Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 146: Bát Khổ




Uyển Lăng là thành phố không đêm, 10 giờ tối mới chỉ là bắt đầu một ngày về đêm.

Lam Sơn trên đường Kim Lăng. Từ bề ngoài hiện ra vô cùng thấp bé. Trên bức tường ngoài mang dáng vẻ Châu Âu không có ánh sáng nào của đèn, không có biển hiệu. Ngoại trừ đứa bé ở cửa, dường như không thể nhìn ra nó giống một chỗ kinh doanh. Trên thực tế, cửa trước cũng chỉ là một biển quảng cáo, khách quen sẽ biết, phần lớn mọi người đều từ bãi đỗ xe đi thẳng vào quán ở cổng sau luôn, tránh bị lộ diện.

Mạc Ngôn ngồi trên xe, chú ý quan sát bãi đỗ trước mặt mình, chỗ rẽ ở đó có một cánh cổng sắt, chính là cửa sau của hội quán Lam Sơn.

Đây là một địa điểm ăn chơi tổng hợp. Thanh niên, gái đẹp, du côn.. không thiếu thứ gì.

Sau khi sở trưởng Từ bước vào, không trực tiếp đi tìm cô gái mà chị Vân sắp xếp mà dưới sự dẫn dắt của chị Vân, góp thêm một ván bài.

Cũng vì vậy, Mạc Ngôn từ huyện Uyển gấp gáp trở về đành phải nhẫn nại ngồi chờ trong xe.

Với Mạc Ngôn mà nói, chuyện của sở trưởng Từ chỉ là một khúc nhạc đệm, hắn sớm đã lên kế hoạch thỏa đáng, chỉ cần đi từng bước một là xong.

Ngồi trong xe, hắn buồn mồm châm một điếu thuốc, lại mơ màng nhớ về chuyện Tôn Minh Viễn.

Thành thật mà nói, điềm tĩnh như hắn mà chuyện Tôn Minh Viễn ủy thác cũng có một cảm giác không thể tin nổi.

Không phải vì bản thân chuyện này có bao nhiêu thần quỷ mà là cảm thấy sợ hãi trước sự cố chấp của Tôn Minh Viễn!

Chuyện này nói ra cũng không phức tạp, đơn thuần chỉ là một án giết người xảy ra mười lăm năm trước, trong đó người bị hại là em gái của Tôn Minh Viễn.

Đó là một lần tụ họp quy mô nhỏ, địa điểm ngay tại một tòa biệt thự phía Đông đồi Uyển của Tôn Minh Viễn. Khách tham dự buổi tiệc phần lớn là thân thích bằng hữu của Tôn Minh Viễn. Buổi tiệc kéo dài đến sáng hôm sau mới kết thúc. Nhưng đến lúc này, người hầu nhà họ Tôn mới phát hiện ra em gái Tôn Minh Viễn không biết đã bị hạ sát lúc nào ở trong phòng khách.

Sự việc phía sau thì không cần nhiều lời. Tóm lại, cảnh sát khi ấy chưa thể phá được vụ án này, biến nó thành một cái án treo của 15 năm sau!

Khi ấy, để điều tra ra hung thủ của vụ án, Tôn Minh Viễn đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền bạc và sức lực, nhưng sau cùng vẫn không thu được kết quả gì.

Trên thực tế, với những án treo như thế này, thế giới mỗi ngày không biết có bao nhiêu vụ, và cũng không đáng phải kể chi tiết.

Đáng nói là chuyện tiếp sau, Tôn Minh Viễn đối với cô em gái này hết mực yêu thương, hắn không cam tâm nhìn em mình chết không rõ ràng như vậy, vì thế bèn mời chuyên gia đến khám xét và niêm phong toàn bộ phòng khách. Đồ đạc và vật dụng trong nhà đều được cho vào túi hút chân không. Hai cửa sổ đều được đóng kín mít. Để đảm bảo hiện trường, hắn còn trang bị thêm thiết bị bên ngoài đảm bảo không khí và độ ẩm trong phòng giữ nguyên trạng thái.

