóa chân khí tự nhiên, hoặc làm chân khí hành hỏa, hoặc làm chân khí hành thủy...
Trên thực tế, khi thuộc tính chân khí có thể tự nhiên chuyển hóa ở trong Ngũ Hành thì hắn cũng đã có thể thi triển một vài pháp thuật, tỷ như tạo thành quả cầu lửa, mũi tên nước... Vốn dĩ tình huống trước mắt, một ngày này tựa hồ vĩnh viễn khó có khả năng sẽ đến. Nhưng cũng may hắn cũng không phải một Tu sĩ luyện khí thuần tuý, chân khí có thể khôi phục toàn thịnh đương nhiên tốt nhất, nếu không thể khôi phục, cũng không có gì lớn. Đối với tu sĩ chuyên tu tinh thần như hắn mà nói, bản ngã ngưng luyện cùng thăng cấp mới là trọng yếu nhất. Tắm rửa xong, mặc vào quần áo đã sạch sẽ, Mạc Ngôn nhảy lên giường, đánh giấc ngủ ngon lành...
- Hắn có động tĩnh gì không?
Trong bãi đỗ xe ngoài khách sạn, Mã Quân cầm di động gọi điện thoại cho cô gái. Cô gái hơi hơi nhíu mi, nói :
- Sau khi hắn vào phòng không thấy đi ra, nửa giờ sau, tôi sang cạnh cửa phòng của hắn nghe trong chốc lát, hắn giống như đã ngủ .
Mã Quân nói :
- Nói như vậy, tối nay hắn sẽ không ra ngoài sao?
Cô gái nói :
- Hẳn là như vậy... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Mã Quân nhìn đồng hồ, lại nói:
- Bây giờ đã qua 0giờ, chúng ta có thể hành động phải không?
Cô gái trầm ngâm một lát, nói :
- Vẫn nên chờ một lát đi, một giờ sau, nếu còn không có động tĩnh, có nghĩa hắn thật sự đang ngủ, đến lúc đó chúng ta hành động không muộn.
Mã Quân gật đầu đồng ý, đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe cô gái nói :
- Đợi một chút, tên kia hình như ra ngoài .
Nói xong, đầu kia điện thoại lập tức yên lặng, ước chừng hơn mười giây sau, giọng cô bé gái lại vang lên, nói :
-Mã Quân, hắn xuống lầu , tôi lập tức đuổi theo, anh ở bãi đỗ xe chú ý hành tung của hắn, ngàn vạn lần đừng để mất dấu. Còn nữa, điện thoại không cần tắt, giữ liên lạc.
Mã Quân bỗng nhiên hưng phấn lên, nói :
- Cô cứ yên tâm đi, tôi nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn đây.
Buổi trưa, hắn chịu nhục không ít trong tay Mạc Ngôn, lúc này đang nghẹn lên một hơi, một lòng muốn lấy lại danh dự. Ước chừng hai phút sau, thân ảnh Mạc Ngôn hiện ra tại cửa khách sạn. Mã Quân mỉm cười, nói vào di động:
- Hắn xuất hiện. Đang đi tới bãi đỗ xe, có vẻ là muốn lái xe đi ra ngoài.
Cô gái không nói gì. Nửa phút đồng hồ sau, thân ảnh của nàng cũng hiện ra tại cửa khách sạn. Mã Quân mắt thấy Mạc Ngôn khởi động ô tô, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe, thúc giục nói vào di động, nói:
- Cô nhanh lên, hắn đã sắp lái xe đi!
Vừa dứt lời, cô gái liền mở cửa xe đi vào ngồi. Nói :
- Mau đi theo...
Mã Quân sớm đã khởi động ô tô, lúc này không dám lãnh đạm, lập tức chuyển động tay lái, theo sát xe QR màu đen phía trước. Cô gái nhắc nhở nói:
- Bảo trì khoảng cách một trăm mét. Còn nữa, không cần mở đèn chiếu xa.
