Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 272: Có Thiết Đản, ta có Linh Khê




Dịch giả: Tiểu Băng

Cảm khái xong, Bạch Tiểu Thuần thở dài, định gọi Thiết Đản, mới nhận ra Thiết Đản đã chạy đi chơi mất rồi.

"Thiết Đản nhất định lại đi làm chuyện xấu!" Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới chuyện Thiết Đản cả ngày không hề làm gì, thế mà tu vi lại chẳng thua kém hắn bao nhiêu, trong lòng lại thấy bất công, và sốt ruột.

"Không được, ta phải tranh thủ thời gian tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá Trúc Cơ trung kỳ, bước vào Trúc Cơ Hậu Kỳ!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, lấy tiểu Ô Quy ra, ra sức lắc,vẩy.

Đầu, đuôi và bốn chân của tiểu Ô Quy đầu bị lắc, không ngừng đập vào mai rùa.

Nhưng rung cả buổi, mùi thơm ngát kia vẫn không có xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần không vui.

"Ta trăm cay nghìn đắng, nguy hiểm cả tính mạng mới đưa lấy được tiểu Ô Quy ngươi, gạt ta nói là Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật gì đó cũng thì thôi, nhưng sao ngay cả một tí chỗ tốt cũng không cho ta, không tỏa mùi thơm ra cho ta!" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, càng lắc mạnh hơn, lắc cả một nén nhang sau, rốt cuộc cũng có một tia mùi thơm ngát từ trong mai rùa bay ra.

Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, hít sâu, hít hết làn hương thơm kia vào trong người, vận chuyển Tử Khí Thông Thiên Quyết, linh khí xung quanh ào ào chui vào người hắn.

Chín tầng linh hải trong người hắn, ba tầng đầu đã hóa tinh, lúc này bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hóa tinh tầng thứ tư.

Một giọt Thông Thiên hà từng được hắn uống vào cũng tiếp tục hòa tan, không ngừng bị tầng thứ tư Linh Hải hấp thu, Bạch Tiểu Thuần vô và phấn khởi.

"Có hiệu quả, hặc hặc, tiểu Ô Quy này thực không phải cái gì cũng xấu nha." Bạch Tiểu Thuần định khí Ngưng Thần, tầng thứ tư Linh Hải Hóa Tinh càng thêm ổn định.

Sau một đêm, đã hoàn thành được chừng hai thành, dù Bạch Tiểu Thuần muốn tiến nhanh, nhưng cũng không làm gì được, đành phải cố gắng nhẫn nại, tiếp tục thúc đẩy.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Thiết Đản lảo đảo trở về, ngậm rất nhiều yếm đủ mọi màu sắc, vốn định bổ nhào vào lòng Bạch Tiểu Thuần nhưng thấy Bạch Tiểu Thuần đang tu hành, nên dẹp luôn ý đùa nghịch, nằm ngoài cửa phòng, cảnh giác xung quanh.

Đối với nó, cả Linh Khê Tông, tất cả mọi người, mọi thú vật, cả trời đất này, đều không quan trọng bằng Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần chính là sinh mạng của nó!

Lúc này nếu có ai dám tới quấy rầy Bạch Tiểu Thuần, hay có ác ý với hắn, đều sẽ bị Thiết Đản liều mạng ngăn cản!

Sự nghiêm túc của Thiết Đản chiến thú bờ bắc cũng cảm nhận được, trở nên vô và an tĩnh, chủ nhân của đám chiến thú kinh ngạc khi nhìn thấy chiến thú thường tự động bay tới, bày ra dáng vẻ cảnh giác phòng hộ quanh bách thú viện.

Đám chiến thú trong nội viện của bách thú viện còn thực hiện điều ấy ghê gớm hơn.

Đến chiều, tầng thứ tư Linh Hải của Bạch Tiểu Thuần đã Hóa Tinh gần được chín thành, đột nhiên, vầng sáng trên đỉnh Quỷ Nha Phong của bờ bắc, và Thanh Phong sơn của bờ nam hình như đã đạt đến cực hạn, cả Chủng Đạo sơn nổ vang ầm ầm, một cột sáng cực lớn phóng lên trời.

Oanh oanh oanh!

Âm thanh đinh tai nhức óc, làm mặt đất run rẩy, làm bầu trời cuồn cuộn, hai cột sáng to tướng xuyên vào mây xanh.

Đệ tử Linh Khê Tông đều nhìn thấy, lao xao bàn tán.

"Nhóm Truyền Tống thứ hai sắp bắt đầu!"

Những bóng người lao ra khỏi núi, bay tới Thanh Phong sơn và Quỷ Nha Phong!