Nói một cách ngắn gọn, ngoài một số nhân tố không thể bảo tồn được, như thi thể người chết, còn đâu hiện trường vụ án 15 năm trước đều được hắn bảo vệ y chang!

Trước sự cố chấp của Tôn Minh Viễn, Mạc Ngôn không thể không sinh lòng kính nể.

Vì thế, khi Tôn Minh Viễn ủy thác chuyện này cho hắn thì hắn không có gì để từ chối.

Đầu tiên, hắn kính nể sự cố chấp của Tôn Minh Viễn. Kế đến, vụ án treo 15 năm trước này cũng đánh động sự hiếu kì của hắn. Nói theo Tôn Minh Viễn, để bảo đảm an toàn của buổi tiệc và không bị người ngoài quấy rầy, hắn còn cho đội bảo vệ trị an canh gác ở quanh tòa biệt thự. Cho nên hắn hoàn toàn có thể khẳng định, hung thủ tuyệt đối không phải người ngoài!

Cũng chính là nói, hung thủ giết chết em gái hắn chính là một trong số những người được mời đến buổi tiệc hôm đó!

Đây là nỗi đau lớn nhất mà Tôn Minh Viễn không thể nào chịu được. Nó đã dày vò hắn suốt mười lăm năm qua.

Biết rõ hung thủ nằm trong số những người được mời đến nhưng lại không có cách nào tìm ra hắn là ai.

Điều khiến Tôn Mĩnh Viễn khổ sở là những khách mời đó đều là bạn bè thân hữu của mình. Cứ mỗi lần giáp mặt với bọn họ, hắn không khỏi thoát được cái ý nghĩ day dứt: liệu người đang đứng trước mặt mình đây có phải là hung thủ không?

Nỗi khổ của Tôn Minh Viễn, Mạc Ngôn không thể cảm nhận được, nhưng từ góc độ tâm lí học mà nói, Mạc Ngôn chỉ có thể cảm kích, tên này sống đến giờ mà không bị suy sụp, hẳn không phải là người mạnh mẽ bình thường.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Tôn Minh Viễn và Triệu Việt thực ra là một loại người. Một người vì báo thù, một người vì truy tìm kẻ ác, lien tiếp hơn mười năm, không phút nào ngơi nghỉ, đã biến thái độ không cam tâm của mình thành cố chấp, thậm chí là mục tiêu để sống tiếp.

Phật gia có câu luận về Bát khổ: "sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, oán tăng hội, ái biệt li, chấp ngũ uẩn.

Nỗi khổ của Triệu Việt chính là nỗi khổ oán ghét.

Nỗi khổ của Tôn Minh Viễn cũng vậy, nhưng trong nó còn có nỗi khổ ái biệt ly.

- Đúng là tự làm khổ mình!

Mạc Ngôn khẽ thở dài, mở cửa xe bước xuống.

Lúc này, đã quá nửa đêm, bi kịch của sở trưởng Từ đã bắt đầu…

Mạc Ngôn tiến vào bãi đỗ xe, men theo cửa sau hội quán Lam Sơn đi vào gần mười mét, sau đó dừng lại tại chỗ nhảy lấy đà, tay trái vừa bám vào bờ tường đã dồn lực bật cả người lên.

Cả hội quán Lam Sơn này hắn đều nắm rõ mọi ngóc ngách. Vỗ hai bàn tay phủi bụi, hắn tiến thằng về phía phòng sở trưởng Từ.

Bước chân của hắn thong thả tự nhiên, lúc đi lúc dừng, tránh những ánh mắt có khả năng theo dõi, đến thẳng một tòa nhà hai tầng.

Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào tòa nhà có cái rèm cửa màu đỏ buông rủ nơi cửa sổ. Đó chính là chỗ sở trưởng Từ tìm thú vui hoan lạc.

Sở trưởng Từ đêm nay tinh lực dồi dào, thể lực sung mãn. Ở cục cảnh sát thì đại sát tứ phương, ở trên giường thì như mãnh hổ.

Tiến lên nào!

Cho đến phát đạn cuối cùng phát ra, hắn lật người, nằm trên giường thở hắt ra hơi.

