Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 35: Moi tim




“Thái Hoàng Thái Hậu trách người bên cạnh Liễu phi hầu hạ không chu toàn, khiến Liễu phi bị thích khách làm hại, cho nên ngoài cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh nàng ta, còn đánh chết hai thị vệ canh giữ đêm hôm đó.” Bộ Tích Hoan hừ lạnh.



Mộ Thanh nhíu mày: “Liễu phi mới chết được một tháng, tin tức từ thành Biện Hà truyền đến Thịnh Kinh, ý chỉ lại từ Thịnh Kinh truyền về, đủ thời gian sao?”



“Truyền khẩn tám trăm dặm, từ Biện Hà đến Thịnh Kinh chỉ cần mười ngày. Trước khi ngươi tiến cung hai ngày, ý chỉ đã đến hành cung.”



Mộ Thanh càng nhíu chặt mày: “Truyền khẩn tám trăm dặm?”



Bộ Tích Hoan sáu tuổi đăng cơ, đến nay vẫn không có con nối dòng, nghe đồn năm hắn mười lăm tuổi thích nam thì không nạp cung phi nữa, Thái Hoàng Thái Hậu cũng vì thế mà nổi giận, nhưng tính tình Bộ Tích Hoan hoang đường không thể kiềm chế, phi tần trong cung Thịnh Kinh đều do hàng năm Thái Hậu ban thưởng, năm nào cũng chết người, nghe nói là không chịu nổi đế vương vui giận bất thường, hoang dâm vô đạo, bị dằn vặt đến chết. Năm nay trước khi Đế giá đến Thịnh Kinh, Thái Hoàng Thái Hậu đã ban cho một cung phi, chính là Liễu phi.



Liễu phi không phụ kỳ vọng của Thái Hậu, sau khi được Đế cưng chiều, theo Đế giá đến Biện Hà du ngoạn. Thái Hoàng Thái Hậu gửi kỳ vọng có long tự nối dõi vào Liễu phi, không ngờ người vừa đến Biện Hà đã chết trên thuyền rồng.



Thái Hoàng Thái Hậu nổi trận lôi đình, muốn trừng phạt cung nhân cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng có cần truyền khẩn ý chỉ tám trăm dặm đến hành cung thế không? Nếu như ý chỉ là hạ lệnh nhanh chóng bắt được thích khách thì còn hiểu được, nhưng ý chỉ này lại chỉ để giết người?



Cung nữ thị vệ đều bị giết vì cơn giận của Thái Hậu, manh mối án mạng còn tra được sao?



Mộ Thanh không biết rõ những biến hóa ở cung Thượng Nguyên mười tám năm trước, nàng chỉ nghe cha nói, nhà mẹ đẻ của mẹ nàng vào thời điểm đó là dòng dõi sĩ tộc ở Thịnh Kinh, cuộc sống xa hoa. Sau khi sụp đổ, tất cả nam nhân đều bị giết, nữ quyến làm quan nô. Mẹ nàng từ thiên kim sĩ tộc rơi vào cảnh nô tịch, bị đày đến huyện Cổ Thủy, suýt nữa phải làm tiện thiếp hậu viện cho Tri Huyện. Mẹ nàng rất ít khi kể những sự việc năm đó, cha là Ngỗ Tác cương trực, lại sống ở huyện nhỏ Giang Nam nên biết rất ít chuyện trong triều, những gì ông ấy biết chỉ là những lời thiên hạ đồn đãi.



Mộ Thanh luôn cảm thấy chuyện thiên hạ, việc trong triều đều cách xa cuộc sống của cha con nàng, nên cũng lười hỏi, bây giờ nàng lại hơi hối hận, đành phải dựa vào một ít việc cha nghe được từ đâu đó mà suy đoán.



