Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1680: Hồn Thái Cổ




- Cung điện này vừa nhìn đã thấy bộ dạng không phải quá rắn chắc. Không sánh bằng chí bảo Chúa Tể này của ta.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần nói thầm mấy câu, hắn lập tức lại triển khai năng lực gần như nắm giữ ba phần quyền hạn đối với quạt tàn này của mình.

Dù sao giờ phút này, hắn đã đi qua cửa ải thứ ba mươi. Đối với quạt tàn này không bảo là hoàn toàn điều khiển được, nhưng nếu như muốn khống chế điều chỉnh rất nhỏ phương hướng của nó, vẫn là có thể làm được.

Lúc này theo thần thức Bạch Tiểu Thuần tản ra, lập tức cây quạt này lại chợt chấn động một cái. Cũng may khí linh đồng tử này lại ngủ say. Nếu không Bạch Tiểu Thuần cũng rất khó có thể dễ dàng thay đổi quỹ tích của cái quạt tàn này như vậy.

Nhưng sự thay đổi rất nhỏ này, lại trực tiếp ảnh hưởng tới phương hướng, khiến cho cây quạt này ban đầu vốn phải lướt qua cung điện kia, nhưng bây giờ lại là lao thẳng đến cung điện!

Nhưng ngay khi phương hướng của cái quạt tàn này bị điều chỉnh, trong chớp mắt, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Bạch Tiểu Thuần, cung điện vốn yên tĩnh này lại đột nhiên chấn động mạnh. Sau khi ánh sắng màu xanh lam ở phía trên đó co lại, rồi khuếch tán ra ngoài trong phạm vi lớn. Ở trong sự khuếch tán này, ánh sáng màu xanh lam này lại có thể dâng lên thật cao, thình lình hóa thành một ảo ảnh của cái đầu hai sừng, hình dáng dữ tợn, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cùng với quạt tàn, phát ra rít gào không có tiếng động.

Còn có một lực Thái Cổ thần thánh, thình lình ở bên trong cái đầu hư ảo này, bạo phát ra, khuếch tán ra khắp nơi!

- Hồn Thái Cổ!

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, kinh ngạc la lên thất thanh.

Nếu như đổi lại thành những người khác, có thể không nhận ra. Nhưng bản thân Bạch Tiểu Thuần là luyện hồn sư thiên phẩm. Số lượng hồn hắn luyện hóa qua nhiều tới mức chính hắn cũng nhớ không rõ. Lúc này hắn vừa liếc mắt nhìn qua, lại nhận ra được, ánh sáng màu xanh lam bên ngoài cung điện này hình thành ra cái đầu, chính là hồn của một vị... Thái Cổ!!

Có thể tưởng tượng, một vị cường giả Thái Cổ trước kia, ở bên trong cung điện này tử vong. Vì cung điện này đặc biệt, lại hoặc là nguyên nhân khác, vị cường giả này dù chết đi, nhưng hồn lại bị giữ lại, cùng cung điện này dung hợp lại với nhau. Từ trình độ nào đó mà nói, nó mặc dù mất đi thần trí, mặc dù đã trở thành vong hồn, nhưng vẫn tồn tại!

Thậm chí sở dĩ trước đó nó tản ra ánh sáng màu xanh lam, hiển nhiên đây là một cạm bẫy. Nếu như Bạch Tiểu Thuần liều lĩnh tiến vào cung điện này, nhất định sẽ gặp phải công kích từ hồn Thái Cổ này. Lúc này vì quạt tàn lao tới, khiến cho hồn Thái Cổ này không thể không sớm bộc lộ ra.

Lúc này hồn Thái Cổ rít gào vừa lao ra, cho dù tinh không cũng dâng lên gợn sóng, giống như công kích vô hình, lao thẳng đến chỗ quạt tàn. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Hắn lập tức lui về phía sau. Cùng lúc đó gợn sóng này trong nháy mắt đã tới gần, sau đó lại trực tiếp va chạm vào phía trên quạt tàn. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lập tức lại vui mừng bất ngờ phát hiện, quạt tàn này rốt cuộc lông tóc không tổn hao gì, tốc độ chẳng những không có giảm bớt. Ngược lại bởi vì đối phương chủ động công kích, giống như khiến cho chí bảo này xuất hiện lực phản chấn.

