Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP
Cùng lúc đó, bên dưới lòng đất chỗ đình viện của gia tộc Lạc Trần, không ngờ lại có một tòa cung điện khổng lồ tọa lạc tại đây, còn có thêm một huyết hồ chứa đầy hài cốt bên trong.
Xung quanh bốn phía đều là trận pháp sáng rực, vô số tộc nhân của Lạc Trần gia tộc, bất kể nam, nữ, già trẻ đều đang quỳ gối bên trên từng tiếp điểm của trận pháp vốn chằng chịt đan xen với nhau này.
Tất cả bọn họ đều trầm mặc, tay phải buông thõng để mặc cho máu tươi trong người chảy xuống rồi dần thấm vào bên trong tiết điểm kia, rồi tất cả máu huyết của toàn tộc nhân lại được tụ tập, ngưng tụ trong huyết hồ ở trung tâm.
Trung tâm huyết hồ là một lão giả tóc bạc trắng đang khoanh chân ngồi, thần sắc lão giả không giận mà uy, theo nhịp hô hấp của lão mà huyết hồ trung tâm lại như sôi trào lên.
Lúc này lão đột ngột mở hai mắt ra, lộ ra màu huyết quang nhàn nhạt bên trong.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói đầy lạnh lẽo của lão vang lên vọng khắp cả tòa cung điện dưới lòng đất.
Một thanh niên trong vòng tộc nhân ngồi gần lão nhất nhanh chóng nhẹ giọng trả lời.
“Lão tổ, có ba tên đệ tử ngoại môn Linh Khê tông đến đây, bọn hắn đến quá đột ngột làm vãn bối không kịp trở tay. Vì lo lắng ảnh hưởng đến đại sự của tộc ta nên vãn bối định dùng Khôi lỗi thế thân bên ngoài, rồi vận dùng trận pháp cùng với đám khôi lỗi khác diệt sát ba người, đáng tiếc…Vãn bối vô dụng, chỉ có thể diệt sát được một người, hai người kia đã trốn thoát, mà tên đệ tử bị bắt lần trước cũng…được cứu đi.” Người thanh niên này chính là kẻ vừa cùng ba người Bạch Tiểu Thuần trải qua một trận chém giết vừa rồi.
Trong lòng gã cũng đầy phiền muộn, thông thường đệ tử Linh Khê tông mất liên lạc thì cần phải nửa năm sau mới khẳng định được đã mất tích, lúc đó mới an bài đệ tử tiến hành tìm hiểu. Như vậy, phải mất gần chín tháng sau mới có thể lần tới Lạc Tinh sơn mạch được.
Nhưng lúc này chỉ mới qua bốn tháng, vậy mà đệ tử Linh Khê tông lại đến nơi. Đừng nói gã, cả gia tộc Lạc Trần cũng không nghĩ tới việc này, dù sao người mất tích là một đệ tử ngoại môn, mà cả gia tộc Lạc Trần trước giờ chưa từng để lộ một chút ít dấu hiệu nào ra ngoài cả. Theo đạo lý mà nói, thì bọn họ không thể nào tới đây nhanh như vậy được.
Hơn nữa, nếu như Hầu Văn Phi không tra ra bí mật của gia tộc Lạc Trần thì bọn họ cũng không muốn bắt y lại như vậy. Vốn kế hoạch của bọn họ cũng chỉ cần nửa năm nữa là hoàn thành, lúc đó gia tộc có thể thoát khỏi khống chế của Linh Khê tông, thoải mái vẫy vùng giữa trời cao biển rộng này!
Nhưng lúc này còn cần thêm một tháng nữa…
“Hai tên đệ tử ngoại môn…Hừ, lão phu đã mở ra trận pháp phong ấn bốn phía. Ngươi an bài người nhanh chóng truy sát bọn chúng, chỉ cần thêm một tháng nữa…mọi chuyện đều ổn thỏa!” Lão giả nhàn nhạt nói, cũng không quá để tâm vào chuyện này mà lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Gã thanh niên nghe vậy bèn hít sâu một hơi, gật nhẹ đầu.
Không lâu sau thì có bảy thân ảnh từ bên trong đình viện Lạc Trần gia tộc bước ra ngoài. Người đi đầu chính là gã thanh niên kia, tu vi chân chính của gã lúc này được hiển lộ, là Ngưng khí tầng tám.
Sáu người khác, người yếu nhất cũng là Ngưng khí tầng sáu, còn có hai người là Ngưng khí tầng bảy.
