Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 755: Ta không phải Bạch Hạo




Màn sáng trận pháp không ngừng lan ra xa, tu sĩ năm đại quân đoàn đi theo sau màn sáng, những nơi đi qua thổ dân Man Hoang chỉ có thể lui lại, nếu không lui sẽ bị uy lực trận pháp và tu sĩ năm đại quân đoàn ra tay tiêu diệt.

Nhất là tu sĩ năm đại quân đoàn không phải lúc nào cũng ở phía sau màn sáng, bọn họ tiến lui có độ, lại không ngừng thay phiên nhau cho nên lực sát thương to lớn kinh người.

Cho dù dưới đất hay trên trời cũng như vậy.

Trong tháp cao có con mắt vĩ đại sinh ra hào quang sáng rực, mỗi đạo hào quang hoặc đánh chết một cự nhân hay quét ngang oan hồn, hào quang tạo thành khe rãnh trên đất hoặc gợn sóng trên bầu trời.

So sánh với năm đại quân đoàn, trăm bộ lạc của Man Hoang có ưu thế số lượng nhưng lại chia rẽ, cho nên bọn họ không thể làm gì được năm đại quân đoàn.

Trước kia năm đại quân đoàn không thuận lợi như thế, dựa vào tình hình chiến đấu của hai bên lúc trước, Trường thành đau đầu nhất chính là đám oan hồn, bởi vì oan hồn mới là thứ giúp Man Hoang phòng ngự.

Lúc oan hồn vô tận trùng kích là lúc màn sáng phòng ngự của Trường thành dừng bước, thậm chí còn lui ra sau, có khi còn vỡ vụn.

Dù sao có quá nhiều oan hồn trùng kích, cho dù lực trùng kích của mỗi oan hồn không lớn nhưng số lượng quá nhiều nên biến thành lực sát thương khủng bố.

Trước mắt đám oan hồn vừa tới gần sẽ có tu sĩ năm đại quân đoàn ném Tụ Hồn Đan ra tiêu diệt, đan dược vừa nổ đã hấp thu oan hồn, cũng tạo thành lực sát thương lên thổ dân.

Đại quân Man Hoang không thể làm gì khác, chỉ có thể lui ra sau.

- Đáng chết, tại sao lại nhiều như thế?

- Không có khả năng, không phải nói Trường thành chỉ có lò đan thôi sao?

- Đây là đan dược gì, ta nhớ lúc trước chỉ xuất hiện một lần và có một viên mà thôi, tại sao bọn chúng có thể sử dụng liên tục?

- Làm sao đánh?

Đại tù trưởng hơn trăm bộ lạc thổ dân không ngừng hét lên, những hồn tu cũng khó hiểu nhìn qua Trường thành.

Hơn trăm Luyện Hồn Sư vô cùng tôn quý đang dốc toàn lực điều khiển oan hồn, ý đồ thay đổi càn khôn nhưng tình hình vô cùng gian nan.

- Tất cả đều do Bạch Tiểu Thuần làm ra!

- Đáng chết, người này chưa diệt, Man Hoang chúng ta tổn thất càng lớn!

Từng ánh mắt thù hận xuất hiện, trong chốc lát các đại tù trưởng và hồn tu nhìn về hướng tường thành.

Bạch Tiểu Thuần nhìn tình hình chiến trường mới cảm thấy an tâm không ít, hắn nhanh chóng lui ra phía sau, sợ tái hiện cảnh tượng ám sát, hắn đứng xa xa chú ý đám Triệu Long.

Khác với tu sĩ năm đại quân đoàn, đám người Triệu Long không có ý nghĩa trong đại chiến hiện tại, bọn họ gây sự chú ý cho người khác nhờ vào áo giáp quá dày, thế công như chẻ tre, thậm chí một khi gặp nguy hiểm sẽ ném Tụ Hồn Đan ra ngoài, số lượng nhiều tới mức làm tu sĩ chung quanh hâm mộ.

Đan dược không tính là cái gì, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, những người này không chút do dự ném pháp bảo ra tự bạo, bộ dáng không đau lòng càng gây sự chú ý cho các Thiên phu trưởng.

- Thủ hạ của ai thế?

- Trời ạ, bọn hắn có bao nhiêu Tụ Hồn Đan, tại sao lại nhiều như vậy?

- Còn pháp bảo kìa, ta đã nhìn thấy bọn họ tự bạo năm sáu kiện rồi, thật xa xỉ!

- Như vậy tính là gì, mọi người xem thân thể bọn họ kìa, đám người này mặc năm sáu cái áo giáp, cho dù đám thổ dân tự bạo cũng không xi nhê gì cả.