Mấy ngày trước nhóm đầu tiên được Lý Tử Mặc lão tổ dẫn đầu, tổng cộng hơn hai ngàn người, đã được Truyền Tống tới Lạc Trần sơn mạch, nhóm thứ hai lần hai về mặt số lượng đã vượt xa nhóm đầu tiên, đạt tới gần năm ngàn người.

Từ Tung, Công Tôn Vân, Hầu Vân Phi, và một số thiên kiêu khác đều ở trong nhóm này, đệ tử nội môn cũng không ít, ào ào bay đi.

Ai cũng mặt mày nghiêm nghị, mắt rực chiến ý, mấy làn cầu vồng mạnh mẽ bay qua, chính là những Thái Thượng Trưởng Lão.

Sau khi Thái Thượng Trưởng Lão xuất hiện, lại xuất hiện mấy bóng người màu vàng, những bóng người này nhìn không rõ bộ dáng, nhưng chấn động tỏa ra từ trên người họ đều vượt qua Thái Thượng Trưởng Lão, mặc dù không bằng lão tổ, nhưng cũng đủ làm tu sĩ trong tông phải chấn động.

"Mấy người màu vàng đó... có phải là..."

"Danh sách truyền thừa!!"

Những bóng người vàng lập tức trở thành điểm tập trung chú ý của tất cả mọi người.

Họ, chính là người trong danh sách truyền thừa, lúc này chưa phải xuất hiện toàn bộ, nhưng mỗi người trong số họ đều là thiên kiêu tuyệt luân trong thế hệ của mình.

Sau khi người trong danh sách truyền thừa xuất hiện, một trong năm lão tổ cũng đi ra, người này là một thanh niên, nhưng đôi mắt tang thương đầy năm tháng.

"Lão phu Xích Nguyệt!" Xích Nguyệt Lão Tổ sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói vang vang.

"Vì Linh Khê Tông!" đệ tử Linh Khê Tông rào rào nói tiếp nửa câu còn lại.

"Chiến!!"

Xích Nguyệt Lão Tổ khẽ cười, vung tay áo, oanh một tiếng, hai ngọn núi rực sáng, tạo thành sức mạnh Truyền Tống, gần năm ngàn người trên hai ngọn núi trong nháy mắt biến mất!

Những người còn lại mắt rực chiến ý, không kềm được quay sang nhìn năm ngọn núi còn lại đến giờ vẫn chưa tuôn ra cột sáng.

Khi cột sáng tiếp theo xuất hiện, có nghĩa nhóm truyền tống thứ ba cũng bắt đầu.

Tầng thứ tư Linh Hải trong người Bạch Tiểu Thuần đang tiến hành Hóa Tinh cuối cùng.

Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt, đôi mắt lóe sáng, tầng thứ tư Linh Hải, đã Hóa Tinh xong!

Hắn vừa mở mắt, Thiết Đản ở ngoài cửa biết ngay, lập tức bổ nhào vào phòng, khẽ gầm lên vui sướng.

Bạch Tiểu Thuần cười, đang định mở miệng, bách thú trong nội viện nghe tiếng gầm của Thiết Đản, đều ngẩng đầu, gầm lên.

Chiến thú bên ngoài viện cũng gào thét theo.

"Ta... Ta chỉ là một cái đột phá nhỏ mà thôi, đâu cần phải chúc mừng ồn ào như vậy..." Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn Thiết Đản.

Thiết Đản xấu hổ, cúi đầu xuống.

"Ngươi... Thiết Đản, ngươi có thể điều khiển đám chiến thú đó?" Bạch Tiểu Thuần do dự hỏi.

Thiết Đản gật đầu, Bạch Tiểu Thuần giật thót, hít sâu, mở to mắt, không thể nào tin được. Thực ra lúc hóa thân Dạ Táng trở lại Linh Khê Tông, đã mơ hồ nhận ra Thiết Đản hình như có thể ra lệnh cho tất cả chiến thú.

Nhưng lúc ấy hắn không tiện hỏi, cũng không xem xét kĩ được, nhưng hôm nay, mọi việc đã rõ ràng.

"Ngươi là Thú Vương?" Bạch Tiểu Thuần hâm mộ, trong lòng đắc ý, hai mắt sáng lên, cảm thấy có được Thiết Đản trong tay, chả phải đồng nghĩa nắm một nửa Linh Khê Tông trong tay sao?

Bạch Tiểu Thuần kích động, ngửa mặt lên trời cười to, rút cuộc đã tìm được chút cảm giác mình đã từng có trong Huyết Khê Tông.