Ngoài khách sạn là đường chính của thành phố Nhạc Duyệt, cho dù đã qua 0giờ, trên đường xe cộ lại vẫn rất nhiều, hơn nữa phần lớn là xe vận tải chạy đường dài. Mã Quân cũng không phải tên ngu ngốc, hắn không chỉ có bảo trì khoảng cách nhất định với xe QR màu đen, hơn nữa còn cố ý nhường một chiếc xe vận tải cỡ trung vượt qua chính mình, cách ly tầm mắt đối phương.
- Cô nói xem, người nầy đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài làm cái gì?
Xe QR màu đen đi tốc độ cũng không nhanh, ở phía trước không vội không chậm. Mã Quân đi theo cũng rất ung dung, vì thế hỏi cô gái bên người:
- Tôi mới bắt đầu còn tưởng rằng hắn muốn vào thành, không nghĩ tới lại là chạy ra ngoại thành, cô nói xem, người nầy có phải cất giấu cái bí mật gì hay không?
- Tôi nào biết...
Cô gái lắc đầu nói:
- Chúng ta bây giờ còn không thể xác định đến tột cùng hắn có thân phận gì, nếu như là hậu duệ Đạo Môn, nói không chừng cũng là tới đây vì đồ vật triển lãm đó.
Mã Quân nói :
- Ý cô là, hắn đêm hôm khuya khoắt chạy ra, chắc là nghiên địa hình dò đường sao?
Cô gái tức giận nói:
- Dùng đầu óc một chút được không? Con đường này không phải đường đi Cửu Phật sơn. Hắn nghiên cứu địa hình thế nào được?
Mã Quân cười nói:
- Tại tôi không quen cuộc sống nơi đây thôi...
Xe QR màu đen ở phía trước luôn luôn không nhanh không chậm mà đi, lại không thấy có ý gia tốc, không dấu hiệu ngừng lại. Cô gái nhìn chằm chằm đèn đỏ của xe phía trước, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt dần dần cũng có chút phức tạp. Mã Quân chú ý thấy ánh mắt của nàng, hỏi:
- Cô làm sao vậy?
Cô gái cắn cắn môi, nói :
- Tôi đang suy nghĩ, nếu tìm được cơ hội động thủ, người này chúng ta nên xử trí như thế nào?
Mã Quân ngẩn ra, nói :
- Ý của cô là...
Cô gái tức giận nói :
- Ý của tôi rất rõ ràng, tôi chưa từng giết người, động thủ không thành vấn đề, nhưng nếu để cho tôi giết người, tôi ... Có thể tôi làm không được.
Mã Quân trầm mặc một, bất đắc dĩ nói:
- Tôi cũng chưa từng giết người.
Cô gái thở dài, nói :
- Nhưng xem ra trang giấy đó quá mức quan trọng, chúng ta không thể lưu lại hắn làm manh mối, không phải sao?
Mã Quân nghe vậy, khóe mắt không khỏi nhảy dựng...
Tính cách của hắn mặc dù có chút lông bông, hơn nữa mắt cao hơn đầu, nhìn giống như một công tử không biết trời cao đất dầy. Nhưng trên thực tế, ngoài tu hành ra, nhân sinh của hắn cùng những người trẻ tuổi khác cũng không có gì khác nhau. Thậm chí từ góc độ mà nói, cuộc sống của hắn so với người trẻ tuổi bình thường càng thêm bình yên. Hắn không uống rượu, không hút thuốc, không tham gia party bát nháo, cũng không trải qua đánh nhau đầu đường... Loại chuyện như là giết người này, càng không cần phải nói.