“Bọn hắn chưa trốn xa được đâu, đuổi theo!” Bảy người này chợt nhoáng lên, cả đám đều lộ ra sát ý mà lao thẳng vào trong rừng rậm.
Trong rừng, Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ cùng dìu theo Hầu Vân Phi đang hôn mê bay nhanh về phía trước. Hắn cũng đã thử lấy ra Phi Hành chu nhưng trận pháp nơi đây không những ngăn cách tin tức truyền về, mà còn khiến cho phi thuyền không thể nào vận chuyển được.
Chuyện này càng khiến cho sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ thêm khó coi.
Một đường trầm mặc, cả hai người vẫn cứ cắn răng dìu theo Hầu Vân Phi mà chạy băng băng.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái mét lại, lúc này quả thật hắn cảm giác được nguy cơ đã lên tới cực hạn rồi. Từng tấc huyết nhục trên người hắn lúc này đều gào thét, thậm chí còn truyền tới lời kêu gọi mãnh liệt, kêu gọi hắn nhất định phải chạy thật nhanh!
Chỉ cần chạy chậm chút, cầm chắc sẽ phải chết tại đây!
Cái nguy cơ tử vong này còn mãnh liệt hơn vô số lần nguy cơ mà Phùng Viêm mang tới cho hắn. Dù sao Phùng Viêm tuy tính toán ra tay nhưng vẫn còn rất nhiều cố kị, chỉ dám giết hại hắn trong tối mà thôi.
Chỉ cần hắn đủ cảnh giác, tuy không dám nói có thể tránh được toàn bộ nhưng cũng có thể né được hơn phân nửa, thậm chí có thể tìm được cơ hội phản kích lại.
Nhưng chuyện trước mắt…Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới cái tin tức mà bọn hắn nắm giữ thì trong lòng run rẩy, trán cũng toát mồ hôi lạnh. Loại tin tức liên quan đến chuyện phản loạn của một gia tộc tu chân thế này, đừng nói là gia tộc Lạc Trần, coi như đổi lại là Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng không chút do dự mà tiến hành truy sát.
Đối phương nhất định sẽ không tiếc một cái giá lớn nào cũng sẽ đem nhóm mình diệt khẩu hoàn toàn.
Không phải chí là ra tay trong tối, mà sẽ nhanh chóng dùng khí thế mãnh liệt như lôi đình trực tiếp diệt sát.
Thậm chí, bọn hắn cũng không có khả năng chạy được quá xa. Nói không chừng tộc nhân Lạc Trần gia tộc cũng đang nhanh chóng truy kích sau lưng.
“Chấp Pháp Đường chết tiệt kia, nhiệm vụ này…nhiệm vụ này căn bản đệ tử ngoại môn không có khả năng thực hiện được!” Vừa nghĩ tới gia tộc Lạc Trần còn có một vị lão tổ Trúc cơ, Bạch Tiểu Thuần càng thêm run rẩy khắp cả người.
“Trúc cơ a…Ngưng khí mà so sánh với cường giả Trúc cơ, thì cũng không khác chênh lệch giữa phàm nhân và Ngưng khí bao nhiêu a…” Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần đầy khẩn trương, hai mắt cũng đỏ vằn lên.
“Ta tu hành….là vì trường sinh a…” Lúc này Bạch Tiểu Thuần gần như khóc không ra nước mắt, nhìn lại Hầu Vân Phi, hắn lại không thể chỉ vì muốn chạy nhanh hơn mà bỏ mặc y được. Loại chuyện này nói sao thì hắn cũng không thể làm được đấy.
Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ tái mét, tu vi nàng yếu nhất, linh khí trong cơ thể cũng không khôi phục được chút nào, Lúc này trong lòng dâng tràn cảm giác đắng chát, nàng thừa biết lúc này đã là cửu tử nhất sinh, không, khả năng lớn là thập tử vô sinh. Nếu lúc này Phùng Viêm còn sống, với tu vi Ngưng khí tầng bảy, nếu như lão tổ Trúc cơ của đối phương không xuất động thì bọn họ còn có sức để mà liều mạng.
Nhưng Phùng Viêm đã chết, bản thân nàng chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm mãi vẫn chưa đột phá được, mà Bạch Tiểu Thuần thì…đối với một kẻ nhát chết như vậy, Đỗ Lăng Phỉ không có chút trông cậy vào được.