- Đêm nay anh thật mãnh liệt…

Cô gái nằm bên vuốt ve ngực hắn, nở nụ cười thỏa mãn, đầy vẻ chuyên nghiệp trong ngành nghề.

- Rất mãnh liệt sao?

Sở trưởng Từ hổn hển thở, như một con trâu húc xong hồng hộc chờ chết.

Cô gái cười ngọt:

- Hay là anh lật người xuống để em massage cho?

Sở trưởng Từ cười, bảo:

- Ý kiến hay! Em biết vì sao tôi thích đến Lam Sơn này không, chính là vì những cô gái ở đây rất khéo chiều lòng người!

Nói xong, hắn lật người, để mặc cho cô gái nhẹ nhàng massage trên lưng.

Từ trên bàn làm việc rồi đến trên giường, lao động đến gần 5-6 tiếng đồng hồ, hắn quả thực có chút mệt mỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cảm giác thoải mái được đoi tay nhỏ bé vuốt ve trên lưng, mơn man khắp da thịt, hắn thấy hai mắt mình mơ màng, êm êm muốn ngủ.

Không kìm được nữa, hắn ngủ mất rồi. Cô gái lúc này cũng đã thấm mệt, ngáp dài một cái, rồi thả người xuống giường. Tiếp sau đó, một bóng người từ cửa sổ xuất hiện, rút ra chiếc máy ảnh chĩa thẳng về phía hai cái thân thể trắng nõn trên giường. Ảnh đã được thu vào ống kính.

Góc độ Mạc Ngôn chọn cực hiểm. Trong ảnh là bộ mặt anh tuấn của sở trưởng Từ cùng thân thể lõa lồ của ông ta. Cô gái nằm bên cạnh là vật chứng để giải thích rõ hơn. Không chỉ sắc mặt no say được chụp lại mà ngay đến những bộ phận nhạy cảm cũng được điểm qua.

Xong phần chụp ảnh, Mạc Ngôn mỉm cười đắc ý.

Lúc sắp đi, hắn thậm chí còn tốt bụng kéo chăn đắp lên người cho cô gái.

Năm phút sau, Mạc Ngôn đã yên vị trên xe. Hắn châm điếu thuốc, hài lòng ngồi thưởng thức những "kiệt tác" vừa ra lò.

Ban sáng sau khi biết được sở trưởng Từ có ý đến Lam Sơn lầu, trong đầu hắn đã lên sẵn kế hoạch.

Và bây giờ, bước đầu của kế hoạch đã xong.

Có lẽ bình thường mọi người sẽ cho rằng dùng những bức ảnh này đi uy hiếp sở trưởng Từ là điều bình thường, nhưng với một cán bộ cấp cao cần thể diện như sở trưởng Từ thì khác.

Anh muốn đưa cho báo chí? Xin lỗi, không có báo đài nào dám đăng những bức ảnh nóng không rõ nguồn gốc lai lịch này, nhất là khi người trong ảnh lại là một vị cán bộ cao cấp.

Anh muốn tung hình lên mạng? Xin lỗi, sở trưởng đại nhân sẽ ngay lập tức tìm người phong tỏa tin này, thâm chí còn có thể truy tìm nguồn gốc, buộc lại anh tội danh chụp ảnh dâm ô vu cáo hãm hại người khác.

Anh muốn gửi cho ban thanh tra kỷ luật? Càng phải xin lỗi …

Lùi một bước mà nói, chính là để những bức ảnh này phát ra sức hút. Đối với sở trưởng Từ, đơn giản cũng là đổi một chỗ làm mới.

Nếu sự việc quả thực phát triển tới bước này thì với sở trưởng Từ cố nhiên sẽ là một hình phạt. Nhưng đối với Đại Lý thì lại chẳng có ích lợi gì, thậm chí còn khiến người ta sinh hiểu lầm, tưởng rằng những chuyện này đều là do anh ta ngấm ngầm bày ra để báo thù.

Vì vậy, Mạc Ngôn ngay từ đầu không hề nghĩ đến việc công khai những bức ảnh này.

Hắn chụp những bức ảnh này chỉ với một mục đích là làm "mồi nhử" cho sở trưởng Từ.