Cô gái có lẽ từng trải hơn so với Mã Quân một ít, chấp hành qua một vài nhiệm vụ trưởng bối trong nhà bố trí, nhưng cũng chưa từng giết người. Nói ngắn gọn, hai người trẻ tuổi này kỳ thật chính là quả dưa lần đầu lưu lạc giang hồ, đối với bọn họ mà nói, loại chuyện như giết người này có lẽ sớm hay muộn sẽ phải trải qua. Thế nhưng khi thực sự phải đối mặt thì trong lòng hai người đều có chút mâu thuẫn, hay là sợ hãi nói không nên lời.
Đương nhiên, cái này cũng không có nghĩa bọn họ trời sinh đã là người tốt, Trên thực tế, mâu thuẫn cùng sợ hãi như vậy thật ra là một loại bản năng nhân tính ở sâu trong lòng. Đừng nói hai người bọn họ như quả dưa viên, cho dù là Đại Ma Vương diệt thế, ở lần đầu tiên giết người, trong lòng cũng sẽ có một hồi mâu thuẫn. Trong lúc nhất thời, hai người cũng bắt đầu trầm mặc.
- Có biện pháp gì có thể lấy được trang giấy, lại không cần giết người hay không?
Một lát sau, Mã Quân hỏi cô gái. Mười phút trước, hắn hận không thể lập tức bắt Mạc Ngôn, sau đó xả một hơi, hắn thậm chí thiết tưởng rất nhiều phương thức đi lăng nhục đối phương...
Thế nhưng khi hắn ý thức được, chỉ có diệt khẩu mới có thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề, trong lòng lập tức cũng có chút dao động và do dự.
Cô gái chần chờ trong chốc lát, cắn răng một cái, nói :
- Dù sao tôi cũng nghĩ không ra biện pháp vẹn toàn đôi bên, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh đi. Nếu thật sự không hạ thủ được, chúng ta liền đánh ngất hắn, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, trực tiếp về nhà...
Cô gái cũng không biết, đúng là những lời này của mình cứu hai cái mạng nhỏ của mình và Mã Quân. Nếu không, với tính cách cùng thủ đoạn của Mạc Ngôn. Tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ từ nay về sau vô ảnh vô tung mà biến mất!
- Chú ý, hắn rẽ ngoặt !
Mắt thấy xe màu đen phía trước quẹo vào một con đường nông thôn. Cô gái vội vàng nhắc nhở nói.
Mã Quân không kịp nghĩ nhiều, tốc độ xe nhanh hơn. Tính toán trực tiếp theo sau. Cô gái lại nhắc nhở nói:
- Đừng nóng vội quẹo vào đó, con đường này không có nhiều xe, theo sát quá dễ dàng bị phát hiện... Lái chậm một chút, có đèn hậu ở phía trước làm mục tiêu, không cần lo lắng mất dấu. Đúng rồi, đèn pha cũng tắt đi. Đêm nay ánh trăng sáng đấy, dùng đèn nhỏ có thể thấy rõ mặt đường.
Mã Quân gật đầu nói:
- Hiểu rồi...
Từ tám tuổi hắn bắt đầu luyện khí, tuy rằng có thể vĩnh viễn cũng không thể bước qua cánh cửa kia, nhưng thân thể có cũng đã giỏi hơn, áp đảo người thường. Dưới ánh trăng, cho dù không mở đèn xe, hắn cũng có thể dễ dàng nhận biết tình hình trên đường...
- Hóa ra chỉ là hai quả dưa non...
Ý thức bản ngã theo dõi trong phạm vi hai trăm mét, đủ để khiến cho Mạc Ngôn biết được nhất cử nhất động của Mã Quân và cô gái kia. Hắn vốn tưởng rằng hai hậu duệ Đạo Môn này là loại giết người không chớp mắt, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ là hai con gà con mới vừa vào giang hồ.
Mạc Ngôn cẩn thận nhớ lại một chút, giữa trưa phát sinh xung đột với Mã Quân thì tên kia tuy rằng vận dụng phù khí, nhưng đích xác không có sát ý. Hơn nữa trước khi đi cô bé kia, cũng đặc biệt dặn dò Mã Quân không làm tai nạn chết người.