“Không thể tưởng tượng được, lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy mà đã phải chịu chết ở đây.” Đỗ Lăng Phỉ cười thảm, nhưng nàng vẫn cứ cắn răng mà chạy. Không đến đường cùng, nàng tuyệt đối không từ bỏ mạng mình như vậy. Lúc này nàng đưa tay vỗ túi Trữ vật lấy ra đan dược nuốt vào trong miệng, khi nhìn thấy sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần cũng đang tái mét, nàng than nhẹ một tiếng. Nàng không có chút ý tứ khinh miệt gì Bạch Tiểu Thuần nữa cả, bèn lấy ra một bình đan dược ném qua cho hắn.
“Bạch sư đệ, chú ý thời điểm mà bổ sung linh khí cho bản thân.”
Bạch Tiểu Thuần sững người, nhận lấy bình đan rồi trầm mặc mở bình lấy ra một viên đan dược nuốt vào. Nhưng dường như nhớ ra gì đó, sau đó hắn thò tay vào túi Trữ vật của Phùng Viêm lôi ra thêm hai bình đan dược,
“Phùng sư huynh cũng có đan dược.” Hắn nói xong bèn đưa cho Đỗ Lăng Phỉ một nửa.
Đỗ Lăng Phỉ cũng lặng yên nhận lấy. Tốc độ của hai người không đổi mà vẫn cứ bay nhanh đi, qua một lúc thì hai người cũng đã tới nơi mà lúc trước phát hiện được ngọc giản của Hầu Vân Phi. Nhìn gốc đại thụ này, trong lòng Đỗ Lăng Phỉ thầm thở dài một tiếng.
Chỉ là lúc này có hối hận cũng không ích gì, hai người nhanh chóng dìu Hầu Vân Phi mà chạy. Thời gian càng trôi qua, tốc độ của Đỗ Lăng Phỉ cũng càng chậm lại, Bạch Tiểu Thuần sốt ruột đành nắm lấy tay Đỗ Lăng Phỉ, mang theo cả nàng và Hầu Vân Phi chạy như điên.
Đỗ Lăng Phỉ cũng đã sớm phát hiện được tốc độ của Bạch Tiểu Thuần vẫn nhanh như cũ. Khi bị hắn chụp lấy cánh tay, nàng vô thức tính hất ra, nhưng khi nhìn thấy gương mặt Bạch Tiểu Thuần tái mét, ánh mắt đầy sợ hãi bèn thở dài trong lòng. Đành để mặc cho Bạch Tiểu Thuần kéo lấy cánh tay nàng cùng nhau chạy tới trước.
Đúng lúc này thì cả người Hầu Vân Phi cũng chợt run lên rồi mở mắt ra, trong mắt đầy vẻ mỏi mệt.
“Bạch sư đệ, không ngờ từ biệt mấy năm, ta và ngươi lại gặp nhau ở chỗ này.” Hầu Vân Phi cười gượng nhìn Bạch Tiểu Thuần đang dìu mình cùng với Đỗ Lăng Phỉ.
Đỗ Lăng Phỉ thấy Hầu Vân Phi đã tỉnh vội vàng đưa đan dược cho y.
“Hầu sư huynh…” Bạch Tiểu Thuần nhìn Hầu Vân Phi, cũng chợt thở dài.
“Chúng ta vẫn còn hi vọng. Vì tư lợi mà Lạc Trần gia tộc đã bất chấp mà bắt giết phàm nhân lấy xương thay máu. Còn vị lão tổ Trúc cơ kia phải chủ trì Nghịch huyết đại pháp nên cũng không có khả năng đuổi theo, không những thế, toàn bộ gia tộc Lạc Trần bây giờ cũng đang ở trong trận pháp. Cho nên…cũng sẽ không có quá nhiều người truy sát chúng ta!”
“Mặc dù ở nơi này chúng ta không có khả năng truyền tin tức về tông môn, nhưng chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi nhất định nào đó, thì chắc chắn truyền tin về được!”
“Loại đại sự này, chỉ cần tông môn biết được có một gia tộc phản loạn, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà đến đây!” Hầu Vân Phi cười cười, cầm đan dược mà Đỗ Lăng Phỉ đưa cho nuốt vào. Sau đó mắt y chợt lóe sáng, cũng không để cho Bạch Tiểu Thuần dìu nữa mà gắng gượng chạy theo hai người.
Từ đó, tốc độ của ba người cũng nhanh thêm một chút, dần dần cũng thấy được ngoài rìa của Lạc Tinh sơn mạch. Không lâu sau thì ba người đã chạy được tới đây, Đỗ Lăng Phỉ lập tức xuất ra ngọc giản liên hệ về tông môn, chỉ là sắc mặt nàng càng thêm tái lại mà đắng chát lắc đầu.
