Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1794: Thiên Tôn hậu kỳ (1)




- Bắt giữ Nguyên Yêu Tử. Đáng chết, Nguyên Yêu Tử kia đã từng là người của Thánh Hoàng Triều chúng ta, còn là đệ tử Thiên Tôn Trần Tô, nhưng lại phản bội. Người này bị bắt, là báo ứng!

- Thông Thiên Vương Bạch Tiểu Thuần này, sống cũng quá mạnh đi. Ta còn nhớ rõ, lúc trước khi hắn vừa tới Tiên Vực của Vĩnh Hằng, chỉ là một Bán Thần...

- Chém giết hoàng tử Tà Hoàng Triều... Chuyện này lớn đây. Nghe rợn cả người!

Ở trong rất nhiều những tiếng kêu kinh ngạc này, cũng có tiếng kêu gào đến từ Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều. Thậm chí có không ít tu sĩ, đều cho rằng giữa Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều, sắp phát sinh một cuộc chiến tranh!

Cùng lúc đó, ở bên trong Tà Hoàng Triều, một trận gió bão nhằm vào tu sĩ Thông Thiên, cũng theo sự phẫn nộ của Tà Hoàng, đột nhiên được triển khai. Chỉ là hơn mười vạn người được Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận đưa vào trong đại kiếm bắc mạch, vốn đã là những người có thể tìm tới được. Về phần những người đã ẩn nấp, hoặc là đi Thánh Hoàng Triều, ở dưới trận gió bão hung bạo này, mặc dù cũng có người bị tìm ra, nhưng chung quy số lượng không phải quá nhiều.

Quan trọng nhất... Lại là Công Tôn Uyển Nhi. Bạch Tiểu Thuần lựa chọn tin tưởng nàng. Nàng cũng không có để cho Bạch Tiểu Thuần thất vọng. Nàng còn dẫn đi đám người Trương Đại Bàn. Mặc dù không phải phản bội Tà Hoàng Triều, nhưng lại chênh lệch không bao nhiêu.

Ở dưới sự bảo vệ của nàng, nàng tuy không có cách nào cứu trợ tu sĩ Thông Thiên bên trong Tà Hoàng Triều, nhưng lại thành công mượn thời gian Tà Hoàng truy kích Bạch Tiểu Thuần, đem đại kiếm bắc mạch, tới trước mặt Đại Thiên Sư.

Còn ở dưới sự bảo vệ của nàng, sau khi Đại Thiên Sư biết chuyện này sớm hơn so với rất nhiều người, đã có có sự chuẩn bị tốt hơn. thánh địa thế giới Thông Thiên ngoài mặt nổi trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, trong một đêm, biến mất không thấy bóng dáng.

Bọn họ ẩn ấp đi, cũng không phải là trốn ở khu vực cố định, mà là ở trong đại kiếm bắc mạch đã được Bạch Tiểu Thuần luyện linh. Thanh kiếm này, cũng được Công Tôn Uyển Nhi giấu kỹ. Bản thân nàng, cũng bắt đầu chạy thoát thân...

Cùng lúc đó, Thánh Hoàng luôn luôn dối trá, ở trong lần này, vẫn còn kiên trì sự dối trá của hắn tới tận cùng. Nếu Tà Hoàng Triều ngươi đối xử với tu sĩ thế giới Thông Thiên như vậy, nếu Bạch Tiểu Thuần đã không biết sống chết ra sao, như vậy Thánh Hoàng lập tức nắm lấy cơ hội, trắng trợn cứu viện tu sĩ của thế giới Thông Thiên, đồng thời ở cảnh nội, hắn cũng mở ra cửa ải.

Ở thời điểm các tu sĩ thế giới Thông Thiên này gặp nạn, hắn sử dụng các loại thủ đoạn, toàn lực lung lạc.

Không quan tâm hắn làm vì mục đích gì, nhưng đối với tu sĩ thế giới Thông Thiên mà nói, hành động của hắn cuối cùng vẫn là chuyện tốt, xem như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Về phần chiến tranh giữa Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều, cũng không có phát sinh. Dù sao Tuyệt Địa Thiên Tôn tuy bị chém giết, không lâu sau, sẽ lại được Tà Hoàng cứu sống lại. Duy nhất chỉ có Nguyên Yêu Tử, bởi vì vốn cũng không có tử vong, cho nên chưa nói tới sống lại. Kể từ đó, Tà Hoàng Triều mặc dù thiếu đi một vị Thiên Tôn, nhưng trên số lượng chỉnh thể, vẫn còn chiếm ưu thế cao hơn so với Thánh Hoàng Triều.