- Coi như các ngươi may mắn...
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nói thầm một tiếng, đối phương nếu không có ý niệm giết người trong đầu. Hắn cũng không cần phải hạ tử thủ.
Dưới ánh trăng, đường nông thôn này kỳ thật cũng không hẹp, mặt đường xi-măng, có thể song hành hai chiếc xe vận tải lớn, hai bên còn có nhiều cây ngô đồng lớn. Mắt thấy cũng sắp tới thôn phía trước, Mạc Ngôn bỗng nhiên chuyển tay lái, quẹo xe vào một con đường nhỏ. Xem biểu thị đầu con đường, con đường này hẳn là đi thông bờ sông Sa Trường...
Con đường nhỏ này hơi có chút xóc nảy, Mạc Ngôn lái xe đi trước ước chừng một km, sau đó lại chuyển hướng. Chạy nhanh hướng về phía bãi sông rộng rãi. Lên bãi sông, hắn bỗng nhiên tắt đèn xe, nhanh tốc độ xe hơn, dựa vào ý thức bản ngã dò xét, lao vào một rừng cây cạnh bãi sông, sau đó tắt hết đèn xe.
Đi xuống xe, hắn nhìn thấy hai điểm ánh sáng cách đó ước chừng ba trăm mét, khóe miệng hiện ra một nét thoáng như mỉm cười. Lập tức, hắn tâm niệm vừa động, triệu hồi ra hồn kiếm bổn mạng.
Hồn kiếm Bổn mạng từ ấn đường mà hiện, vẫn là một quả bóng tròn béo ục ịch, nó vây quanh Mạc Ngôn bay nhanh xung quanh, khi thì nhẹ nhàng cọ ở trên mặt hắn, hơi có chút như đang lấy lòng khoe mã ...
Mạc Ngôn mỉm cười, đưa tay bắt lấy hồn kiếm bổn mạng, nói :
- Vẫn chưa thí nghiệm qua uy lực chân chính của mi, đêm nay chúng ta sẽ làm cái 'Đại khai sát giới' đi.
Bổn mạng hồn kiếm tựa hồ nghe hiểu ý tứ của hắn, khi trong lòng bàn tay hắn mỉm cười nhảy nhót, lập tức thay đổi hình thái, biến thành một thanh kiếm dài ba mét. Mạc Ngôn nói :
- Không đủ lớn, tiếp tục lớn hơn một chút...
Bổn mạng hồn kiếm đón gió mà dài ra, từ ba mét đến bảy mét, cuối cùng biến thành một thanh đại kiếm dài đến hơn mười mét! Đối Mạc Ngôn mà nói, lúc này bổn mạng hồn kiếm đã là vũ khí uy hiếp lớn nhất của hắn, chỉ uy lực của nó mà nói, sớm vượt qua chân khí cần sử dụng. Ở trong phạm vi hai trăm mét, hồn kiếm bổn mạng có thể động tới, tốc độ vượt xa chân khí.
Hơn nữa hình thái lớn nhỏ, cũng có thể căn cứ suy nghĩ của hắn mà thay đổi, không hề chậm. Đồng thời, bổn mạng hồn kiếm cũng có thể dùng để phòng ngự, khi cần, nó thậm chí có thể hóa thành áo giáp, làm góc chết ba trăm sáu mươi độ phòng hộ đối với Mạc Ngôn.
Bổn mạng hồn kiếm chưa luyện thành, súng ống còn có uy hiếp lớn đối với Mạc Ngôn, ý thức bản ngã tuy rằng có thể đo lường tính toán ra quỹ tích viên đạn, nhưng có lòng mà không đủ lực, thể chất người mờ luyện khí khiến cho hắn không thể ung dung né tránh công kích của viên đạn, nhất là nhiều hỏa công đánh. Nhưng hiện tại, hắn không còn lo điều này nữa, hồn kiếm bổn mạng vô hình vô chất, tốc độ này hoàn toàn quyết định bởi tâm niệm của Mạc Ngôn.
