Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1887: Trở về!




Nhưng vẫn quá muộn. Biển lửa ở bốn phía xung quanh trong nháy mắt tăng vọt. Từ phía xa nhìn lại, biển lửa này tự nhiên hóa thành một bàn tay hỏa diễm từ mặt đất dâng lên, một tay nắm lấy Cự Quỷ Vương. Mặc cho Cự Quỷ Vương giãy giụa cùng bỏ chạy như thế nào, ở dưới chênh lệch tu vi hai bên quá lớn, hắn vẫn không có cách nào giãy thoát được. Sau khi bị bàn tay hỏa diễm kia nắm lấy, lại hung hăng bóp, hắn lập tức lại bị cuốn vào trời cao.

Trong trời cao, toàn thân Tà Hoàng mặc đế bào, chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc, đứng ở nơi đó. Hắn không có nhìn lại bàn tay hỏa diễm. Chỉ là sau khi bên trong bàn tay này bay ra tảng đá, hắn mới đón được. Sau khi hắn liếc mắt thoáng nhìn, khối đá này tự nhiên ở trong tay hắn chậm rãi dung hợp cùng thân thể hắn. Cho đến lúc tảng đá hoàn toàn biến mất, hai mắt Tà Hoàng lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hình như khí tức cả người đều so với trước tăng lên không ít.

Về phần Cự Quỷ Vương, lúc này hắn ở bên trong bàn tay hỏa diễm kia, thất khiếu chảy máu, bị trọng thương tự nhiên hôn mê. Đối với Cự Quỷ Vương, Tà Hoàng nhìn cũng không liếc mắt nhìn. Lúc này ánh mắt hắn từ phía xa nhìn về phía Khôi Hoàng Thành, hai mắt dần dần nheo lại.

- Bạch Tiểu Thuần, mấy năm nay qua, ngươi rốt cuộc thật sự có đầy đủ chiến lực Thái Cổ hay không...

Tà Hoàng hờ hững mở miệng. Thật ra Bạch Tiểu Thuần đã rất nhiều năm không ra tay. Bất luận là hắn hay Thánh Hoàng, đều có chút không rõ.

Năm đó Bạch Tiểu Thuần dựa chính là những ánh sáng Thái Cổ. Tà Hoàng ở đây ẩn nhẫn đến nay, dĩ nhiên tìm được phá giải biện pháp ánh sáng Thái Cổ. Nhất là hiện tại theo Tà Hoàng, chuyện lớn sắp tới. Bất kể như thế nào, hắn cũng muốn thăm dò sâu cạn Bạch Tiểu Thuần trước một chút!

Ít khi trầm ngâm, Tà Hoàng bỗng nhiên mỉm cười, cuốn lấy Cự Quỷ Vương, đột nhiên rời đi.

Sau khi Tà Hoàng rời đi không lâu, một đạo pháp chỉ từ bên trong Tà Hoàng Thành phát ra, trực tiếp đưa tới Khôi Hoàng Thành. bên trong pháp chỉ nói rất rõ rang. Cự Quỷ Vương vì xông vào cảnh nội Tà Hoàng Triều, cướp giật Vẫn Thạch, phạm phải tội mạo phạm, vì vậy Tà Hoàng trấn áp hắn, giáo huấn thay.

Chuyện này còn bị Tà Hoàng Triều thông báo trong toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng. Bên trong pháp chỉ không chỉ nói nguyên nhân. Cuối cùng con đưa ra, bảo Bạch Tiểu Thuần tự mình đi một chuyến tới Tà Hoàng Thành, đưa Cự Quỷ Vương đi!

Loại thử này, căn bản cũng hoàn toàn không có đi che giấu. Gần như ở trong nháy mắt pháp chỉ này truyền ra, Thánh Hoàng lại nheo hai mắt lại. Trong mắt hắn chớp động, hắn mặc dù cùng Bạch Tiểu Thuần liên minh, nhưng đối với chiến lực của Bạch Tiểu Thuần, trước sau hắn vẫn có chút nghi ngờ. Lúc này, dưới sự trầm ngâm, hắn cảm thấy Tà Hoàng thử, đối với mình mà nói, cũng là chuyện tốt.

- Chỉ có điều bất kể như thế nào, chuyện thử này đối với ta không có gì xấu. Nhưng nếu Bạch Tiểu Thuần ngã xuống, lại gây bất lợi cho ta.

Thánh Hoàng hạ quyết tâm, lần này hắn sẽ chú ý mật thiết, cũng đã làm xong chuẩn bị ra tay.

