Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1754: Đại hoàng tử, xin tự trọng!




- Đây là mẹ Vĩnh Hằng, chúc phúc dành cho hậu nhân của Khôi Tể...

Đại hoàng tử thở dài. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại từ trong lời này của hắn, cảm nhận được một mùi máu tươi.

Chân mày Bạch Tiểu Thuần hơi nhíu lại, đang muốn mở miệng. Nhưng thình lình, đại hoàng tử này rốt cuộc chợt xoay người, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch đại sứ, trên thực tế Tiểu Vương mời ngươi tới, là bởi vì có một khoản giao dịch. Cũng muốn hỏi xem ngươi cảm thấy hứng thú hay không.

- Giao dịch gì?

Bạch Tiểu Thuần ép xuống cảm giác ko vui trong lòng. Hắn cũng đứng ở nơi đó không lại đi về phía trước, mà nhìn về phía đại hoàng tử.

Đại hoàng tử liếm môi một cái, ánh mắt đảo qua ở trên người Bạch Tiểu Thuần. Ánh mắt này mang theo cảm giác xâm lược nào đó, giống như loại nam nhân sắc đảm che trời, nhìn một mỹ nữ tuyệt thế. thần thái này, lập tức khiến cho Bạch Tiểu Thuần nheo mắt.

- Bạch đại sứ, thân thể này của ngươi... Có thể giao dịch cho ta hay không?

Theo lời đại hoàng tử vừa nói ra, Bạch sắc mặt Tiểu Thuần nhất thời trầm xuống. Trong lòng hắn còn sợ hãi, vung tay áo một cái, hừ lạnh một tiếng.

- Đại hoàng tử, vẫn xin tự trọng!

Nói xong, Bạch Tiểu Thuần tỏ ý không vui rõ ràng, đơn giản xoay người lại muốn rời đi.

- Bạch đại sứ chờ một chút. Ngươi hiểu nhầm bản vương. Bản vương đối với thân thể tu sĩ, thật sự có chút yêu thích. Bạch đại sư ngươi tạm thời đừng có gấp. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể dùng thân thể khác tới trao đổi cùng ngươi, bảo đảm khiến cho ngươi thoả mãn!

- Hơn nữa lấy tu vi của Bạch đại sứ, chuyện đoạt xác quá mức đơn giản. Huống hồ bản vương thu thập, tàng trữ thân thể, bất kỳ một cái nào đều là cô phẩm, tuyệt đối hoàn mỹ không tỳ vết!

Đại hoàng tử nói nhanh, rất sợ Bạch Tiểu Thuần hiểu nhầm cùng từ chối. Hắn lập tức vỗ hai tay. Nhất thời tất cả giả sơn bên trong phủ hoàng tử này đột nhiên tản ra ánh sáng mãnh liệt.

Trong ánh sáng này lóe ra, mỗi một cái giả sơn này này rốt cuộc trực tiếp trở nên trong suốt, giống như trở thành hàn băng, bên trong lộ ra... từng thi thể bị phong ấn!

Những thi thể này nữ có nam có. Có già lại có trẻ, có đẹp có xấu, có cường tráng, có gầy yếu. Nhưng hoàn toàn không có ngoại lệ, tất cả đều tản ra bảo quang nào đó. Hiển nhiên là được chuyên tâm giữ gìn!

Ban đầu Bạch Tiểu Thuần vốn chuẩn bị rời khỏi. Lúc này hắn cũng mở to mắt, ngơ ngác nhìn thi thể bên trong những giả sơn ở bốn phía xung quanh. Trong đầu của hắn lần đầu tiên có chút không rõ ràng. Sau khi đi tới nơi này, tận mắt nhìn thấy sở thích kỳ lạ của đại hoàng tử này, thật sự khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đồng thời, hắn cũng được mở rộng tầm mắt.

- Lại còn có người thích thu thập, tàng trữ thi thể... Còn bày ra ở trong sân...

Lúc trong đầu Bạch Tiểu Thuần đang ong ong, đại hoàng tử lại rất hài lòng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ngây người đứng đó. Hắn rất tự hào đối với sở thích này của mình. Lúc này nhìn thi thể ở bốn phía xung quanh, hắn lại giống như thấy được trân bảo vô giá. Hắn lại có thể giới thiệu với Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi xem bộ này. Đây chính là thân thể thập dương thiên hạ độc nhất vô nhị. Người này năm đó dựa vào chiến thể như vậy, ở thời điểm Thiên Nhân có thể đánh với Bán Thần một trận, cường hãn vô cùng, khó có thể hình dung!