Thay lời khác mà nói chính là, Mạc Ngôn có lối suy nghĩ thật nhanh, tốc độ bổn mạng hồn kiếm cũng sẽ theo kịp. Mà viên đạn mau nữa cũng không nhanh bằng suy nghĩ, cho nên, súng đạn đột kích thì Mạc Ngôn đại khái có thể ung dung đứng ở nơi đó, sau đó bổ viên đạn ra! Nhưng, hồn kiếm bổn mạng vẫn có tính cực hạn như cũ, nó tuy rằng có thể tránh công kích và phòng ngự được, nhưng chịu hạn chế ở phạm vi ý thức bản ngã bao phủ.
Nói cách khác, ở trong phạm vi hai trăm mét, Mạc Ngôn có thể dựa vào bổn mạng hồn kiếm biến thân làm con gián bất tử cùng Độc Cô Cầu Bại, nhưng ở ngoài hai trăm mét, hắn liền bất lực. Cuối cùng, đó là Mạc Ngôn đến nay chưa từng thí nghiệm qua uy lực lớn nhất của hồn kiếm bổn mạng. Thanh thần kiếm do Ngũ Hành khí làm cơ sở, hơn nữa nhờ cơ duyên xảo hợp luyện hóa được một giọt thực thủy hư hư thực thực, lực công kích mạnh như thế nào, trong lòng Mạc Ngôn một chút số liệu đều không có. Mà hiện tại, đúng là một cơ hội thí nghiệm tốt! Hắn đứng ở bên cạnh rừng cây. Nhìn chăm chú vào cỗ xe đang vượt qua một đường xóc nảy mà đến ... .
Đại khái là đã nhận ra một vài chỗ không ổn, tốc độ chiếc xe kia rõ ràng chậm lại. Hơn nữa các đèn cũng đã tắt hết. Lúc này, hai bên ước chừng cách nhau một trăm năm mươi mét.
- Khoảng cách này vừa đủ...
Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, trong lòng mặc niệm một tiếng 'Đi', thanh kiếm vô hình vô chất trong lòng bàn tay lập tức dựng lên, vô thanh vô thức bay nhanh lên trước! Khoảng cách một trăm năm mươi mét, với hồn kiếm mà nói, chỉ mất một giây thời gian là tới. Cho đến khi bay đến phía trên chiếc xe, Mạc Ngôn tâm niệm vừa chuyển, hồn kiếm bổn mạng bỗng nhiên dựng đứng cao cao, dọc theo chính giữa chiếc xe. Đột nhiên đánh xuống...
Mã Quân cùng cô gái ngồi trong xe, đang tìm kiếm tung tích cỗ xe màu đen phía trước kia, đột nhiên, trong lòng hai người bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi!
- Sao lại thế này?
Đối mặt cảm giác sợ hãi chợt tới này, Mã Quân lên tiếng kinh hô. Lá gan của hắn cũng không tính nhỏ, nhưng trong nháy mắt này, ngoài sợ hãi đến từ sâu trong nội tâm, còn có một áp lực như núi, đè xuống đầu!
Đối mặt loại áp lực này, hắn bỗng nhiên thấy chính mình nhỏ bé giống như một con kiến. Căn bản không sinh ra chút tâm tư phản kháng. Bên cạnh hắn, cô gái cũng cũng không khá hơn chút nào, đối mặt loại áp lực này, tay của nàng nháy mắt co rút lại, hai tay theo bản năng bảo vệ diện mạo, giống như một con đà điểu vùi đầu vào hạt cát ... Giờ khắc này, hai hậu duệ Đạo Môn kiêu ngạo, tựa như người thường đối mặt thiên tai không thể chống trọi được, duy nhất có thể làm, chính là rụt cổ lại ôm đầu.