Thời gian thoáng một cái, ba ngày trôi qua. Mắt thấy Khôi Hoàng Thành không có bất kỳ phản ứng nào, Tà Hoàng càng thêm nghi ngờ. Thậm chí ngay cả bản thân tu sĩ của Khôi Hoàng Triều cũng do dự. Trong Khôi Hoàng Thành, tất cả những người có đầy đủ thân phận, mỗi người đều lo lắng. Nhất là Chu Tử Mạch càng như vậy, đám người Đại Thiên Sư cũng như vậy. Bọn họ tất nhiên nhìn ra được trận thử này. Nếu như Bạch Tiểu Thuần thuận lợi xuất hiện, thuận lợi hể hiện ra chiến lực không kém gì năm đó còn tốt. Nhưng nếu như chiến lực của Bạch Tiểu Thuần yếu ớt hơn một ít, hoặc là đi chậm, sợ là Cự Quỷ Vương sẽ gặp nguy hiểm!

Đối với điều này, ba người Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch còn có Hầu Tiểu Muội, đều đi tới chỗ Bạch Tiểu Thuần bế quan. Thậm chí Đại Thiên Sư mời tới Công Tôn Uyển Nhi, cùng nhau liên thủ tản ra thần thức, muốn đi triệu hoán Bạch Tiểu Thuần từ trong bế quan thức tỉnh. Chỉ là sau khi thần niệm của bọn họ tản vào mật thất, lại thật lâu không có trả lời.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho đám người Đại Thiên Sư càng lo lắng. Nhưng trong nháy mắt khi mọi người ở đây bất an, hoàng cung mật thất bị mở ra, tự mình mở ra. Sau khi mở ra, bong dáng của Bạch Tiểu Thuần từ bên trong chậm rãi thiện ra. Chỉ có điều lúc này Bạch Tiểu Thuần ở trong mắt mọi người, thân thể hắn tự nhiên gần như trong suốt. Vừa nhìn chính là phân thân.

- Ta đã biết nguyên nhân mọi chuyện. Bản tôn sẽ lập tức sẽ trở về.

Không đợi mọi người đặt câu hỏi, Bạch Tiểu Thuần trong mật thất chậm rãi mở miệng. Sau đó thân thể hắn đột nhiên có ánh sáng lập lòe!

Ánh sáng bất thình lình, khiến cho trong lòng đám người Đại Thiên Sư chấn động. Bao gồm Công Tôn Uyển Nhi cũng vậy. Bọn họ đồng thời nhìn lại. Điều đầu tiên bọn họ nhìn thấy được, là một ánh sáng chói lòa. Chỉ sợ bọn họ thân là Thiên Tôn, đều bị ánh sáng này làm cho chói mắt!

Theo sau ánh sáng, lại là một khí tức khiến cho mọi người ngừng hít thở lại, thậm chí thân thể cũng đang run rẩy, linh hồn cũng đang lay động. Khí tức này không phải mãnh liệt, chỉ là hơi tản ra lại lập tức thu hồi, nhưng vẫn khiến cho trong đầu tất cả mọi người đều nổ mạnh.

Rất nhanh, theo ánh sáng ngưng tụ, giống như truyền tống, dường như ở trên thân thể phân thân hư ảo Bạch Tiểu Thuần này, Bạch Tiểu Thuần bản tôn trùng điệp hạ xuống!

Sau khi tất cả ánh sáng đều tiêu tan, trong mật thất xuất hiện Bạch Tiểu Thuần, so với trong trí nhớ của mọi người có chút không giống lắm. Hình như tóc dài hơn một ít. Hình như thoạt nhìn càng trẻ hơn không ít. Điều duy nhất chỉ có sự thâm thúy ở bên trong hai mắt, giống như tinh không, giống như hình thành hố đen, có thể hút tất cả tồn tại vào bên trong.

Hễ là ánh mắt của người nào nhìn hắn, không quan tâm tu vi gì, cho dù Công Tôn Uyển Nhi đã đến Thiên Tôn hậu kỳ, tâm thần cũng chấn động. Đây là khi Bạch Tiểu Thuần ở trong tinh không cố gắng hết sức thu liễm khí tức khuếch tán đã thành thói quen. Nhưng hắn dù sao cũng là Thái Cổ, lại từng trải qua cuộc hành trình tinh không, cho dù có thu lại, nhưng thông qua phân thân lưu lại trước đó, đã biết được Tà Hoàng trấn áp Cự Quỷ Vương, bảo mình tự mình đi nhận người để thử hắn. Trong lòng hắn dâng lên sự tức giận, khiến cho hắn trong lúc vô tình tản ra một tia khí tức, cũng đủ khiến cho mọi người chấn động.

Đại Thiên Sư hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt trong lòng yên ổn xuống, lập tức cúi đầu về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Bái kiến Khôi Hoàng!

- Bái kiến Khôi Hoàng!