Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1746: Ai sợ ai? (2)




Dù sao một khi hai đại hoàng triều phát sinh ra mâu thuẫn, sợ là bọn họ sẽ là người đầu tiên bị lấy ra làm đồ cúng tế.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, một đường không nói gì. hai vị tu sĩ Bán Thần Tà Hoàng Triều đi theo phía trước, đi xuống Thiên Sơn, dần dần tới gần Tà Hoàng Thành. Càng tới gần, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm nhận được sự cường thịnh ở bên trong Tà Hoàng Thành, có số nhân khẩu vượt qua Thánh Hoàng Thành rất xa.

Cho đến tiến vào bên trong Tà Hoàng Thành, nhất thời lại có năm sáu đạo thần thức, từ ở bên trong Tà Hoàng Thành này tản ra, quét ngang tám phương, sau đó lại trực tiếp xác định phong tỏa ở trên người Bạch Tiểu Thuần.

Bước chân Bạch Tiểu Thuần thoáng dừng lại. Sau khi trầm ngâm một hồi, thần thức của hắn đồng dạng cũng tản ra. Trong tiếng nổ lớn, ở trên bầu trời Tà Hoàng Thành này, lại cùng mấy đạo thần thức này phát sinh va chạm.

Va chạm này người ngoài không nhìn ra. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, lại là kịch liệt vô cùng. vài đạo thần thức khác, chính là từ Thiên Tôn của Tà Hoàng Thành này!

Chỉ có điều thân phận của Bạch Tiểu Thuần bày ra ở đó. Thân là đại sứ Thánh Hoàng Triều, hắn biết mình chỉ cần không phạm sai lầm, người ngoài muốn động tới mình, cũng không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, thần thức của hắn cùng với mấy Thiên Tôn khác chỉ là va chạm vài cái, đối phương lại ở trong tiếng hừ lạnh tản đi.

Khi Bạch Tiểu Thuần thu hồi thần thức, hắn nhấc chân lên. Trước hai Bán Thần tâm thần không yên, hắn tiếp tục đi đến.

Dọc đường đi, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần không nhanh. Hắn nhìn đầu đường, nhìn đoàn người Tà Hoàng Thành, trong lòng chậm rãi trở nên phức tạp. Đối với hắn mà nói, nơi đây là địa phương hoàn toàn xa lạ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong khu vực xa lạ này, hắn cảm nhận được khí tức của tu sĩ thế giới Thông Thiên. Thậm chí ở trong Tà Hoàng Thành này, khí tức như vậy còn không ít, lại rõ ràng đều yếu ớt. Có thể tưởng tượng được, ở bên trong thành trì này, nhất định có quá nhiều người của thế giới Thông Thiên, bị giam giữ. Nhưng hắn lại không có cách nào cứu được.

Dù sao ở trong Tà Hoàng Triều này, thái độ đối với thế giới Thông Thiên là nô dịch là làm chủ. Tu vi của Bạch Tiểu Thuần, vẫn không có cách nào đạt tới trình độ chống đỡ được chuyện hắn không để ý tới quy tắc, một lần nữa thành lập quy tắc của mình.

Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, tăng nhanh bước chân. Hắn đi tới đại sứ quán Thánh Hoàng Triều ở Tà Hoàng Thàn. Đại sứ quán này xây dựng ở nửa đoạn trên của xương sống lưng con rồng xương, đủ có năm tầng lầu các. Bốn phía xung quanh còn có sân, thoạt nhìn rất khí phái. Đồng thời, xung quanh cũng tồn tại sóng dao động trận pháp.

Trận pháp này rõ ràng cường hãn hơn bốn phía xung quanh. Bạch Tiểu Thuần đảo sơ qua, cũng nhìn ra được, cho dù là Thiên Tôn muốn đánh phá trận này, cũng cần một ít thời gian. Lúc này hắn mới yên tâm một chút.

Về phần những tu sĩ của đại sứ quán này, sau khi trở về, mỗi một giống như được thả lỏng không ít.

- Ở đây cần bản tôn làm những gì?

Sau khi tiến vào đại sứ quán, khi hai vị tu sĩ Bán Thần Tà Hoàng Triều kia đã rời đi, Bạch Tiểu Thuần ngồi ở trong đại điện đại sứ quán, nhìn những thủ hạ đứng ở phía dưới kia, chậm rãi mở miệng.