Một sóng dao động tương đương với gợn sóng của hồn Thái Cổ tản ra, càng cuồng bạo hơn. Theo quạt tàn lóe lên ánh sáng, chợt phát ra. Uy lực của nó to lớn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng phải mở miệng hít sâu một hơi. Ở trong phản chấn này, hắn thậm chí cảm nhận được một tia lực lượng chí cao vô thượng... vượt qua lực lượng của Thái Cổ.

Đó là... lực lượng Chúa Tể Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ tiếp xúc qua!

Sóng dao động này vừa ra, tinh không dường như đều chấn động. Trong mắt cái đầu màu xanh ở trên cung điện này chợt lộ ra sự hoảng sợ. Nó tính lập tức sẽ lui về phía sau. Nhưng nó vẫn muộn một bước.

Trong nháy mắt, từ trên quạt tàn tản ra sóng dao động ẩn chứa một tia lực lượng Chúa Tể, liền trực tiếp đánh vào phía trên cung điện này.

Cung điện to lớn này, chấn động mạnh, thật giống như bị bất động ở trong tinh không. Thậm chí ở dưới sự kinh ngạc cùng không có cách nào tin tưởng của Bạch Tiểu Thuần, hắn kêu lên. Hắn nhìn thấy được cung điện này rốt cuộc xuất hiện sự vặn vẹo. Cuối cùng lại có thể hóa thành một đạo ánh sáng, lao thẳng đến quạt tàn, thật giống như bị sinh sôi chộp tới. Sau khi hai bên trong chớp mắt va chạm vào nhau, không có bất kỳ âm thanh va chạm nào. Cung điện này hóa thành ánh sáng, lại có thể biến mất!

Khí tức của Bạch Tiểu Thuần hơi cứng lại. Hắn mơ hồ có đáp án. Lúc này hắn chợt quay đầu lại, nhìn về phía quạt tàn. Trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, hắn phát hiện mình vẫn xem thường chỗ đáng sợ của chí bảo Chúa Tể này!

Bởi vì... Ở trên mặt của quạt tàn này vốn chỉ là một ngọn núi, một con sông. Trong sông có một con thuyền. Trên thuyền có người đang chơi cờ. Nhưng bây giờ... Ở trên con sông này thình lình lại xuất hiện thêm một tòa... Cung điện!!

- Nó rốt cuộc biến thành một bức tranh... Trở thành một phần của mặt quạt!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, trong đầu có chút chấn động. Tất cả những điều này thật sự vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Một lát sau Bạch Tiểu Thuần mới miễn cưỡng tiếp nhận được chuyện này. Sau khi hắn ý thức được cung điện này trở thành một phần của mặt quạt, mặt hắn cũng xụ xuống.

- Ta còn dự định đi xem thử có bảo bối gì hay không. Cho dù là không có bảo bối, có một hồn Thái Cổ cũng là chuyện tốt. Nhưng nó lại bị cây quạt này ăn mất...

Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày, khá có một loại cảm giác bị thua thiệt, không cam lòng. Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào cung điện ở trên mặt quạt. Hắn triển khai thần thức, vận dụng bàn tay mình nắm ba phần quyền hạn, xem có thể lấy ra cung điện này hay không.

Theo thần thức của hắn khuếch tán ra, nhất thời nước sông trên mặt quạt này vốn là ngừng lại, nhưng trong lúc bất chợt lại chảy xuôi. Có một giọt nước sông, trực tiếp bay ra, lao thẳng đến cung điện. Sau khi va chạm vào cung điện này, ánh sáng màu xanh lam của cung điện chợt lập lòe. Bên trong truyền ra một tiếng gào thét không cam lòng. Mà ở dưới tiếng gào thét này, ánh sáng màu xanh lam này rốt cuộc bị một giọt nước sông này trực tiếp bao phủ, giống như cắt xé kim loại, sinh sôi kéo xuống ba phần. Sau khi bị giọt nước mưa bao phủ, thoáng một cái nó liền mơ hồ. Thời điểm nó xuất hiện, lại có thể ở trong tay Bạch Tiểu Thuần!