Chịu bị động! Trong áp lực nặng như Thái sơn này, hai người cơ hồ không thể thở... Nhưng người khác kỳ quái chính là, loại áp lực này tới bất ngờ, đi cũng quỷ dị, chỉ kéo dài một giây đồng hồ, liền đột nhiên biến mất.
Hơn mười giây sau, hai người dần dần bình tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn nhau.
- Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Mã Quân nuốt nước bọt, hỏi. Sắc mặt Cô gái tái nhợt lắc đầu, nói :
- Tôi cũng không biết, cảm thấy vừa rồi trong nháy mắt đó giống như ngày tận thế bỗng nhiên buông xuống, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có...
Mã Quân gật đầu, nói :
- Có thể là do người chúng ta đang theo dõi kia giở trò quỷ hay không ?
Cô gái hít một hơi thật sâu, nói :
- Có thể... nhưng anh thật sự cảm thấy được, áp lực vừa rồi là do đâu không?
Mã Quân nghĩ nghĩ, nói :
- Nếu bước qua cánh cửa Đạo Môn, có lẽ có thể.
Cô gái quả quyết nói :
- Điều đó không thể nào, không cần nói thêm ...
Lúc này, ô tô không chỉ có đã tắt các đèn, hơn nữa bên trong xe cũng là một màu hắc ám, cả trong xe, chỉ có ánh trăng.
Mã Quân thử khởi động ô tô, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
- Xuống xe, cẩn thận đề phòng...
Cô gái thấy thế, quyết đoán nói. Hai người đều tự chuẩn bị tốt phù khí, thật cẩn thận nhẹ bước xuống xe. Ngoài xe, hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có gì bất thường. Hai người cẩn thận tìm tòi ở chung quanh ô tô một hồi, cuối cùng không có kết quả, vì thế lại trở lại bên cạnh xe. Mã Quân trong lòng lo âu, cảm giác có nguy cơ lớn đang chờ đợi mình ở phía trước, hắn phun ra một ngụm nước bọt, hung hăng đá một cước vào lốp xe ô tô...
Cú đá này, bất thường bỗng nhiên lộ ra!
Dưới ánh trăng, ô tô hơi hơi lay động một chút, sau đó bỗng nhiên tách làm hai nửa, đổ sang hai bên.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, suy nghĩ của Mã Quân cùng cô gái nhất thời ngưng trệ, thiếu chút nữa liền đã quên hô hấp! Nương ánh trăng, hai người rõ ràng nhìn thấy, cỗ xe sang được sử dụng nguyên liệu cao cấp nhất tạo thành giống như bị người ta chặt một kiếm từ giữa, chia đều hai bên, đường cắt trơn nhẵn, ngay cả một vụn sắt đều không có...
Nếu không phải vấy mỡ đầy đất, hai nửa chiếc xe dưới ánh trăng này, thậm chí cũng có thể coi là một món đồ tác phẩm nghệ thuật!
- Tôi nghĩ, chúng ta gặp phải phiền toái lớn!
Hàm răng Mã Quân nghiến vào nhau, mặt không còn chút máu nói ra những lời này. Thần kinh của hắn dù chậm chạp thế nào, lúc này cũng có thể nhận thấy được, trong cảnh tượng quỷ dị trước mắt này, chất chứa nguy cơ như thế nào!
- Đây mà là nhân lực gây nên sao?
Cô gái cũng bị sợ hãi bao phủ, thế nhưng khi nàng thấy đường cắt trơn nhẵn thì đúng là nhịn không được đi lên trước, lấy tay vuốt ve, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị ngay cả chính mình cũng không biết!
- Điều này sao có thể!
Cô gái si ngốc nhìn lên ông tô bị 'Phân thây' , trong miệng lẩm bẩm nói:
- Làm sao có thể, chẳng lẽ thật sự có người bước qua cánh cửa Đạo Môn kia sao...