- Còn có bộ này, càng không cần phải nói. Đây chính là hương mị thể nắm giữ tuyệt mị, loại thân thể nam nhân này, bọn họ trời sinh sẽ thu hút tâm thần của vô số nữ tu. Bản vương nghiên cứu qua, thân thể của bọn họ có thể tản ra một loại sóng dao động. Sóng dao động này kinh người, có thể dẫn động cảm xúc của tất cả khác phái!

- Còn có lão đầu nhi này, ngươi đừng thấy hắn tang thương vô cùng, nhưng trên thực tế, người này có thể nói là người sống lâu nhất ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng ta. Rõ ràng chỉ là tu vi Bán Thần, nhưng thọ nguyên của hắn nhiều, thậm chí còn muốn khoa trương hơn so với Thiên Tôn. Cũng không biết là nguyên nhân gì. Cho dù là Tiểu Vương cũng không nghiên cứu rõ được.

Bạch Tiểu Thuần nhìn đại hoàng tử ở nơi đó không ngừng giới thiệu. Mọi người ở bốn phía xung quanh rốt cuộc không có mấy người lộ ra biểu tình bất ngờ. Hiển nhiên sở thích này của đại hoàng tử ở trong Tà Hoàng Triều đã không phải là bí mật gì.

Bạch Tiểu Thuần lại theo bản năng nhìn những thi thể được hắn giới thiệu. Lúc này trong đầu hắn rất loạn. Hắn chỉ cảm thấy có chút mờ mịt hoảng hốt, còn có sởn tóc gáy. Hắn vội vàng mở miệng cắt ngang sự say sưa của đại hoàng tử.

- Cái đó... Thân thể tóc tai là do phụ mẫu cho. Chuyện này vẫn là thôi đi. Đại hoàng tử, Bạch mỗ còn có việc, đi trước.

Bạch Tiểu Thuần nói, vội vàng lui về phía sau.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần muốn đi, đại hoàng tử nhăn mày lại, thần sắc lộ ra sự bất mãn. Hình như những lời này của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho hắn cực kỳ không vui.

- Bạch đại sứ không đồng ý cũng không có vấn đề gì. Nhưng lời ngươi nói, cũng không tránh khỏi quá mức cổ hủ!

Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

- Thế hệ tu sĩ ta suốt đời tu nghịch thiên mà đi, mục tiêu là đại đạo Vĩnh Hằng!

- Mà thân thể, lại là giống như thuyền, chở thần hồn của thế hệ tu sĩ ta, đi về phía trước của con sông thời gian. Nhưng con sông này dài sóng to gió lớn. Đồng thời, lại đường xá xa xôi. Tồn tại các loại bất ngờ. Nếu có chiếc thuyền thân thể tốt hơn đặt ở trước mặt, không ngừng thay đổi, khả năng đi về phía đại đạo, tất nhiên sẽ tăng hơn rất nhiều!

Giọng điệu của đại hoàng tử vang dội có lực lộ ra sự cố chấp, truyền ra bốn phương. Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, cũng thoáng sửng sốt một chút. Hắn vừa nghe, cũng cảm thấy hình như đại hoàng tử nói có chút đạo lý.

- Bạch đại sứ thân là Thiên Tôn, kiến thức thật sự làm cho Tiểu Vương không thể tin được. Thuyền thân thể, tất nhiên là phải chuyên cần đổi mới đúng. Như vậy mới có khả năng tiết kiệm thời gian, lao thẳng đến giới hạn của đại đạo!

Đại hoàng tử mắt thấy Bạch Tiểu Thuần đang nghe, trong lòng có chút đắc ý. Đây là lời hắn nói, cũng là hắn tin tưởng chắc chắn, có thể nối thẳng tới cực hạn của đại đạo Vĩnh Hằng.

- Về phần thân thể tóc da là nhận được từ phụ mẫu, chuyện này mặc dù không sai. Nhưng đây chỉ là chiếc thuyền đầu tiên trong cuộc đời chúng ta mà thôi. Giống như pháp bảo vậy. Ta cũng không tin Bạch đại sứ lúc này còn dùng pháp bảo lúc ngươi vừa bước vào tu hành!

Lời đại hoàng tử nói đến đây, Bạch Tiểu Thuần cũng không khỏi hít vào một hơi. Hắn rõ ràng cảm thấy đại hoàng tử nói không đúng.