Nghe nói đêm tiên đế băng hà năm đó, Tả Tướng Nguyên gia liên hợp với nước phụ thuộc Đại Hưng - Nam Đồ phát động cung biến, lấy tội danh hành thích Vua mà chém Tam Vương, Thất Vương trên cung yến, tắm máu cung thành. Lúc đó Thái Hoàng Thái Hậu đang ở trong lãnh cung, sau khi xảy ra cung biến thì bà ta ra khỏi lãnh cung, chủ trì đại cục trong cung. Lúc đó, hoàng tử dưới gối tiên đế chỉ còn lại Ngũ Vương, Lục Vương, dưới gối Thái Hậu lại không con, bèn triệu con trai trưởng của Lục Vương vào cung, nuôi bên người, dốc sức bảo vệ hắn đăng cơ thành Đế.



Thời cuộc năm đó, tiên đế còn có một tỷ một đệ, tuy thấy Nguyên gia nắm giữ triều cục từ cung biến là lẽ đương nhiên, nhưng thực ra mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động. Thái Hậu dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể ngồi vững vàng trong cung, chọn một trong những cháu trai của tiên đế, sáu tuổi đã cho hắn đăng cơ thành Đế, để Nguyên gia phụ chính đến nay, tâm tư thủ đoạn bậc này chắc chắn không phải là nữ tử bình thường.



Nếu thế, Liễu phi đã chết, Thái Hoàng Thái Hậu thật sự tức giận đến mức không màng đến thích khách, chỉ truyền một ý chỉ giết cung nhân thị vệ xả giận thôi sao?



Mộ Thanh không tin, nhìn thế nào thì ý chỉ này cũng có vấn đề! Nàng nhìn Bộ Tích Hoan, hắn cứ để Thái Hoàng Thái Hậu giết mọi người vậy sao?



Nhưng nàng hiểu ngay, hắn biết thủ phạm giết cha nàng là ai, cũng biết ai là người gây nên cái chết của Liễu phi. Nếu biết, thì giữ lại những cung nhân thị vệ đó cũng không quan trọng với hắn. Nhưng với nàng mà nói, những người này chết chẳng khác nào là chắt đứt đầu mối.




Mộ Thanh quay đi, quan sát xương người trên mặt đất. Qua một đêm xử lý xương cốt, nàng còn định xem thời tiết hôm nay. Nếu thời tiết tốt, nàng sẽ chưng xương nghiệm thương, xem trước khi chết Liễu phi có bị trọng thương hay không. Nếu có thì hỏi thị vệ hoặc cung nữ canh giữ gần đó xem đêm đó bọn họ có nghe thấy hay nhìn thấy gì không, có lẽ sẽ phát hiện ra kẻ khả nghi. Nhưng bây giờ, người đã chết sạch, manh mối bị cắt đứt, bận rộn cả đêm chỉ được chút kết quả như vậy.



Mộ Thanh nhìn xương lưỡi bị gãy thành ba khúc trong tay, rồi ngồi xổm xuống, ghép các phần xương lại với nhau rồi đặt chúng trở lại vị trí cũ, sau đó cẩn thận xem xét các chi tiết trên xương.



“Vẫn muốn kiểm xương à?” Bộ Tích Hoan nhướng mày hỏi.



“Kiểm!” Mộ Thanh cẩn thận nhìn bộ xương trên mặt đất, không ngẩng đầu lên. Trước đây nàng khám nghiệm tử thi cũng không phải chỉ khám nghiệm một lần là có được kết quả, khi manh mối bị cắt đứt, khám nghiệm lần nữa là chuyện thường.



Nàng không tin mình không thể tìm ra được manh mối mới! Khám nghiệm bộ xương này xong, nàng còn muốn lên thuyền rồng xem thử.



Mặt trời vừa lên, thiếu niên ngồi xổm dưới đất, biết rõ manh mối đã đứt, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra bộ xương trước mặt, cứ như đếm từng khúc, quan sát từng khúc là có thể tìm ra được đường rửa oan giải tội cho cha. Nắng vàng kéo đến từ sâu trong rừng núi, chiếu lên lưng thiếu nhiên, chợt thấy kiên nghị lạ thường.



Phía sau, nam tử nhìn nàng, vẻ mặt thờ ơ bỗng trở nên thâm trầm. Gió núi thổi tung ống tay áo rộng lớn của hắn, ngón tay như ngọc dưới ống tay áo chậm rãi giơ lên, muốn chạm vào bả vai của thiếu niên.