Một kiếm vừa rồi kia, rừng cây bên cạnh Mạc Ngôn cũng lay động! Bổn mạng hồn kiếm lúc này đã khôi phục hình tượng béo tròn, ở trên vai Mạc Ngôn nhảy tới nhảy lui, khi thì biến mắt, khi thì vuốt ve trên mặt, tựa như một đứa trẻ hai tuổi mới biết tình được một với một bằng hai, đang cố gắng khoe với cha mẹ mình là một tiểu thiên tài...
- Thật đúng là xem thường ngươi...
Mạc Ngôn đưa tay vỗ vỗ ở trên thân thể của quả bóng mập mạp, kìm lòng không được khen một tiếng. Vừa rồi một kiếm kia, vô sắc vô hình, như gió thổi qua, như nước chảy mây trôi, uy lực lại lớn thần kỳ.
Trong lòng Mạc Ngôn rất rõ, uy lực của bổn mạng hồn kiếm lúc này tập trung tuyệt đại bộ phận ở giọt lọc chất lỏng.
Vốn dĩ hắn hoài nghi giọt chất lỏng này là dịch thể trong truyền thuyết, xem ra lúc này có thể xác định được rồi.
Người tu đạo đúng là chỉ có một chữ thật, cầu chân khí, hồn tu giả cầu chính là chân ngã, vạn vật thế gian, bất luận là vật chất gì chỉ cần một chữ thực để treo lên câu thì đểu có thể tồn tại.
Dưới ánh trăng, Mạc Ngôn thu bổn mạng hồn kiếm vào tâm linh, sau đó bước ra xa Mã Quân cùng với cô gái.
Lúc này, Mã Quân ý thức được có vẻ không ổn hắn muốn kéo cô bé nhanh chóng dời đi.
Nhưng cô gái lại có ý nghĩ khác, giãy giụa giằng tay ra nói:
- Phải đi thì anh đi đi, tôi không đi.
Mã Quân kinh ngạc nói:
- Cô điên rồi sao? Không đi ở chỗ này đợi người khác đến bắt à?
Cô bé cắn môi nói:
- Tôi mới bắt đầu hiểu chuyện, đã theo trưởng bối nạp luyện khí, đến bây giờ đã 20 năm… Mã Quân anh nói cho tôi biết, chúng ta biết rõ cơ hội để vượt qua cánh cửa đạo môn kia là cực kì xa vời, vì cái gì mà phải vất cả vật lộn trên con đường này?
Mã Quân một lòng chỉ muốn dời khỏi đây, liền hét lên:
- Còn có thể vì cái gì nữa? đương nhiên là cầu một cơ duyên… Bà cô của tôi ơi nếu cô không đi thì sẽ không kịp nữa đâu.
Dưới ánh trăng, cô gái cũng không có vẻ gì là sợ hãi mà cười, chỉ vào cỗ xe bị tách làm 2 nửa nói:
- Mã Quân, đây chính là cái cơ duyên tôi thiết tha mong muốn… Cơ duyên ngay trước mắt rồi việc gì tôi phải đi đâu?
Mã Quân nghe thấy vậy không khỏi ngẩn người ra…
Đúng vậy, loại sức mạnh quỷ thần này rất to lớn chỉ cần bước qua đạo môn kia thì có thể thành nhân tài. Cơ duyên ở ngay trước mắt, đúng là một cơ hội tốt để thỉnh giáo, sao lại phải đi? Lần này đi há không phải là từ bỏ cơ duyên hay sao?
Mã Quân hốt hoảng, nhưng trong giây lát đã tỉnh táo lại, vội la lên:
- Đừng đùa, còn có người khác tính kế trước chúng ta, người ta có thể tặng cho mình cơ duyên ư? Nhanh lên, nếu không thì không kịp đâu!
Cô gái nhẹ nhàng nói:
- Sớm đã không kịp rồi, anh cảm thấy… Chúng ta còn có thể chạy trốn được sao?