“Vẫn chưa được…”
Sâu trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhói lên một cái, còn Hầu Vân Phi cũng trầm mặc lại.
Ba người không nói thêm gì nữa mà buồn bực tiếp tục bước tiếp. Chỉ là lúc này, đột nhiên phía sau bọn họ vang lên từng tiếng rít truyền tới, ngay khi sắc mặt bọn họ chưa kịp biến hóa thì đã thấy được bảy thân ảnh trong âm thanh vù vù từ một hướng khác trong khu rừng rậm xông đến.
Người đi đầu chính là gã thanh niên có tu vi Ngưng khí tầng tám kia, hắn liếc mắt nhìn thoáng quá ba người Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lóe lên đầy sát cơ.
“Lúc trước ta từng nói, các ngươi…trốn không thoát! Nhớ kỹ, người giết các ngươi, là Trần Việt!”
“Giết bọn chúng đi.” Đam tộc nhân gia tộc Lạc Trần lấp tự lấy ra pháp khí riêng, ánh mắt của cả đám lạnh như băng rồi bỗng nhiên vọt tới.
Sắc mặt ba người Bạch Tiểu Thuần cũng đại biến, dốc sức cắn răng đẩy nhanh tốc độ.
Trần Việt cười lạnh, rồi gã hất tay áo lên, một cái đầu lâu màu tím xuất hiện nhanh chóng bạo tăng kích thước tới nửa trượng, phát ra từng tràng cười rặc rặc mà lao thẳng tới ba người Bạch Tiểu Thuần với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đầu lâu đã tiến đến gần, dưới một chỉ điểm ra của Trần Việt, đầu lâu tự động nổ tung lên.
Ầm một tiếng, một lực trùng kích ập thẳng vào, đem tách ba người ra, từ đó khiến cho cả Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi bị chững lại. Lập tức bị đám tộc nhân Lạc Trần vây kín.
Vốn tốc độ Bạch Tiểu Thuần cực nhanh, lúc trước còn phải kèm thêm hai người Đỗ, Hầu. Bây giờ bị tách ra, hắn cũng không nghĩ nhiều mà triển khai toàn lực, bạo tăng tốc độ lên nhanh chóng. Đám tộc nhân Lạc Trần còn chưa kịp bao vây lại thì hắn đã vọt ra ngoài hơn mười trượng, thậm chí nhìn lại còn thấy tốc độ của hắn lại tiếp tục tăng lên nữa.
Nhìn tốc độ của hắn vọt tăng lên như vậy, không chỉ riêng tên tu sĩ Ngưng khí tầng tám Trần Việt, mà cả đám tộc nhân Lạc Trần cũng đều sửng sốt một trận.
“Ngược lại vậy mà chạy rất nhanh, trước tiên giết hai tên này sau đó đuổi theo tên kia!” Trần Việt nhàn nhạt nói. Lúc gã phất tay xuống, sát khí cũng nổi lên ngập trời ập thẳng vào hai người Đỗ, Hầu.
Một tiếng nổ vang lên, Đỗ Lăng Phỉ phun ra máu tươi, tuy vẫn gắng gượng chống đỡ nhưng cả người nàng loang lổ đầy máu, lại bị đám người vây chặt, trong lòng nàng vốn đã biết hẳn phải chết không còn nghi ngờ. Nhưng nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần đã dần khuất xa, nàng vẫn không nhịn được mà bật lên tiếng cười thảm.
Nàng sớm biết việc Bạch Tiểu Thuần nhát chết, cho dù trong lòng không tránh được cảm giác phức tạp, nhưng cảm giác đắng chát và tuyệt vọng lại càng thêm nhiều hơn nữa.
“Bạch sư đệ, hi vọng ngươi có thể chạy thoát…” Đỗ Lăng Phỉ đưa tay bấm niệm pháp quyết, thanh phi kiếm dùng một tốc độ cử trọng nhược khinh gào thét bay tới đối kháng lần nữa cùng với đám người trước mặt. Nàng lại phun ra máu tươi, cả người lúc này cũng đã lung lay đứng không vững.
Hầu Vân Phi cũng cười thảm, nhưng ánh mắt y vẫn sáng ngời. Y gầm nhẹ lên một tiếng, cho dù Linh khí trong người gần như đã khô kiệt nhưng y vẫn nhất định không buông xuôi. Thậm chí y còn cắn răng lại, cho dù là chết nhưng cũng quyết tranh thủ lôi kéo đối phương đồng quy vu tận, mặt khác như vậy cũng có thể tranh thủ cho Bạch Tiểu Thuần thêm nhiều thời gian hơn một chút.