Đôi vai gầy gò, hoa văn cành lan trên vai trong nắng sớm như được phủ một lớp sương trong trẻo, đầu ngón tay nam tử chạm vào, bỗng run lên!



Tay hắn như bị sương sớm đâm vào, hắn rụt tay lại, cúi đầu nhìn ngón tay.



Mới vừa rồi, hắn đã muốn nói cho nàng biết hung thủ là ai…



Đây vốn là một giao dịch, nàng để hắn dùng, hắn chỉ cho nàng cách tìm hung thủ.



Nhưng mà, sao chỉ trong một ngày, hắn suýt đã…



Nam tử bình tĩnh nhìn lại tay mình, ngón tay như ngọc nhuốm lạnh, ánh mắt ngạc nhiên gợn sóng.



Lần đầu gặp nàng, nghe quan huyện Cổ Thủy nói, hắn vẫn luôn không để nàng trong lòng. Nàng bắt một tên thủy phỉ truyền tin thay nàng, lại thêm một kẻ vô dụng sống sót. Một người mềm lòng như vậy khó có thể trở thành một vũ khí lợi hại, nhưng cuối cùng hắn lại nhìn nhầm nàng, khi gặp nàng ở phủ Thứ Sử, xem xét thời thế, nhẫn nhịn ẩn núp, một phát trúng ngay!




Tuy là nữ tử, nhưng hắn lại chợt nhìn thấy ở nàng có một bóng dáng quen thuộc ―― là chính bản thân hắn.



Cho nên lúc ở phủ Thứ Sử, hắn đã thả nàng đi, muốn xem thử nàng có thể báo thù kiểu gì. Không ngờ nàng lại xông vào con đường của hắn, từ đó, hắn không muốn thả nàng đi nữa.



Giang sơn hoàng quyền, từng bước sát khí, hắn cần khả năng quan sát sắc mặt mà nói chuyện của nàng để hắn sử dụng. Thâm cung tịch liêu, đêm dài đằng đẵng, mười tám năm nay chỉ có mình hắn cô đơn một mình, đây là lần đầu tiên hắn muốn tìm người cùng bước với mình. Nhưng người hắn tự tay tìm được chỉ bầu bạn được một ngày, hắn suýt chút nữa đã thả nàng đi.



Suy cho cùng câu nói “Vốn là minh quân” kia của nàng đã tiến vào lòng hắn.



Tham niệm cũng được, lợi dụng cũng được, hắn tự nhủ, với tính tình của nàng, nếu biết hung thủ là ai, nàng chắc chắn sẽ mạo hiểm báo thù, cũng như đêm lẻn vào phủ Thứ Sử. Thay vì rơi vào tay người khác để rồi mất mạng, thà rằng cùng hắn bước đi trên con đường khó khăn này, chờ hắn quân lâm thiên hạ, đợi nàng báo được thù lớn.



Nam tử nhìn tấm lưng kia, tấm lưng chợt xoay người lại, con ngươi trong nắng sớm bỗng khiến hắn hoàn hồn lại, thả ống tay áo xuống.



Hắn nghe nàng hỏi: “Bệ hạ có từng sủng hạnh Liễu phi không?”



Hắn ngẩn ra, thấy vẻ mặt thờ ơ của nàng khi hỏi vấn đề này, chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên cảm xúc chưa bao giờ có, hắn bỗng không biết phải diễn tả cảm xúc này thế nào.



“Chưa từng.” Hắn đáp, trong lòng chợt có nỗi vui mừng thoáng qua, trông mong được nhìn thấy vẻ vui mừng của nàng.



Nhưng nàng lại tỏ vẻ quả là thế, giọng điệu có chút kỳ quái: "Liễu phi là Thái Hậu mới ban cho bệ hạ sao?"



“Phải.” Hắn rốt cuộc cũng nghe ra điều không ổn: “Sao vậy?”



“Nhưng nàng ta… đã từng sinh nở!”



Nàng nhìn hắn, ánh mắt kia, theo như hắn hiểu là ―― Ngài bị vợ cắm sừng rồi, bệ hạ.