Nói xong, cô bỗng quay người nhìn về phía màn đêm u ám khẩn thiết nói:
- Tôi biết anh đang ở đây cũng có thể đang nghe tôi nói, dù có thế nào thì chuyện hôm nay cũng là do chúng tôi không đúng trước, nếu như anh muốn trừng phạt thì chúng tôi đều nhận hết.
- Đây gọi là trang tuấn kiệt thức thời, cô vẫn còn tỉnh táo đấy nha…
Dưới ánh trăng Mạc Ngôn thản nhiên bước ra từ bụi rậm, mỉm cười với khuôn mặt khoan thai.
Mã Quân nhìn thấy hắn, sắc mặt trắng đi vài phần, mới gặp đã lãnh ngạo và khinh thường. Đồng thời, y cũng biết cô gái nói cũng có phần đúng, có lẽ lúc này còn có cơ hội sống sót, nếu như quay đầu chạy trốn chưa biết chừng đang chạy người sẽ bị chia làm 2 nửa.
Cô gái thấy Mạc Ngôn tuy là có sợ hãi nhưng phấn chấn và tò mò lại chiếm phần nhiều hơn.
Cái này cũng đại diện cho sự dũng cảm ngốc nghếch của cô, chỉ có thể nói, ở trên đường cầu đạo lòng thành kính của cô càng thêm trong sáng.
Đây gọi là đã sớm sáng tỏ, trong tối thì có thể chết rồi, cô chính là con người như vậy.
Thấy thần sắc cô gái có vẻ khó hiểu, Mạc Ngôn cũng không tăng phần cảm tình với cô gái nhưng hắn cũng đang thưởng thức.
Hắn thân là một người cầu đạo, gặp gỡ đồng đạo, mặc dù là người không đến mức tỉnh táo nhưng tự nhiên cũng thấy thanh thản.
So với biểu hiện của Mã Quân thì hiển nhiên là có chút không chịu nổi. Người như vậy, cho dù là có tư chất thì cũng không có triển vọng gì.
- Nói đi, tại sao lại theo tôi?
Mạc Ngôn đi đến trước mặt hai người, hút điều thuốc rồi hỏi.
Cô gái thấy hắn hút thuốc không khỏi ngẩn ra, dường như cô cảm thấy cảnh tượng này và phong phạm của một cao nhân khác rất xa nhau.
Nhưng cô lại nhanh chóng ý thức được, bây giờ không phải là lúc để sững sờ:
- Là vì, là vì… trên người của anh có trang giấy cũ đó.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Nó đối với các ngươi thì có lợi gì?
Cô gái do dự một chút đang định nói thì Mã Quân đứng bên cạnh kéo cô vội la lên:
- Không được nói!
Mạc Ngôn thấy y nhảy ra chỉ cười cười chứ không hành động gì.
Cô gái thở dài, nhìn về phía Mã Quân nói:
- Đừng làm càn, bây giờ chúng ta được chọn lựa sao?
Mã Quân liền suy sụp, đúng vậy, người ta là dao thớt còn mình là thịt cá, bây giờ còn được chọn lựa sao?
Cô gái lắc đầu, không khỏi cười khổ nói:
- Anh đúng là ngốc, ngốc đến vô phương cứu chữa. Có nhiều thứ đối với chúng ta là bí mật nhưng ở chỗ người ta có thể là một xu cũng không đáng đâu.
Mã Quân nghe thấy vậy liền tỉnh ngộ.
Đúng vậy, sự tồn tại của đan thư đối với Mã gia mà nói là một thiên đại bí mật, có thể bước qua cánh cửa kia nhưng đừng quên, trước mắt người này chỉ e sớm qua cửa đạo môn thì cái gọi là thiên đại bí mật này hình như có vẻ buồn cười.
Nghĩ đến đây, y cũng không ngăn cản cô gái nói ra bí mật nữa mà chỉ đứng một bên suy sụp.