Có người nói thời gian sẽ chữa trị tất cả, câu này nói căn bản không sai. Ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, cũng vậy. Theo thời gian trôi qua, mười năm trôi qua, thậm chí Tà Hoàng cũng thu hồi lửa giận đối với Công Tôn Uyển Nhi, không tiếp tục tìm kiếm. Chỉ có điều hắn lại truyền ra âm thanh, chỉ cần Công Tôn Uyển Nhi trở về, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ!

Lại mười năm qua đi, mặc dù vẫn sẽ có người nhắc tới tên Bạch Tiểu Thuần, nhưng đã không phải quá nhiều như trước. Cho đến lại mười năm qua đi, chuyện năm đó, ở trong một nửa giáp năm tháng sau, ngay cả hai đại hoàng triều cũng không còn là giương cung bạt kiếm giống như năm đó. Hình như tất cả đều một lần nữa khôi phục lại.

Tên Bạch Tiểu Thuần hình như cũng đã bị quá nhiều người lựa chọn quên lãng. Chỉ có ở trong lòng tu sĩ thế giới Thông Thiên, thi thoảng vẫn dâng lên xúc động cùng thổn thức.

Về phần đám người Cự Quỷ Vương, Đại Thiên Sư cùng với Lý Thanh Hậu, Linh Khê lão tổ trốn ở bên trong đại kiếm bắc mạch. Bọn họ tưởng niệm đối với Bạch Tiểu Thuần là tối đa. Ở trong lòng của bọn họ, trước sau vẫn tin tưởng chắc chắn một hy vọng!

Bạch Tiểu Thuần, không có chết! Một ngày nào đó hắn sẽ trở về!

Cái hi vọng này giống như hỏa diễm, chống đỡ niềm tin cùng kiên cường của bọn họ!

Một nửa giáp trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, đối với Bạch Tiểu Thuần trên quạt tàn mà nói, thời gian trôi qua dường như ngang nhau. Trong nửa giáp này, hắn trước sau đều ở bên trong mặt quạt, ở trên đỉnh núi kia trước tháp cao, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, toàn lực tu hành!

các loại tài nguyên đến từ cửa ải bên trong quạt tàn, còn có tài nguyên do bản thân Bạch Tiểu Thuần dự trữ, khiến cho tu vi của hắn ở trong một nửa giáp này không ngừng tăng lên. Chỉ có điều từ Thiên Tôn trung kỳ đột phá, bước vào Thiên Tôn hậu kỳ, chuyện này quá khó khăn.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần có tài nguyên như vậy, cũng hao phí ba mươi năm, mới cảm nhận được triệu chứng đột phá. Mặc dù như vậy, nhưng nếu như truyền đi, nhất định khiến cho tất cả Thiên Tôn chấn động. Dù sao đây không phải là sơ kỳ đến trung kỳ, mà là trung kỳ tiến vào hậu kỳ, đừng nói là ba mươi năm, cho dù là ba trăm năm, cũng là cực nhanh.

Bạch Tiểu Thuần sở dĩ làm được như vậy, ngoại trừ những tài nguyên này ra, cánh tay Chúa Tể càng là điểm mấu chốt. Có cánh tay Chúa Tể ở trên bầu trời mặt quạt, bất kỳ thời khắc nào cũng tản ra khí tức Chúa Tể, tu vi của bản thân Bạch Tiểu Thuần ở trong ba mươi năm này được tẩm bổ, tốc độ tu luyện của hắn mới có thể kinh người như vậy.

Sinh tử niệm hiện tại tu luyện, cũng vì có tất cả những điều này cho phép, ở vào buổi trưa một ngày trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, hai mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên mở ra. Hơi thở của hắn trầm xuống. Tu vi trong cơ thể hắn đang điên cuồng vận chuyển, giống như đã đến cực hạn. Sinh Tử niệm hiện tại của hắn cũng ở trong một cái chớp mắt này, hoàn toàn đại viên mãn!

Theo ainh tử niệm hiện tại viên mãn, Bạch Tiểu Thuần một lần nữa khép hai mắt lại. Một triệu chứng đột phá, nhất thời lại ở trong cơ thể hắn bạo phát ra, giống như một cơn sóng dữ, cuồn cuộn nổi lên, sau đó không ngừng trùng kích trời cao.