- Thiên Tôn đại nhân, bình thường không cần ngài làm cái gì. Chỉ có khi hai triều có tranh chấp, ngài mới cần phải đặc biệt đứng ra.

- Còn nữa chính là, ngài phải chuẩn bị tốt tình thần bị Tà Hoàng triệu kiến. Dựa theo đạo lý, đại sứ mới nhậm chức, đều sẽ bị Tà Hoàng triệu kiến.

- Mặt khác ở chỗ này, vẫn mong Thiên Tôn cẩn thận một chút. Nơi đây dù sao cũng là Tà Hoàng Thành...

Hơn mười tu sĩ này không biết tính cách của Bạch Tiểu Thuần, lúc này cũng không dám giấu diếm, một năm một mười nói ra hết những gì bọn họ biết.

- Nơi đây có nguy hiểm thế nào?

Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hỏi.

Nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thuần, hơn mười tu sĩ này nhìn nhau một cái. Sau một hồi trầm ngâm, một tu sĩ Bán Thần kiên trì tiến lên, ôm quyền mở miệng.

- Đại nhân, đầu tiên là phải phù hợp với luật lệ cùng tập tục của Tà Hoàng Triều. Sau đó chính là... Cẩn thận trước một ít... chuyện gây khó dễ.

Tu sĩ này nói không rõ ràng, nhưng ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Hắn đã hiểu ra. Hắn lại cùng mọi người nói chuyện với nhau một lát. Sau khi biết được rất nhiều chuyện, Bạch Tiểu Thuần để cho hơn mười người này rời đi. Hắn ngồi một mình ở trong đại điện, cặp mắt nheo lại.

- Sợ là khó tránh khỏi sẽ có một chút khó dễ nhằm vào ta...

Bạch Tiểu Thuần xoa xoa trán. Hắn cảm thấy nếu như tu vi của mình đủ cao, có thể không cần rầu rĩ vì việc này.

- Không đúng!

Lúc Bạch Tiểu Thuần đang rầu rĩ, bỗng nhiên vỗ đầu một cái.

- Hình như trước đây ta đến chỗ nào, cũng là người khác rầu rĩ mới đúng.

- Dựa theo những gì ta từng trải qua lúc trước... Hình như mỗi lần ta đến địa phương mới, cục diện vừa mới bắt đầu đều giống nhau. Nhưng từ từ không biết là thế nào, sẽ xuất hiện nghịch chuyển...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nhất thời cảm thấy trước đây mình nghĩ sai. Vừa nghĩ tới nhiều lần khua chiêng gõ trống như vậy, Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy an ủi không ít.

- Tà Hoàng này cũng ngốc. Thánh Hoàng nói để cho ta trở thành đại sứ, hắn lại có thể cũng đồng ý để cho ta tới."

- Phải biết rằng đã từng có không ít người nói qua, nếu cho ta có đủ điều kiện, ta có thể khiến thế giới này sụp đổ.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, đánh bạo cho mình thì thào nói nhỏ như vậy.

Nghĩ như vậy, áp lực trong lòng hắn cũng tiêu tan hơn phân nửa. Ngược lại hắn cảm thấy Tà Hoàng nàythật đáng thương.

Lúc này bên ngoài trời đã tối. Sau khi Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ tìm hiểu một hồi, cũng cảm thấy tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Hắn ở bên trong đại sứ quán này đi lòng vòng một hồi, tìm được một chỗ mật thất chuyên môn tu luyện, trở ra ngồi xuống khoanh chân.

- Hay là đi quạt tàn xem trước. Chuyện cửa ải vẫn phải tiếp tục. Nếu có thể sớm ngày đến cửa ải một trăm, thu hoạch phần thưởng, cũng có thể khiến cho ta tu luyện nhanh hơn.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nhắm hai mắt lại, thân thể mơ hồ tiêu tan. Thời điểm hắn xuất hiện lại, hắn đã ở trên quạt tàn quen thuộc. Đầu tiên là hắn nhìn về bốn phía xung quanh hô vài câu. Sau khi quan sát một hồi, xác định tiểu khí linh này hình như đã ngủ say, Bạch Tiểu Thuần vội vàng nhanh chóng lao thẳng đến chỗ cửa ải.