Không chỉ xung phong liều chết, đám người Triệu Long chỉ có trăm người nhưng trổ hết tài năng diệt sát oan hồn và thổ dân vượt xa các tu sĩ khác.

Bọn họ tấn công thế không thể đỡ, ai cản đường đều phải chết.

- Cố gắng lên!

Bạch Tiểu Thuần vui vẻ quát lớn, hắn giơ ngón tay cái với đám người Triệu Long, cũng tự hào lên tiếng:

- Bọn họ là thủ hạ của ta! Thế nào, lợi hại không?

Bốn phía còn không ít tu sĩ đang thủ hộ tường thành, bọn họ tắt tiếng khi nhìn đám người Triệu Long võ trang đầy đủ, lại nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, trong lòng cảm khái và hâm mộ.

- Thì ra đám quân sĩ Bác Bì Quân kia là người của Bạch đại sư.

Cùng lúc đó trong Man Hoang có âm thanh sấm sét nổ vang, nhìn theo phía phát ra âm thanh, sắc mặt đám người Bạch Lân biến hóa dữ dội, Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình, hắn phát hiện trên bầu trời đầy mây mù xuất hiện hư ảnh một con sông.

Con sông to lớn như biển cả khi ẩn như hiện, màu sắc nước sông đen kịt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy trong nước sông có oan hồn vô tận, đám oan hồn gào thét muốn thoát ra khỏi nước sông trói buộc, mặc chúng giãy dụa thế nào đều bị nước sông cuốn đi.

- Minh Hà!

Lập tức có người kinh hô, Bạch Tiểu Thuần lại lui ra sau một ít, hắn mở to mắt nhìn sang Minh Hà to lớn trên bầu trời, hắn nhìn Minh Hà đang chảy trên bầu trời nhưng đột nhiên bên cạnh Minh Hà to lớn có một bàn tay vươn ra.

Mặc dù bàn tay này là hư ảo nhưng trong nháy mắt xuất hiện lại sinh ra uy áp kinh người, nó hàng lâm đột ngột, trận pháp của Trường thành rung động, Trần Hạ Thiên đang chém giết với nữ tử áo đen cũng biến sắc.

Lúc này bàn tay lớn hư ảo lật tay trảm Minh Hà, một trảm này phát ra âm thanh lớn như sấm sét, tâm thần mọi người chấn động không nhỏ.

Rầm rầm rầm!

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, Minh Hà bị chém nứt một lỗ, nước Minh Hà chảy ra một nhánh sông và cải biến phương hướng, mục tiêu chính là Trường thành.

Mặc dù lỗ hổng trong Minh Hà khép lại thật nhanh nhưng quá trình đó lại dẫn số lượng oan hồn nhiều vô số kể, trong nháy mắt Minh Hà xuất hiện trên chiến trường, nước sông cuồn cuộn quét ngang tám phương lao thẳng về hướng Trường thành.

Trên đường đi có một ít thổ dân không kịp tránh né bị nước Minh Hà chạm vào liền kêu la thảm thiết, thân thể tan biến trong Minh Hà, trở thành một bộ phận của Minh Hà.

Nói đến tất cả đều dài dòng nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt, vô số oan hồn trong nước Minh Hà va chạm với màn sáng bảo hộ Trường thành.

Tiếng nổ rung trời vang vọng không gian, màn sáng chấn động chưa từng có, dường như đã mỏng hơn không ít.

Màn sáng biến mỏng nên không thể không co rút trở lại, ngay sau đó tu sĩ năm đại quân đoàn không ngừng rút lui, Bạch Tiểu Thuần vô cùng sốt ruột.

Bạch Lân đứng trên bầu trời phát hiện dị biến liền hét lớn.

- Tất cả mọi người, ném Tụ Hồn Đan của các ngươi ra đi, ta cũng không tin đám oan hồn kia không chết.

Sau tiếng hét của hắn những tu sĩ năm đại quân đoàn đều rút lui ra phía sau và ném Tụ Hồn Đan trong tay mình về phía đám oan hồn.

Trong thời gian ngắn rất nhiều Tụ Hồn Đan bay ra khỏi màn sáng và rơi vào trong Minh Hà, đám đan dược bị Minh Hà hòa tan nhưng đan dược chuyên môn nhắm vào oan hồn, cho dù bị hòa tan cũng có thể phát huy tác dụng.

Chính yếu nhất... Tụ Hồn Đan quá nhiều, sau khi bộc phát liền tạo thành vô số vòng xoáy bên trong Minh Hà.

Khi vòng xoáy xuất hiện, đám oan hồn thân bất do kỷ bị hút vào bên trong, bởi vì vòng xoáy quá nhiều cho nên có không ít trộn lẫn vào nhau nên vòng xoáy càng lúc càng lớn.

---------------